Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 709: Sư Tử Tọa (1)



- Kẻ thắng lớn… kẻ thắng lớn…

Sau lưng Lưu Thanh Sơn lại vang lên một đạo thanh âm khác. Phong Vô Kỵ chẳng biết từ lúc nào đã đi tới sau lưng hắn, cũng nhìn về phía tấm gương kia, thản nhiên nói:

- Đông Hoang, ta đã mơ ước rất lâu rồi, hiện tại cuối cùng cũng sắp sửa tới tay! Ha ha ha… Chung Sơn thị, ta có thể tính toán Phong Thường, tự nhiên cũng có thể tính toán ngươi! Ngươi và Sư Bất Dịch lưỡng bại câu thương, mà ta lại sẽ trở thành Đông Hoang Chi Chủ, Yêu Chủ mới! Đông Hoang cũng sẽ biến thành lãnh địa của Hiếu Mang Thần Tộc ta!

Lưu Thanh Sơn đối với chuyện hắn tới đây cũng không hề để ý, giống như sớm đã biết hắn sẽ tới vậy, mỉm cười nói:

- Ta nghe được Long Nhạc bế quan, Sư Bất Dịch nghe được tin tức này lập tức đại hỉ, liền biết cơ hội đã tới rồi, cơ hội trở thành kẻ thắng lớn cuối cùng đã tới. Sư Bất Dịch mơ ước con mắt của Long Nhạc đã rất lâu rồi, đã chờ đợi rất nhiều năm. Long Nhạc tu thành Chân Linh, hắn tất nhiên là nhịn không được sẽ hạ thủ. Mà Long Nhạc là hóa thân của Chung Nhạc, Chung Nhạc cũng đang chờ đợi một cơ hội dẫn xuất Đại Sư Tử. Hắn nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này. Bọn họ đều cho rằng chính mình trí kế nắm chắc, là kẻ thắng lớn, nhưng không ngờ kẻ thắng chân chính bày mưu nghĩ kế quyết thắng ngoài ngàn dặm, là không cần phải động thủ!

Phong Vô Kỵ mỉm cười, nhàn nhạt nói:

- Mà kẻ thắng lớn này, chính là ta! Sư Bất Dịch cũng giống như cái tên của hắn vậy, người sư phó này làm thật không dễ dàng! Hắn thu không ít đệ tử, không ngờ không có một kẻ nào thật lòng trung tâm với hắn. Đây thật sự một chuyện cười lớn! Chỉ là, hắn có thể hoài nghi Lãng Thanh Vân, có thể hoài nghi Long Nhạc, nhưng tuyệt đối sẽ không hoài nghi Lưu Thanh Sơn đã liều mạng cứu hắn. Lần trước hắn bị Phong Thường đánh trọng thương, chúng bạn xa lánh, duy chỉ có Lưu Thanh Sơn liều mạng giải cứu, lúc này mới có thể trở thành tâm phúc của hắn!

Lưu Thanh Sơn tiếp lời, cười nói:

- Hơn nữa, Lãng Thanh Vân bị hắn phái đi Côn Tinh, cuối cùng chết ở nơi đó. Hắn đề phòng đối với ta liền trở nên vô cùng nhỏ bé. Bởi vì gian tế Hiếu Mang Thần Tộc sắp xếp vào Yêu Tộc đã chết rồi, hắn như thế nào cũng sẽ không hoài nghi tới trên đầu tâm phúc của chính mình! Hắn đã xem ta thành tâm phúc, không còn khắp nơi giấu diếm ta, cũng cấp cho ta cơ hội tính toán hắn!

Phong Vô Kỵ mỉm cười, nói:

- Lãng Thanh Vân chết, là kết quả mà ta cố ý thúc đẩy! Hắn đã chết, Sư Bất Dịch sẽ liền yên tâm đối với ngươi!

Hắn cười cực kỳ bình thản đạm mạc, Lưu Thanh Sơn cười vô cùng chất phác lão thành. Bất quá nụ cười của hai người vậy mà đặc biệt tương tự, đều là khóe miệng khẽ nhếch lên, vạch ra một đường cong nhàn nhạt. Phong Vô Kỵ nhàn nhạt nói:

- Thanh Sơn, Sư Bất Dịch chống đỡ không được bao lâu nữa. Ngươi mau đi thông tri Thiên Địa Huyền Hoàng Tứ Tẩu. Thiên Địa Huyền Hoàng Tứ Tẩu cực kỳ trung thành và tận tâm với Sư Bất Dịch, tất nhiên sẽ ủng hộ ngươi. Bọn họ đối với Sư Bất Dịch quá trung thành, nhìn thấy Long Nhạc, Cô Hồng Tử và Chung Nhạc vây giết Sư Bất Dịch, như vậy Long Nhạc và Cô Hồng Tử liền sẽ không có khả năng trở thành Đông Hoang Chi Chủ. Cường giả của Tam Đảo Lục Thành Tứ Quan cũng không có khả năng ủng hộ Long Nhạc. Cho nên, chỉ có ngươi mới sẽ trở thành chúa tể mới của Đông Hoang. Đám người Đảo chủ Lưu Hoàng Đảo cũng không phải là đối thủ của ngươi!

Lưu Thanh Sơn đứng dậy, mang theo tấm gương phiêu nhiên rời đi, mỉm cười nói:

- Ta đi chuyến này, sẽ phải rơi một chút nước mắt, tranh thủ sự tín nhiệm. Như vậy, ngươi đi tiễn Chung Sơn thị và Cô Hồng Tử một đoạn đường cuối đi!

Ánh mắt Phong Vô Kỵ chớp động, không vội vàng rời đi, mà là tĩnh lặng ngồi xuống. Hắn cũng không tiếp tục quan sát trận chiến giữa đám người Chung Nhạc và Sư Bất Dịch, mà là lấy ra một quyển hồ sơ, từ từ mở ra. Chỉ thấy trên hồ sơ là một vài bức đồ án Đồ đằng, đồ án Đồ đằng này chính là công pháp của Yêu Thần Minh Vương Quyết.

Công pháp Yêu Thần Minh Vương Quyết, cho dù là Lưu Thanh Sơn, Lãng Thanh Vân cũng không được truyền thụ, nhưng không ngờ hắn lại lấy được một bộ Yêu Thần Minh Vương Quyết.

- Bá đạo! Công pháp thật sự vô cùng bá đạo! Khó trách Đại Sư Tử lại cường hoành như vậy!

Phong Vô Kỵ xem lướt qua một lượt, quan sát những đồ án này, không khỏi tán thán, mỉm cười nói:

- Đáng tiếc! Ngươi vẫn để cho môn công pháp này lưu truyền ra ngoài. Kẻ đạt được môn huyền công này không chỉ có một mình Chung Sơn thị, còn có Ngư Huyền Cơ, còn có Hồ Thất Muội. Lấy được môn công pháp này từ chỗ của Long Nhạc chính là rất khó. Nhưng lấy được môn công pháp này từ chỗ của Hồ Thất Muội và Ngư Huyền Cơ, lại không phiền phức như vậy!

Hắn nghiền ngẫm một phen, thôi diễn sự vận chuyển và khuyết điểm của môn công pháp này, bấm ngón tay tính toán, mỉm cười nói:

- Sắp sửa rồi! Sắp sửa rồi! Sư Bất Dịch đã sắp sửa bại vong rồi! Chiến đấu càng lâu, khuyết điểm của hắn tạo thành phá hư cho thân thể hắn cũng càng lớn. Tới cuối cùng, không phải Chung Sơn thị và Cô Hồng Tử giết hắn, mà hắn chính là chết trong tay chính mình!

o0o

Lúc này, tại chiến trường ba người Chung Nhạc vây giết Sư Bất Dịch, chiến đấu càng lúc càng thảm liệt. Sư Bất Dịch rống một tiếng sơn hà chấn động, rống hai tiếng quần sơn tan nát. Chiến đấu một trận trời long đất lở với Chung Nhạc, Cô Hồng Tử và Long Nhạc. Động tác bốn đạo thân ảnh mau lẹ, thôi động Thần binh Hung binh trong tay vô cùng nhuần nhuyễn.

Trận chiến này, cho dù là Chung Nhạc cũng phải liên tục thổ huyết, nhiều lần bị trọng thương. Cô Hồng Tử cũng bị thương rất nặng, hai cái đùi cơ hồ gãy nát. Long Nhạc lại càng là cơ hồ bị đánh tàn phế. Không chỉ bị chặt đứt một cánh tay, thậm chí ngay cả toàn thân cao thấp đều không tìm được một khối huyết nhục hoàn chỉnh.