Trên Toại Thụ, Sư Bất Dịch nhìn thấy một màn này, không khỏi rùng mình một cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi, run rẩy không thôi. Hắn căn bản chưa từng nghĩ qua, không ngờ Côn Hầu cũng đang ẩn nấp trong Thần Chiến Chi Địa, chờ đợi đoạt lại Thần Dực Đao từ trong tay Chung Nhạc.
Nếu Côn Bằng Thần Tộc tế tự Thần Dực Đao, cũng không thể cướp đi nửa thanh Thần đao từ trong tay Chung Nhạc, sợ rằng tôn Thần Hầu này sẽ đích thân xuất thủ rồi. Nếu Côn Hầu đích thân xuất thủ, đây tuyệt đối chính là tử kỳ của bọn họ.
- Lẽ nào Chung Sơn thị cũng nghĩ tới Côn Hầu đang ẩn nấp ở phụ cận, cho nên mới cố ý để cho Côn Bằng Thần Tộc thu lại Thần Dực Đao?
Sư Bất Dịch nhìn về phía Chung Nhạc, chỉ thấy Chung Nhạc tựa hồ không có chút kinh ngạc nào đối với việc Côn Hầu xuất hiện ở đây, vẫn như cũ ra sức chém giết với Thần Linh các tộc. Côn Hầu xuất hiện, Long Tộc đoạt đao tựa hồ cũng đều nằm trong sự dự liệu của hắn.
- Gia hỏa này thật đáng sợ! Nói không chừng, hắn thật sự nắm chắc có thể giết ra Tây Hoang a!
Trong lòng Sư Bất Dịch lại đốt lên ngọn lửa hy vọng, dốc hết toàn lực, cật lực chém giết với Chư Thần trên Toại Thụ.
- Tế phẩm thứ hai trăm lẻ tám!
Thân thể Chung Nhạc lắc lư, đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, thấp giọng nói. Trong tầng tầng quang luân sau đầu hắn, bên trong cây đèn đồng đã trấn áp hai trăm lẻ tám tôn Thần Linh cùng Thần Minh, cùng với Linh của Hiếu Mang Lão tổ trong cái đầu người của Phong Vô Kỵ.
- Tế phẩm vẫn chưa đủ! Vẫn còn xa lắm mới đủ!
Trên Toại Thụ, đám Chư Thần vẫn tiếp tục nhao nhao giết về phía hắn. Thần Nhân Võ Đạo Hạ thị bị thức tỉnh lại, hai tôn Thần Nhân Võ Đạo cận thân chém giết với hắn, cực kỳ hung hiểm. Mà Sư Bất Dịch thì đã sớm ngã xuống, bị hắn thu vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình. Trên cây Toại Thụ này, chỉ còn lại có một mình hắn vẫn tiếp tục kiên trì.
- Tế phẩm thứ hai trăm lẻ chín!
Chung Nhạc khom người bái một cái, đánh nát một tôn Thần Linh. Cây đèn đồng phát ra một cỗ hấp lực, hút tôn Thần Linh vỡ nát kia vào trong cây đèn.
Oanh! Oanh!
Sau lưng hắn trúng phải công kích của hai tôn Thần Nhân Võ Đạo, Bất Tử Chi Thân cơ hồ tan rã, thân bất do kỷ từ trên không Toại Thụ té thẳng xuống dưới. Một nhánh cây Toại Thụ xoắn tới, soạt một tiếng quấn lấy hắn, đặt hắn lên trên một cành cây vô cùng thô to.
Chung Nhạc nuốt xuống ngụm máu tươi xông lên cổ họng, liên tục phóng chạy như bay. Tế phẩm vẫn còn chưa đủ, hắn cần phải tiếp tục giết nữa, tiếp tục chiến đấu nữa. Trận chiến này không có thắng bại, chỉ có sống hoặc chết. Hoặc là hắn giết ra khỏi Thần Chiến Chi Địa, hoặc là hắn chết ở chỗ này.
Mà giữa không trung, cuộc chiến giữa Côn Hầu và Long Hầu so với cuộc chiến trên Toại Thụ càng kịch liệt hơn, uy năng bộc phát ra cũng càng mạnh hơn. Hai đối thủ một mất một còn gặp nhau, đã không còn tôn địch nhân chung Ích Tà Thần Hoàng nữa, tự nhiên là phải phân ra một trận thắng bại sinh tử.
Xa xa, đám cường giả Côn Bằng Thần Tộc và Long Tộc xoay quanh Tế đàn của tộc mình, không ngừng triều bái tế tự. Thanh âm tế tự to rõ vang vọng khắp Thần Chiến Chi Địa. Lại có cường giả của các tộc Tây Hoang xoay quanh từng tòa từng tòa Tế đàn, tiến hành triều bái tế tự, thanh âm tế tự càng lúc càng to rõ hơn.
Đám người Hạ Tông chủ và Chúc Dung Nhan Khâm không rảnh quan sát trận chiến giữa Côn Hầu và Long Hầu. Mặc dù Trọng Lê Thần Tộc và Long Tộc cũng là cừu địch, thậm chí còn kết minh với Côn Bằng Thần Tộc để đối kháng Long Tộc. Nhưng ánh mắt đám người Hạ Tông chủ thì luôn gắt gao nhìn chằm chằm về phía Chung Nhạc trên Toại Thụ, không hề có chút ý tứ sẽ giúp đỡ Côn Hầu. Chỉ thấy thân hình Chung Nhạc thoáng lảo đảo, không còn vững chắc như trước đây nữa, nhãn tình hai phu phụ không khỏi sáng lên.
- Tới lúc rồi!
Chúc Dung Nhan Khâm mỉm cười nói:
- Pháp lực hiện tại của hắn hẳn là không tế khởi được đạo khí thể kỳ quái kia nữa!
Hạ Tông chủ gật đầu, chợt quát lớn một tiếng:
- Mọi người nghe lệnh, triều bái Bát Long Trấn Thiên Phủ!
Đám cường giả Hạ thị, Chúc Dung thị nhất thời gật đầu một cái, tiến hành cầu chúc triều bái về phía Bát Long Trấn Thiên Phủ. Uy năng thanh Thần phủ này một lần nữa tăng vọt, đại phủ thôn thiên, Bát Long ngẩng đầu, từ từ bay lên. Đây chính là một kích tất sát!
Lúc này, Chung Nhạc đã là dầu hết đèn tắt. Một kích này tất nhiên có thể chém gãy Toại Thụ, khiến cho Chung Nhạc không còn sức chiến đấu tiếp, tất nhiên sẽ bị Chư Thần giết chết.
- Lên!
Hai phu phụ Hạ Tông chủ và Chúc Dung Nham Khâm đột nhiên khom người, bái một cái về phía Bát Long Trấn Thiên Phủ. Thanh Thần phủ này nhất thời đảo ngược, Bát Long đầu dưới thân trên, uy năng xé rách thiên địa, gào thét chém thẳng về phía Toại Thụ.
- Đừng mơ tưởng!
Một tiếng quát nhẹ vang lên. Đột nhiên, bốn tấm đại kỳ xuất hiện, đại kỳ tung bay. Tấm đại kỳ hình tam giác mở ra phương viên lên tới ngàn dặm. Bốn tấm đại kỳ rất nhanh đã biến thành bốn cái môn hộ. Bát Long Trấn Thiên Phủ ầm một tiếng chém thẳng lên một cái môn hộ trong đó.
Trên mặt bốn tấm đại kỳ kia xuất hiện hư ảnh Tứ Đại Thần Thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, thân thể đỉnh thiên lập địa. Chỉ thấy trong Tứ Kỳ Môn Trận, tám con Cự long gào thét, long thủ long trảo long thân cơ hồ vươn ra khỏi tòa đại trận này, ngay sau đó lại bị bốn con Thần thú trấn áp trở lại.
Bốn tấm đại kỳ không ngừng chấn động, kịch liệt va chạm với Bát Long Trấn Thiên Phủ đang bị vây khốn trong đó.
- Tứ Thần Thú Kỳ?
Trong lòng Hạ Tông chủ và Chúc Dung Nhan Khâm cả kinh, vội vàng theo tiếng nhìn lại. Chỉ thấy một tòa Tế đàn nhanh chóng lướt qua tuyết sơn trắng tinh của Sơn mạch Liên Vân. Bốn phía Tế đàn có tới mấy ngàn Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc đang thành kính quỳ bái, thôi động Tứ Thần Thú Kỳ.
Mà phía trước Tế đàn, Quân Tư Tà anh tư hiên ngang cùng với Phương Kiếm Các lưng đeo Thần kiếm, đang suất lĩnh rất nhiều cường giả của Kiếm Môn chạy tới.
Con ngươi trong mắt Hạ Tông chủ nhất thời co rút, phun ra hai chữ: