Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Vừa rồi hắn thử tìm hiểu những văn lộ Đồ đằng Tiên Thiên kia, sau đó luyện hồn phách chính mình thành Tiên Thiên Chân Hồn, bất quá đã gặp phải khó khăn trước giờ chưa từng có.
Con đường mà hắn đi không giống với bình thường. Những người khác là dùng Linh làm chủ, hồn phách làm phụ, đều là luyện Linh thành Chân Linh, cũng không phải là luyện hồn phách thành Chân Linh. Mà hắn thì đã làm được, đã luyện hồn phách của chính mình thành Chân Linh, luyện thành Hỗn Nguyên Chân Linh. Nhưng muốn luyện hồn phách thành Tiên Thiên Chân Hồn, cái này thì lại càng khó hơn, căn bản không có bất cứ kinh nghiệm nào của tiền nhân có thể tham khảo.
Lần trước, sở dĩ hắn có thể luyện hồn phách thành Chân Linh Phục Hy, chính là dựa vào sự chỉ điểm của Hạo Dịch Phục Hy, cấp cho hắn một chữ Dịch. Chung Nhạc tìm hiểu chữ Dịch, rốt cuộc đạt được lĩnh ngộ, luyện hồn phách thành Chân Linh. Mà hiện tại, muốn luyện thành Tiên Thiên Chân Hồn, độ khó hẳn là còn khó khăn hơn luyện hồn phách thành Chân Linh rất nhiều lần.
- Chuyện này, Hạo Dịch cũng không thể chỉ điểm ngươi được!
Chung Nhạc hỏi Tân Hỏa, Tân Hỏa lắc đầu, nói:
- Luyện hồn phách thành Tiên Thiên Chân Linh, đã vượt qua phạm vi hiểu biết của Hạo Dịch Đế. Ta đoán chừng ngay cả các vị Thiên Đế Phục Hy thị khác cũng không thể chỉ điểm được cho ngươi. Bất quá, ta cảm thấy, ngươi hẳn là xuất thủ từ chỗ Lục Đạo Luân Hồi. Chẳng phải là ngươi đã lĩnh ngộ ra thần thông Bàn Cổ Lục Đạo rồi sao? Lục Đạo Luân Hồi liên lụy tới việc linh hồn chuyển thế, trong đó nhất định là có rất nhiều đạo lý liên quan tới hồn phách!
Ánh mắt Chung Nhạc sáng ngời, liên tục gật đầu.
Nếu bàn về kiến giải đối với hồn phách, không gì có thể qua được Lục Đạo Luân Hồi. Trong chuyện này, Bàn Cổ Lục Đạo chính là có tác dụng cực kỳ quan trọng.
Thần Nhân Bàn Cổ tay nâng Lục Đạo Luân Hồi, sáu cánh tay của hắn, mỗi một bàn tay nâng lên một đạo Luân Hồi, mà thủ ấn hắn dùng để nâng lên Luân Hồi cũng đều không giống nhau, tổng cộng có sáu loại ấn pháp.
Đạo ấn pháp nâng lên Đạo Nhất Luân Hồi là Đạo Nhất Luân Hồi Ấn. Đạo ấn pháp nâng lên Âm Dương Luân Hồi là Âm Dương Luân Hồi Ấn. Đạo ấn pháp nâng lên Thần Tài Luân Hồi là Thần Tài Luân Hồi Ấn. Đạo ấn pháp nâng lên Vạn Tượng Luân Hồi là Vạn Tượng Luân Hồi Ấn. Đạo ấn pháp nâng lên Ngũ Hành Luân Hồi là Ngũ Hành Luân Hồi Ấn. Đạo ấn pháp cuối cùng nâng lên Huyết Mạch Luân Hồi là Huyết Mạch Luân Hồi Ấn.
Loại thần thông Bàn Cổ Lục Đạo Ấn này, mỗi lại ấn pháp đều có sự tinh diệu và tác dụng riêng, toàn bộ cũng đều thâm ảo khó giải, so với văn lộ Đồ đằng Tiên Thiên mà Chung Nhạc đạt được khi tu thành Tiên Thiên Chân Linh còn phức tạp hơn, cao thâm khó dò hơn.
Chung Nhạc tĩnh tâm trở lại, lấy ra mấy khối ngọc thạch, bắt đầu chăm chú điêu khắc, nỗ lực mượn đạo điêu khắc mà Lão đầu tử Phong Thường truyền thụ cho hắn tìm hiểu ra ảo diệu của thần thông Bàn Cổ Lục Đạo.
Trải qua mấy ngày, ngọc thạch trước mặt hắn đã chồng chất như núi, nhưng thu hoạch đạt được cũng không có bao nhiêu.
- Thần thông Lục Đạo này thật sự quá khó lý giải, đạo điêu khắc cũng khó có thể suy tính ra ảo diệu trong đó!
Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Điêu khắc chính là cân nhắc, chạm một cái, khắc một cái, áo nghĩa tự nhiên sẽ liền lĩnh ngộ ở trong lòng. Từ trước tới nay, đạo học tập mà Lão đầu tử truyền thụ cho hắn này chính là không gì không suy tính ra nổi, nhưng hiện tại đã gặp phải nan đề khó giải.
- Không thể dùng đạo điêu khắc, vậy cũng chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc một chút rồi! Quen tay hay việc, đọc sách trăm lượt, ý nghĩa tự hiện. Chỉ khi nào học tới mức thuộc nằm lòng, mới có thể dần dần lĩnh ngộ ra!
Chung Nhạc phóng người đứng lên, từng đầu từng đầu cánh tay từ dưới nách sinh trưởng ra, từ từ đánh ra một đạo thần thông Bàn Cổ Lục Đạo. Thủ ấn hắn không ngừng biến hóa, vô cùng phức tạp, chất chứa ảo diệu vô tận. Chưởng ấn và pháp lực hóa thành từng đạo từng đạo hoa văn Đồ đằng huyền diệu.
Hắn một lần lại một lần thi triển ra thần thông Bàn Cổ Lục Đạo, không ngừng tuần hoàn qua lại. Uy năng ấn pháp Lục Đạo trong tay hắn cũng đang dần dần đề thăng lên.
Chung Nhạc một ngày lại một ngày diễn luyện, mặc dù vô cùng khô khan, nhưng những huyền cơ và ảo diệu của thần thông Bàn Cổ Lục Đạo lại trong một lần lại một lần khô khan diễn luyện này, dần dần hóa thành những tin tức hỗn loạn phức tạp, bị hắn từng điểm từng điểm lĩnh ngộ ra.
Hắn dùng nghị lực đi bù đắp sự thiếu hụt trên phương diện trí tuệ của chính mình. Hắn ở trên Kim Đỉnh phảng phất như đã hóa thành một cỗ máy vận động không ngừng tái diễn động tác. Nhưng uy năng của thần thông Bàn Cổ Lục Đạo lại càng lúc càng kinh người hơn. Mỗi một thức hắn thi triển ra, uy lực đều lớn tới mức không thể tin nổi. Từ dưới Kiếm Môn Sơn nhìn lên, thậm chí có thể nhìn thấy một đạo quang luân thật lớn đang đứng sừng sững giữa không trung.
Đạo quang luân kia vô cùng phức tạp, trong đó tích chứa đủ các loại ký hiệu huyền ảo, phát ra quang mang rực rỡ. Thậm chí trong mơ hồ còn có thể nghe được thanh âm chúng sinh tụng niệm, thần bí mà xa xưa.
Đạo quang luân kia không ngừng biến hóa, tổng cộng có tới sáu đạo, đều tích chứa những ảo diệu khiến cho người ta khó hiểu.
Một ngày này, Sư Bất Dịch đột nhiên phá quan mà ra, một đạo Thần quang từ trên người hắn phóng thẳng lên cao, xông thẳng tới chân trời, xuyên thấu qua Lôi tầng Thuần dương, chiếu rọi ra tới thiên ngoại.
Sư Bất Dịch đứng sừng sững trên Kiếm Môn Sơn, bật cười ha hả, bộ dáng vô cùng vui sướng, cất cao giọng nói:
- Chung Sơn thị, ta đã tu thành Thần Minh rồi! Ta đã là Yêu Thần rồi! Chuyện tình ngươi bắt giữ ta trước đây, đối với ta chính là vô cùng nhục nhã! Bất quá, ngươi cũng đã từng cứu ta, giúp ta thành Yêu Thần, ta liền không truy cứu nữa, từ nay chúng ta…
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trên đỉnh Kim Đỉnh, nhìn thấy rõ ràng sáu đạo quang luân kia, nhất thời không khỏi trừng mắt cứng lưỡi. Hắn quan sát một hồi lâu, cũng không thể xem hiểu bất kỳ một đạo văn lộ Đồ đằng nào.
Thần tình Sư Bất Dịch dại ra, đờ đẫn đứng ngây người ở nơi đó. Qua một lúc lâu sau, hắn đột nhiên phun ra một ngụm Thần huyết. Hắn mạnh mẽ tìm hiểu văn lộ Đồ đằng của thần thông Lục Đạo, kết quả tâm lực bị hao tổn nặng nề, chính mình khiến cho chính mình bị trọng thương.
- Vẫn là không nên nói quá triệt để a! Xem ra tiểu tử này lại có sự tinh tiến, vạn nhất ta đánh không lại hắn…
Con Đại Sư Tử này nhất thời ủ rũ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ.