Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 814: Đông Hoang Phong Thiện (2)



Nàng ở trong động phủ của vị Thần Minh tiền bối xem qua một lượt những cảm ngộ của hắn, tu vi tiến cảnh tự nhiên vô cùng kinh người.

Không chỉ như vậy, ở trên Mộc Diệu Tinh có ưu thế mà những địa phương khác không cách nào so sánh đối với việc nàng thức tỉnh Tiên Thiên Chân Linh. Tu vi tiến cảnh của nàng mặc dù nhanh, nhưng căn cơ vẫn như cũ vô cùng vững chắc, thậm chí càng vững chắc hơn so với trước đây.

Chung Nhạc thở dài một tiếng, nói:

- Ngươi về thật đúng lúc! Cấm Nhi, ta dự định tiến hành một đại sự, sau khi làm xong sẽ rời đi Tổ Tinh, chẳng biết tới lúc nào mới trở về!

Khâu Cấm Nhi thoáng ngẩn ra, đột nhiên nắm lấy bàn tay hắn, mỉm cười nói:

- Sư ca, bất luận ngươi muốn đi đâu, ta cũng sẽ đi cùng ngươi!

Chung Nhạc cũng thoáng ngẩn ra, cầm lấy bàn tay thanh tú gầy yếu của nàng, nở nụ cười, trong lòng dâng trào tia tia sợi sợi nhu tình.

Quân Tư Tà nhìn thấy một màn này, trong lòng khẽ động, đột nhiên phát hiện ra chính mình không bằng Khâu Cấm Nhi ở chỗ nào, trong lòng thoáng có chút đắng chát:

- Thời điểm Chung sư đệ nói với ta, hắn sắp sửa rời khỏi Tổ Tinh, ta không nói là sẽ cùng hắn rời đi, mà là hỏi khi nào hắn mới trở về. Có lẽ, đây chính là chỗ ta không bằng được Khâu sư muội, ta không thể buông xuống hết thảy để rời đi cùng hắn…

Chung Nhạc rốt cuộc cũng động thân. Hắn mang theo Công Tôn Hiên Viên đi tới Hắc Sơn. Chuyến đi này tuyệt đối là tràn ngập phong ba, sẽ định ra sáu bảy ngàn năm bình an cho Nhân Tộc trên Tổ Tinh.

o0o

Đông Hoang, Hãm Không Thánh Thành.

Lúc này Thánh Thành sớm đã trống không, toàn bộ Yêu Tộc trong thành đều bị Sư Bất Dịch điều đi, thậm chí ngay cả Phủ Thành chủ cũng bị hắn vận chuyển tới địa phương khác. Khắp sơn thể toàn thể Thánh Sơn đã khắc đầy những hoa văn Đồ đằng của Đại tế Phong Thiện, biến ngọn Đại Hắc Sơn cao tới mấy ngàn trượng này thành một tòa Tế đàn vô cùng to lớn.

Chung Nhạc mang theo thiếu niên Hiên Viên đi tới dưới chân núi. Hai người không tiếp tục phi hành lên đỉnh núi, mà bước từng bước một lên Hắc Sơn. Chung Nhạc thỉnh thoảng còn dừng lại, quan sát những văn lộ Đồ đằng mà Sư Bất Dịch đã lạc ấn, kiểm tra xem những văn lộ Đồ đằng này có sai lầm hoặc là khiếm khuyết gì hay không, sau đó tiến hành tu chỉnh.

Hắn bước đi rất chậm, tựa hồ muốn kiểm tra toàn bộ ngọn núi lớn này một lần, không bỏ sót bất kỳ một nơi hẻo lánh nào. Hắn gặp thác nước liền định trụ thác nước, mang theo Hiên Viên xuyên qua thác nước. Địa phương có vách núi, hắn bước đi trên vách đá, thân thể song song với mặt đất. Địa phương có sơn động, hắn lại tiến vào sơn động, tinh tế kiểm tra một lượt.

Mỗi khi đi qua một đạo đồ án hoa văn Đồ đằng, Chung Nhạc liền không chút nề hà phiền toái, giảng giải cẩn thận cho thiếu niên Hiên Viên những ảo diệu ẩn chứa trong đó. Sau khi hai người đi qua trên dưới trong ngoài toàn bộ tòa Hắc Sơn này một lần, đã tốn thời gian hơn một tháng trời.

Trong đầu nhỏ của thiếu niên Hiên Viên cũng bị Chung Nhạc nhét đầy các loại các dạng tri thức, vô cùng mênh mông, hỗn loạn phức tạp, nhét tới mức cái não nhỏ của hắn tràn tràn trề trề.

Lúc này thiếu niên Hiên Viên đã khoảng chừng mười bốn tuổi, trở thành một đứa bé lớn. Trải qua sự chỉ dạy của đám người Cô Hồng Tử, cũng đã trở thành Luyện Khí Sĩ. Hiện tại, hắn đã triển lộ ra thiên phú tu luyện kinh người, tiến cảnh thần tốc. Chỉ là những đạo lý Chung Nhạc truyền thụ cho hắn này thật sự quá cao thâm, khiến cho hắn trong lúc nhất thời khó có thể lĩnh ngộ ra được.

- Chung thúc thúc, ngươi nói cho ta biết tri thức của những Đồ đằng này là có tác dụng gì?

Hắn nghi hoặc hỏi.

- Cái ta muốn truyền thụ cho ngươi, là Đại tế Phong Thiện!

Chung Nhạc nở nụ cười ôn hòa, nói:

- Tương lai sau khi ngươi nhất thống Tổ Tinh, bình định thiên hạ, trở thành lãnh tụ của Nhân Tộc, liền ở chỗ này một lần nữa tế tự Phong Thiện. Ngươi còn phải nói cho các đời lãnh tụ Nhân Tộc trong thời gian mấy ngàn năm về sau, mỗi một đời đều phải tới chỗ này tế tự Phong Thiện. Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho Nhân Tộc ta đời đời đại thịnh!

Thiếu niên Hiên Viên ngây ngây ngốc ngốc, không hiểu chuyện gì. Ngữ khí Chung Nhạc đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm khắc, quát lớn:

- Ngươi phát thệ đi!

Trong lòng thiếu niên Hiên Viên nghiêm nghị, vội vàng hướng thiên phát thệ, nhất định sẽ khuyên răn các đời lãnh tụ Nhân Tộc hậu thế, đời đời kiếp kiếp đều phải tới đây tế tự, tuyệt đối không ngừng nghỉ tiến hành tế tự Phong Thiện.

Từ đó về sau, trong thời gian ba ngàn năm tiếp theo, các đời lãnh tụ Nhân Tộc đều sẽ tới nơi này tiến hành Phong Thiện tế thiên. Từ Nghiêu, Thuấn, Hạ, Thương, Chu… mãi cho tới Thủy Hoàng đế, cũng đều đời đời tế tự Phong Thiện.

Chỉ là sau khi tới đời của Thủy Hoàng đế, phong ấn của Thần thụ Khoa Kỹ đã bắt đầu trở nên mạnh mẽ. Thời Tiên Tần, Luyện Khí Sĩ gần như diệt tuyệt, khó có thể sinh ra Luyện Khí Sĩ mới nữa. Bản thân Thủy Hoàng đế thiên phú dị bẩm, lại mang huyết mạch Tổ Long trong người, đi tới chỗ này tiến hành tế tự Phong Thiện, tổn hao rất nhiều thọ nguyên, năm mươi tuổi đã băng hà. Đại khái bởi vì thiên địa biến đổi, đã khó có thể tu luyện nữa, tu vi của hắn khó có thể thừa nhận sự phản phệ của tế tự Phong Thiện, hy sinh quá nhiều tuổi thọ của chính mình, nên mới tuổi trẻ băng hà.

Từ đó trở đi, đã không cần thiết tiếp tục tế tự Phong Thiện nữa, cho dù có tế tự cũng không có tác dụng gì. Mà các Thần Tộc, Ma Tộc và Côn Tộc cũng dần dần bị thoái hóa, hoặc là kết thông gia với Nhân Tộc, mượn huyết mạch của Nhân Tộc tiếp tục sinh sôi nảy nở.

Thủy Hoàng đế đốt sách chôn Nho, thiêu đốt hủy diệt rất nhiều điển tịch của Luyện Khí Sĩ. Lại về sau, các Luyện Khí Sĩ dần dần tuyệt tích, chỉ còn lại đám giang hồ thuật sĩ chuyên tu nhóm lửa luyện đan. Các đời Đế Hoàng hậu đại tiến hành Phong Thiện, cũng là không còn Thiện để phong, sẽ không lại hao tổn thọ nguyên nữa.

Chung Nhạc nở nụ cười, gật đầu một cái, mang theo thiếu niên Hiên Viên đi lên đỉnh núi Hắc Sơn.

Sư Bất Dịch sớm đã đợi ở nơi này rất lâu rồi, nhìn thấy Chung Nhạc mang theo Công Tôn Hiên Viên lên tới, Đại Sư Tử lộ ra thần sắc nghi hoặc, liếc nhìn gã thiếu niên này một cái, nhưng cũng không mở miệng hỏi.

Ánh mắt Sư Bất Dịch lại rơi xuống trên người Chung Nhạc, thoáng chần chờ, hỏi:

- Chung lão gia, có thể nói cho ta biết rõ ràng một chút, sau khi trận Đại tế Phong Thiện này qua đi, Yêu Tộc ta sẽ như thế nào hay không?

Trong lòng hắn có chút lo lắng bất an, nếu Chung Nhạc cũng đồng thời phong ấn cả Yêu Tộc, vậy hắn sẽ lập tức hạ quyết tâm, liều mạng với Chung Nhạc cũng phải ngăn cản trận Đại tế Phong Thiện này.

Bản thân Đại Sư Tử mặc dù ích kỷ, nhưng quan niệm chủng tộc vẫn còn, không có khả năng ích kỷ tới mức ngồi nhìn Yêu Tộc bị diệt vong.

- Ngươi không cần quan tâm, Yêu Tộc các ngươi đồng dạng với Nhân Tộc chúng ta, trong cơ thể đều là phàm huyết, sẽ không bị phong ấn!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Nếu như là cạnh tranh công bằng, ngươi sợ Yêu Tộc các ngươi không tranh hơn được Nhân Tộc ta sao?

Sư Bất Dịch nhất thời yên lòng, cười ha hả, nói:

- Yêu Tộc ta mà yếu hơn Nhân Tộc các ngươi sao? Thật là chuyện cười lớn nhất thiên hạ! Mấy vạn năm Nhân Tộc mới ra đời một Chung Sơn thị Chung Nhạc, mà thiên tài Yêu Tộc ta thì xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Tương lai, Yêu Tộc ta nhất định sẽ có thể ăn tới mức Nhân Tộc các ngươi tuyệt chủng, ngươi có tin không?