Hô hấp Sư Bất Dịch trở nên dồn dập, thất thanh nói.
Quân Tư Tà và Khâu Cấm Nhi cũng đã nhìn thấy các cảnh tượng trong nội bộ Tinh cầu, nhất thời đều kinh hô thất thanh. Bạch Thương Hải lẩm bẩm:
- Rốt cuộc là tồn tại như thế nào chế tạo ra một khỏa Tinh cầu lớn như vậy? Vì sao lưu lại ở chỗ này? Tồn tại này sao lại muốn quan sát toàn bộ Tổ Tinh và Tinh hệ Thái Dương chứ?
Tòa cung điện này chính là một địa điểm quan sát toàn bộ Tinh hệ Thái Dương cực tốt. Hiển nhiên có một tôn tồn tại đã từng ở chỗ này quan sát toàn bộ mọi động tĩnh của Tổ Tinh và Tinh hệ Thái Dương.
- Nhạc tiểu tử, chủ nhân của tòa cung điện này sợ rằng chính là tồn tại đã ban cho Phong Vô Kỵ mấy cái Sắc lệnh kia!
Tân Hỏa mượn nhãn mâu của Chung Nhạc quan sát đám văn lộ Đồ đằng trên tòa cung điện này, từ trong đó phân biệt ra được những hoa văn Đồ đằng này với hoa văn Đồ đằng trên Sắc lệnh là đồng nguyên, ngữ khí nhất thời ngưng trọng, nói:
- Xem ra, Phong Vô Kỵ có thể rời khỏi Tinh hệ Thái Dương, chính là dùng một tấm Sắc lệnh khác do tôn Tiên Thiên Thần này đưa cho!
- Kỳ quái! Nơi này có mùi của Phong Vô Kỵ!
Cái mũi của Sư Bất Dịch khẽ rung động mấy cái, đột nhiên nói:
- Mặc dù vô cùng yếu ớt, nhưng tuyệt đối là mùi của hắn!
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động:
- Nói cách khác, Phong Vô Kỵ cũng là thông qua đường này rời khỏi! Như vậy, gần đây khẳng định là có Trận pháp Truyền tống! Bằng không, hắn không có khả năng bay xuyên qua tinh không. Đại Sư Tử, ngươi ngửi một chút xem hắn rốt cuộc đã đi chỗ nào. Địa phương mùi vị hắn biến mất, khẳng định chính là vị trí của Truyền Tống Trận!
Sư Bất Dịch phấn chấn tinh thần, tiến về phía trước một bước, đánh hơi mùi vị của Phong Vô Kỵ. Đám người Chung Nhạc theo sau hắn tiến về phía trước, thâm nhập tòa cung điện này.
Tòa Cung điện này cực kỳ mênh mông, bên trong cũng nội tàng không gian. Bất quá, nơi này sớm đã trống rỗng, bị người ta dọn sạch không còn một mảnh, không lưu lại bất cứ thứ gì. Ngay cả Chung Nhạc cũng mơ hồ ngửi được mùi vị của Phong Vô Kỵ, hiển nhiên là Phong Vô Kỵ đã đi tới chỗ này trước bọn họ một bước, cướp đoạt sạch sẽ đám bảo vật trong này.
- Khí vận Phong Vô Kỵ bất phàm a! Không ngờ lại có thể bái tồn tại bậc này làm sư, hơn nữa còn nhận được toàn bộ bảo vật do hắn lưu lại!
Bạch Thương Hải thở dài, nói:
- Gia hỏa này không tầm thường a, dọn dẹp nơi này thành một mảnh đất trống, là một nhân vật hung ác!
Sư Bất Dịch đi ở phía trước dẫn đường, qua một lúc lâu sau rốt cuộc cũng tìm được Trận pháp Truyền tống ẩn giấu trong tòa cung điện này.
Sắc mặt đám người nhất thời tối sầm. Chỉ thấy Trận pháp Truyền tống đã bị Phong Vô Kỵ đánh vỡ tan tành, phá hư không còn một mảnh hoàn chỉnh. Hẳn là Phong Vô Kỵ trước khi truyền tống rời đi đã lưu lại thần thông, đợi sau khi hắn truyền tống rời khỏi, thần thông mới bạo phát, hủy diệt Truyền Tống Trận.
Tòa Trận pháp Truyền tống này khí thế rộng rãi, diện tích mênh mông, hẳn là một tòa Đại trận Truyền tống xuyên tinh không, có thể truyền tống rất nhiều sinh linh tới địa phương vô cùng xa xôi, không phải là Trận pháp Truyền tống do Chung Nhạc bố trí có khả năng sánh bằng được.
Trước Truyền Tống Trận còn lưu lại một tấm bia đá, trên đó lưu lại rất nhiều Thần văn:
- Đại Thánh Hiền Giả Phong thị Vô Kỵ, ở đây thành Thần, cười nhìn về địa phương nhỏ bé chật hẹp quê mùa Tổ Tinh, không khỏi thổn thức. Anh hùng trên Tổ Tinh, duy chỉ có Hiền Giả Vô Kỵ mà thôi. Hậu bối tiểu nhi nếu có duyên, nhìn thấy chữ ta lưu lại, quỳ bái bia đá ta lập ra, ta sẽ ban thưởng cho ngươi con đường rời đi!
Sắc mặt đám người Chung Nhạc tái xanh. Quân Tư Tà giơ tay lên, lau đi hai chữ Phong thị, cười lạnh nói:
- Ngươi cũng xứng mang họ Phong sao?
Khâu Cấm Nhi đánh nát tấm bia đá, lạnh lùng nói:
- Sư tỷ, nếu hậu bối thật sự có người đi tới nơi này, nhìn thấy tấm bia này, sợ rằng thật sự cho rằng hắn là Đại Thánh Hiền Giả, vẫn là hủy diệt tấm bia luôn thì tốt hơn!
Sư Bất Dịch cau mày, nói:
- Cái tên này khí lượng nhỏ nhen, trước khi đi còn phá hủy luôn Trận pháp Truyền tống đi, không muốn để cho hậu bối Tổ Tinh đi ra ngoài, chính là lòng dạ tiểu nhân. Bất quá, Trận pháp Truyền tống đã bị hủy, chúng ta làm sao rời khỏi đây?
Chung Nhạc quan sát đám văn lộ Đồ đằng trên Đại trận Truyền tống đổ nát thê lương, nhãn tình đột nhiên sáng lên, tìm ra một khối Truyền tống Thần thạch, mỉm cười nói:
- Tiểu đạo mà thôi! Phong Vô Kỵ chỉ là dùng man lực phá hủy Trận pháp Truyền tống, nhưng hắn lại là dốt đặc cán mai đối với văn lộ Đồ đằng truyền tống, cho rằng như vậy sẽ có thể triệt để hủy diệt Trận pháp Truyền tống. Nhưng đối với ta, tu bổ tòa đại trận này cũng không chút khó khăn. Trên khối Thần thạch này vẫn còn lưu lại địa điểm mục tiêu truyền tống. Chỉ cần khối Thần thạch này vẫn còn, sẽ có thể định vị được địa điểm mà hắn đã truyền tống. Các ngươi chờ thêm mấy ngày, ta sẽ có thể tu bổ lại trận pháp!
Lại qua mấy ngày, Chung Nhạc trùng kiến xong Trận pháp Truyền tống, đặt khối Truyền tống Thần thạch kia vào trong trận.
- Lục Đạo lão nhân, ngươi có thể thu luôn tòa Thần điện này không?
Chung Nhạc đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi Lục Đạo Quả Thụ đang cắm rễ trong một khối Thần Thổ bên trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn.
Mấy ngày nay, Lục Đạo Quả Thụ vẫn luôn cắm rễ trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn, cùng hắn đi tới nơi này, thủy chung vẫn không lộ diện, mà chỉ ở trong Bí cảnh chỉ dạy cho Hồ Tam Ông. Năm cây Thần dược còn lại trong Quy Khư Lục Quân Tử cũng không đi theo Chung Nhạc tới đây.
- Có thể!
Tinh thần lực Lục Đạo lão nhân ba động, nói:
- Nhưng nếu ta lấy đi tòa Thần điện này, ngươi sẽ đặt Truyền Tống Trận ở đâu?
Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ. Tòa Truyền Tống Trận này hòa làm một thể với Thần điện, nếu thu hồi Thần điện, chính là tương đương với thu hồi luôn cả Truyền Tống Trận, cũng sẽ không thể truyền tống được rồi.
- Cái tên Phong Vô Kỵ này thật sự đã dọn dẹp sạch sẽ nơi này thành đất trống, không lưu lại cho ta bất cứ thứ gì cả!
Chung Nhạc thở dài, lẩm bẩm.
Đám người tiến vào Đại trận Truyền tống, Chung Nhạc khởi động đại trận. Quang mang nhất thời ba động, Đại trận Truyền tống ầm vang, chấn động. Một đạo quang lưu bọc lấy đám người kích xạ về phía trong vũ trụ tinh không.
- Vũ trụ to lớn như vậy, rốt cuộc đã có thể đi ra xem một chút rồi!
Bạch Thương Hải cười hắc hắc, nói.
- Bạch Trạch thị im miệng!
Đám người đồng thanh quát lớn:
- Ngươi lại quên mất ngươi là Tảo Bả Tinh Linh Thể sao? Cẩn thận cái miệng nát của ngươi lại gây sự!
Chung Nhạc bật cười, quay đầu lại nhìn về phía Tổ Tinh, nhớ tới thời gian năm xưa chính mình vẫn còn là một gã thiếu niên lưng đeo gùi thuốc đi hái thuốc. Đó là lần đầu tiên hắn gặp được Tân Hỏa.
- Tổ Tinh của ta, tộc nhân của ta! Hôm nay ta vì các ngươi mà bước lên hành trình này, đợi ta trở về…