Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 760: Phán quyết



Dưới hố, thi cốt của Phục Hy thị yên lặng đến đáng sợ. Các bộ xương ngẩng lên, hốc mắt trống rỗng nhìn lên Chung Nhạc, không nói không rằng.

Họ đã chết cả rồi, nhưng dường như không biết mình đã chết, vẫn muốn thoát khỏi trấn áp, tiếp tục chiến đấu!

Hoặc có thể nói rằng, có một kẻ tà ác nào đó cố ý làm vậy!

Kẻ tà ác này biết họ chết không cam tâm, chết trong sự oán hận, biết ý chí của họ vẫn đầy sự bất khuất, cho dù chết cũng không mất đi ý chí, biết sau khi chết đấu chí của họ vẫn còn, biết chấp niệm của họ với chủng tộc vẫn còn. Vì thế trấn áp họ ở đây, luyện hóa họ để lấy đấu chí, lấy sự thfu hận của họ, lấy ra linh lực của những Phục Hy thị đã chết.

Phục Hy thị đã chết cũng không buông tha cho thi cốt của họ, khiến họ không được yên nghỉ, đây là thù hận lớn đến mức nào? Tàn nhẫn tới mức nào?

- Ta sẽ cứu mọi người, tộc nhân, đồng bào của ta!

Chung Nhạc đứng dậy, đi về phía xa, lẩm nhẩm:

- Ta sẽ giúp mọi người yên nghỉ…

Đại Chân Lão Mẫu cứ theo phía sau cách không xa cũng không gần Chung Nhạc, sợ sệt nhìn quanh, có chút động tĩnh là liền nấp đi.

Con Mẫu Thần này cũng bị sự quỷ dị dọa cho mấy lần liền, biết rõ Chung Nhạc là kẻ địch nhưng nó vẫn muốn tiếp cận hắn, không muốn phải một mình đối mặt với sự quỷ dị trong Tự Nhiên Chi Thành.

Đáng sợ nhất là những thứ chưa biết tới, nó cũng đã gặp ba bốn lần quỷ dị. Quỷ dị bạo phát cuốn nó vào thời đại Thượng Cổ tanh mùi máu, thoát được từ chỗ chết trở về.

Sự tự tin của nó đã bị phá hủy, chỉ cảm thấy bản thân phải đối mặt với sức mạnh mà bản thân nó không đối kháng nổi, mà tiếp cận Chung Nhạc thì có cảm giác an toàn hơn một chút.

Lòng tự tôn của một vị thần của nó đã biến mất hoàn toàn!

Chung Nhạc vòng qua cái hố chôn thi cốt, tiến vào trung tâm Tự Nhiên Chi Thành, vừa đi vừa đếm nhỏ:

- Một, hai, ba, bốn. Có lẽ còn năm và sáu. Những thần ma dưới trướng Bích Tà Thần Hoàng tuy trên đường đã chết rất nhiều nhưng sát cơ thực sự vẫn ở trong trung tâm. Ở đó chúng động tới quỷ dị khiến những sự quỷ dị bạo phát, tử vong vô số. Vậy thì chắc chúng đã đi tới sáu rồi…

- Nơi ta đi có lẽ là một, lần đầu tiên vào là hai, sau đó trở ra một, rồi vào ba, trở ra một rồi lại vào bốn, rồi lại trở ra một. Tiếp theo là vào năm.

Đại Chân Lão Mẫu cách đó không xa nghe thế không khỏi khó hiểu:

- Tiểu tử này ngu rồi à, cái gì mà một hai ba bốn năm sáu bảy? Lẽ nào hắn thấy đồng bào mình bị giết, bị trấn áp thì phát điên rồi? Đúng là đáng thương, nếu ta thoát chết được nhất định phải yêu thương hắn, nuôi dưỡng hắn…

Đã tới rất gần trung tâm, đường đi ở đây rất trắc trở, giống như ruột của cự nhân vật, hoặc có thể họ đang đi trong ruột của cự nhân thật.

Thấp thoáng có tiếng trống vọng lại, khi càng tới gần tiếng trống càng rõ, khiến trời đất như rung chuyển.

- Năm, sắp tới rồi!

Chung Nhạc đi chậm lại, quan sát các bộ xương khổng lồ trên đường.

Những bộ xương này có lẽ là thần ma dưới trướng Bích Tà Thần Hoàng, họ gặp phải quỷ dị trong vùng trung tâm này, lập tức bỏ chạy ra ngoài nhưng chết ở trên đường.

Thực lực của thần ma cường hãn tới mức nào?

Nhưng lại không có bất cứ cơ hội thoát chết nào khi quỷ dị bùng phát. Một thân tu vi của họ đều bị quỷ dị rút cạn, huyết nhục tan rữa, linh lực trong xương cốt và thần binh đều bị rút sạch thành phàm vật.

Lần quỷ dị bùng phát đó chắc chắn vô cùng ác liệt, khiến thần ma cũng không kịp chạy, cứ vậy mà chết tại đây, chỉ còn lại những bộ xương khổng lồ.

Từ những bộ xương này vẫn có thể nhận ra khi đó họ đã hoảng sợ tới mức nào, phần xương mặt đều biến dạng, có người chết khi đang gào thét trong tuyệt vọng, có người nghiến vỡ cả hàm răng thần, có người liều chết kháng cự nhưng không biết đang chống lại cái gì, có người thì lại ngồi khoanh chân, chọn cách chết một cách có thể diện trong sự tĩnh lặng.

Chung Nhạc quan sát kỹ lưỡng, thử tìm manh mối từ những bộ xương này. Một lúc sau hắn phát hiện một cuốn kim sách trong đống di vật.

Kim sách này có lẽ được đúc từ thần kim, linh lực thần kim đã tiêu tan, biến thành vàng bình thường, vẫn còn chữ viết trên đó, là thần văn thông dụng, ghi chép những điều họ gặp tron Tự Nhiên Chi Thành.

Có lẽ là một sử quan của Tây Hoang Thần Đình để lại kim sách, ghi chép kỹ càng lịch trình khám phá của họ.

Chung Nhạc lật xem, thấy được không ít thứ hữu dụng.

Họ đúng là đã khám phá được không ít bí mật Thượng Cổ, biết thêm được nhiều hơn bí mật của thời đại hắc ám đã qua.

Đông đảo thần ma mai táng trong Tự Nhiên Chi Thành, đi theo con của một vị chí cao, Tự Nhiên lão tổ, tới Tổ Tinh. Họ cũng như Tự Nhiên lão tổ, không phải thần ma sinh ra và lớn lên ở Tổ Tinh mà là phụng thiên mệnh mà tới, phải hoàn thành đại sự tiêu diệt loạn đảng.

Họ gặp phải sự phản kháng ác liệt của các phản đảng trên Tổ Tinh, nhưng được sự trợ giúp của các vị vĩ đại khác đã hoàn thành nhiệm vụ, mở ra cơ nghiệp vĩ đại vạn thế bất dịch, loạn đảng bị tiêu diệt hoàn toàn.

Nhưng chiến dịch cuối cùng, giết đến trời long đất lở, Tự Nhiên lão tổ cũng vì thế bị thương nặng không chữa được, thần ma cũng chết sạch.

Hơn nữa việc này không hề vẻ vang gì, nếu việc tiêu diệt loạn đảng lan truyền thì chắc chắn sẽ gây nên làn sóng lớn, những vị chí cao phái họ đi chắc chắn sẽ không cho họ sống.

Việc này liên quan quá lớn, nếu lan truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn tới danh tiếng của những vị chí cao kia, là vết nhơ mà đối thủ có thể công kích.

Vì thế những thần ma còn sống không rời khỏi Tổ Tinh, họ trấn áp loạn đảng ở đây, mai táng cả mình và loạn đảng.

Còn Tự Nhiên lão tổ, con ruột của vị chí cao kia cũng chôn mình ở đây, coi như mắt xích cuối cùng trấn áp loạn đảng để loạn đảng mãi mãi không thể siêu sinh.

- Vị chí cao nào đã phái Tự Nhiên lão tổ tới? Loạn đảng mà chúng nói tới chắc là Phục Hy thần tộc. Tại sao lại nói việc tiêu diệt Phục Hy thần tộc lại không hề vinh quang?

Chung Nhạc tiến về phía trước, trong lòng có phần khó hiểu, tiêu diệt Phục Hy thị với Tự Nhiên lão tổ mà nói đáng lẽ phải là chiến công lớn, tại sao lại phải bưng bít?

Tự Nhiên lão tổ và các thần ma này vì bảo vệ bí mật, thậm chí đã chọn cách tự vẫn tại Tự Nhiên Chi Thành, dùng tính mạng của họ bảo vệ, tự mình bịt miệng mình.

- Cơ nghiệm vạn thế bất dịch, xây dựng trên vô số thi cốt của loạn đảng.

Trên kim sách có viết.

Cuốn kim sách này còn nhắc tới việc họ cũng thấy chiến tranh thời Thượng cổ, dường như xuyên không trở lại thời đại hắc ám, tham gia trận đại chiến đó, tử thương rất nhiều thần ma mới thoát ra được.

Chung Nhạc chấn động, tỉ mỉ đọc những điều các thần ma đó trải qua.

Có những thần ma mơ hồ tham gia trận chiến bao vây xào huyệt đầu tiên, chết thảm trên chiến trường. Tới lần thứ hai trong đại mạc, có những thần ma của Tây Hoang Thần Dình thì bị thành tù binh, tách đầu trồng thần dược.

Lần thứ ba họ gặp phải kẻ đáng sợ, trên không trung là những quầng sáng biến thành các tòa Lục Đạo Luân Hồi, bóp méo không gian thời gian khiến họ tử thương nghiêm trọng

Còn lần thứ tư, họ lên một cây cầu dưới lòng đất, phía dưới là một dòng sông tối tăm, dưới đó có những sinh vật bí ẩn bơi lượn, họ thậm chí còn thấy vô số gương mặt thần ma đã chết trước đó ở dưới sông.

Khi đó dòng sông đột nhiên nổi sóng, trời đất quanh họ đảo lộn, khi mở mắt ra thì đã tới một tòa đại điện hùng vĩ. Ở đó họ gặp một cường giả đáng sợ phán quyết họ, lại có không ít thần ma tử vong.

Sau những việc đó, họ lại trở về thành một cách khó hiểu.

Những thần ma may mắn sống sót tiếp tục tìm tới trung tâm Tự Nhiên Chi Thành, phát hiện một tòa Tự Nhiên Chi Thành khác.

Kim sách viết tới đây thì hết, không còn đoạn sau nữa.

- Có lẽ khi phát hiện một tòa Tự Nhiên Chi Thành khác họ đã gặp lần quỷ dị cuối cùng bạo phát.

Chung Nhạc đóng sách lại, nghẫm nghĩ:

- Trên kim sách viết là lần thứ năm, nhưng thật ra là thần thứ sáu. Thật ra ánh sáng dưới lòng đất cũng là một loại quỷ dị, chỉ là, họ đã bỏ qua mất. Cầu dưới lòng đất mà họ nói có lẽ là ở…

Hắn ngẩng lên, thấy một động khẩu dẫn xuống lòng đất, từng trận âm phong thổi ra, động khẩu là mồm của một bức tượng cổ phác hùng vĩ.

Bức tượng này là hình một thần thú cực kỳ cổ quái, thân dê mặt người, răng hổ tay người, mắt mọc ở dưới lườn.

Chung Nhạc nhìn hai mắt của bức tượng, bước vào trong mồm bức tượng, đi xuống cầu thang, không lâu sau thì nghe thấy tiếng nước vọng lại, một cây cầu nhỏ hẹp bắc qua con sông ngầm. Ở đây không thể nhìn ở khoảng cách xa, chỉ thấy được một nửa của dòng sông, nửa kia thì chìm trong bóng tối, không biết nó dài bao nhiêu.

Cây cầu cũng vật, giống như được bắc trong bóng tối khiến người ta thấp thỏm.

- Theo ta tới đây chỉ có một mình Đại Chân Lão Mẫu. Đại Chân Lão Mẫu không chết thì chắc ta sẽ không thấy gương mặt của người chết trên cầu đâu nhỉ?

Chung Nhạc nghĩ bụng, bước lên cây cầu tiến về bờ bên kia.

Rào rào…

Dòng sông đột nhiên nổi sóng, dòng chảy trở nên gấp gáp, sóng càng ngày càng cao, thấp thoáng có thể thấy dưới sông có một thân hình to lớn đang bơi lượn.

Đột nhiên thân thể Chung Nhạc cứng đơ lại, hắn thấy gương mặt của một lão giả tóc bạc trong làn sóng đang từ từ nổi lên.

Đó là lão giả đã bảo hắn đừng sợ khi còn ở trong đại mạc.

Gương mặt lão giả đó bay lên, đưa tay về phía hắn, rồi hắn thấy rất nhiều gương mặt khác, có quen có lẹ, là những gương mặt của Phục Hy thị mà hắn thấy trong các lần quỷ dị.

Họ đang giãy giụa trong dòng sông ngầm, nổi lên từ dưới đáy sông, các bàn tay thò lên hướng về phía Chung Nhạc.

Sóng càng ngày càng lớn, càng ngày càng gần cây cầu, vô số bàn tay trắng bệch trong làn sóng cũng tới gần hơn với Chung Nhạc, các gương mặt tái nhợt dưới sông cũng rõ hơn.

Chung Nhạc đứng trên cầu không động đậy, đột nhiên một con sóng lớn ập tới nhấn chìm mọi thân thể đang thò tay về phía hắn, rồi nhấn chìm cả cây cầu này.

Sóng lớn qua đi, Chung Nhạc cũng biến mất khỏi cầu.

- Ngươi đã biết tội chưa?

Chung Nhạc còn chưa mở mắt ra thì nghe một giọng nói uy nghiêm quát lớn. Hắn mở thần nhãn thì thấy tòa đại điện khổng lồ ghi trong kim sách. Trên đại điện là một vị mặt ngừoi thân dê đang ngồi trên cao, phía dưới là vô số linh hồn, thần linh của Phục Hy thị.

- Phục Hy thị, ta phán quyết ngươi có tội!

Vị mặt người thân dê kia đưa một tay tóm lấy thần linh của một Phục Hy tộc rồi cho vào mồm nhai.

- Ngươi đã biết tội chưa?

Hắn lại nhấc bút chỉ về một thần linh Phục Hy thị khác, hỏi.