Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 923: Cung điện bạch cốt (1)



- Lão tổ nhà ta đã từng là Cốt Hoàng của thế giới này, dưới trướng thống trị mấy ức vạn khô lâu, cực kỳ uy phong. Về sau tới đời cao tổ ta, cũng là tồn tại phi thường không tầm thường. Cao tổ ta muốn ăn kẻ nào liền ăn kẻ đó, ai dám không theo? Về sau tới đời thế tổ, thái tông, cao tông ta vẫn còn rất phong quang. Nhưng sau đó lại một đường xuống dốc, một đời không bằng một đời…

Con thỏ bạch cốt kia dẫn Chung Nhạc đi tới địa phương lưu giữ thi cốt của Lão tổ nhà hắn. Dọc theo đường đi, con thỏ bạch cốt này nhảy nhảy nhót nhót, đám xương cốt va chạm nghe lách cách. Con thỏ bạch cốt này vừa đi vừa thao thao bất tuyệt, kể cho Chung Nhạc nghe lịch sử quang huy của đời đời tổ tiên chính mình:

- Những bộ xương khô chúng ta đều là dùng hồn phách để sinh sôi đời sau. Sau khi chúng ta chết đi, hồn phi phách tán, tàn hồn có thể bay tới nơi nào? Tự nhiên là bay vào trong mấy bộ xương khác! Sau khi thái tổ ta chết đi, tàn hồn bay vào trong bộ xương của cao tổ, liền trở thành cao tổ. Sau khi cao tổ chết đi, tàn hồn bay vào trong bộ xương của thế tổ, liền trở thành thế tổ. Cứ như vậy đời đời kiếp kiếp mà truyền thừa tiếp. Cuối cùng là tới đời này của ta. Truyền thừa Lão tổ lưu lại mặc dù vẫn còn, nhưng quan trọng là chúng ta không biết chữ a!

Ngữ khí hắn vô cùng đau đớn, nói:

- Không biết chữ liền thảm rồi! Truyền thừa Lão tổ lưu lại đều là dùng những ký tự kỳ quái viết ra, kẻ nào có thể đọc được? Mặc dù ta có thể tiến vào cung điện của Lão tổ, nhưng lại không nhận biết những ký tự kia, chỉ có thể nhìn chằm chằm. Ta chỉ có thể học theo mấy bức vẽ trong đó, những cái khác đều là dốt đặc cán mai. Ngài cũng là tới từ thiên ngoại, ngài có biết chữ không?

Quỷ hỏa trong hốc mắt con thỏ bạch cốt kia âm sâm, bộ dáng cực kỳ mong đợi nhìn về phía Chung Nhạc.

Chung Nhạc không biết nói gì. Con thỏ bạch cốt này thật quá nhiều chuyện rồi, một đường đi tới không ngừng lải nhải. Chính mình còn chưa hỏi gì, hắn đã phun ra hết thảy toàn bộ nội tình của chính mình.

- Hóa ra ngài cũng không biết chữ!

Con thỏ bạch cốt thở dài một tiếng, ngữ khí tràn ngập đồng cảm, an ủi Chung Nhạc nói:

- Yên tâm! Tất cả sinh linh trong thế giới chúng ta đều không biết chữ, cũng sẽ không có ai chê cười ngươi đâu!

Chung Nhạc chán nản, lắc lắc đầu.

- Con thỏ bạch cốt này có thể tiến vào lăng mộ của Giới Chủ, nhất định là do hồn phách của hắn tạo thành. Ở nơi này, bộ xương khô cũng là một loại sinh linh, là do tàn hồn sinh ra!

Trong lòng Chung Nhạc phỏng đoán:

- Sau khi vị Giới Chủ Ngục Giới kia chết đi, hồn phi phách tán, tàn hồn rơi vào trong một bộ xương khô, liền biến thành hậu đại. Bởi vì là lần đầu tiên tử vong, cho nên hậu đại này của hắn vẫn còn lưu lại chút ký ức của hắn. Bất quá, một lần lại một lần tử vong, ký ức càng lúc càng phai nhạt, càng lúc càng mỏng manh, cho nên cũng dần dần không nhận ra những văn tự do chính mình lưu lại rồi. Đã tới một đời con thỏ bạch cốt này, thậm chí ngay cả tranh vẽ cũng xem không hiểu nữa, chỉ có thể học được một chút thần thông nửa giống nửa không!

Bản lĩnh của con thỏ bạch cốt này mặc dù yếu, nhưng hồn phách hắn cũng là tàn hồn của Giới Chủ Ngục Giới, cho nên mới có thể không đếm xỉa tới phong cấm do Giới Chủ Ngục Giới lưu lại, bình an tiến vào lăng mộ của hắn.

- Không biết vị Giới Chủ Ngục Giới này có lưu lại biện pháp rời khỏi cái thế giới quỷ dị này hay không?

Trong lòng hắn trầm trọng, cảm thấy hy vọng không lớn. Nếu vị Giới Chủ kia có biện pháp rời khỏi, chỉ sợ đã sớm rời đi, sao lại chết luôn ở chỗ này?

- Bất quá, vị Giới Chủ kia lưu lại trong này thời gian đủ dài, hơn nữa dù sao cũng là Giới Chủ, nhãn giới cao hơn ta rất nhiều, nói không chừng có phát hiện gì đó, có thể cấp cho ta điểm dẫn dắt!

Chung Nhạc vừa đi đường cũng vừa đột phá, tu thành Nguyên đan. Hắn một đường càn quét những tòa Bạch Cốt Thành dọc đường gặp được. Mất thời gian nửa năm đằng đẳng, hắn mới luyện Nguyên đan tới cửu chuyển.

- Bất Tử Chi Thân cũng vô dụng…

Ánh mắt Chung Nhạc dại ra. Vừa rồi hắn thôi động Bất Tử Chi Thân, nhưng trên người vẫn như cũ không sinh ra nửa điểm huyết nhục.

Rắc rắc!

Hắn bẻ gãy một cây xương sườn, lại có một cây xương sườn mới sinh trưởng ra, nhưng vẫn không cách nào sinh ra huyết nhục. Bất Tử Chi Thân ở chỗ này căn bản cũng vô dụng, không cách nào để cho hắn khôi phục thành thân thể huyết nhục.

- Nói không chừng chỉ khi nào rời khỏi cái thế giới cổ quái này, mới có thể khôi phục lại thân thể huyết nhục!

Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, đi theo con thỏ bạch cốt này tiếp tục tiến về phía trước. Hoang nguyên bạch cốt này thật sự quá mênh mông bát ngát rồi, đi tới bây giờ vẫn chưa thể đi tới điểm cuối.

- Nơi đó chính là cung điện của Lão tổ nhà ta!

Đột nhiên, con thỏ bạch cốt giơ tay chỉ một cái. Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, tâm thần chấn động. Chỉ thấy phía trước xuất hiện một ngọn Bạch Cốt Sơn cao chọc trời. Trên đỉnh núi là một tòa cung điện bạch cốt khoáng đạt mà khí phái, nguy nga đồ sộ, khiến người ta xem thế là đủ rồi.

Chung Nhạc nhanh chóng lên núi. Sau khi lên tới đỉnh núi, chỉ thấy một khối cốt bia đứng sừng sững trước tòa cung điện bạch cốt này. Chung Nhạc chế trụ sự rung động trong lòng, quan sát văn tự trên tấm bia.

- Ta rơi vào nơi này, bị lực lượng Luân Hồi xâm nhập, biến thành bộ xương khô. Ban đầu kinh hãi, rất nhanh đã đại hỉ, cho rằng có thể tái sinh, có thể bù lại những tiếc nuối của kiếp trước!

Chung Nhạc quan sát văn tự trên tấm bia, trong lòng càng lúc càng chấn kinh, càng lúc càng lạnh.

Vị Giới Chủ này cũng biến thành một bộ xương khô, đầu tiên là kinh hãi, sau đó lại là đại hỉ, cho rằng đã sống lại một lần, có thể bù đắp những tiếc nuối của kiếp trước, tu luyện tới cảnh giới càng cao hơn.

Bất quá, về sau, tu vi của hắn đại thành, quét ngang hết thảy sinh linh của cái thế giới này, trở thành Cốt Hoàng, đã không còn địch thủ. Sau đó hắn phát hiện chính mình cũng không thể rời khỏi nơi này. Hắn không tìm được bất luận con đường nào để đi ra, cũng không tìm được con đường để cho chính mình khôi phục lại nhục thân.

Thời gian trôi mau, đã qua không biết bao nhiêu năm, linh hồn của hắn cũng dần dần già đi. Hắn đã đạt tới cảnh giới Thần Hoàng, nhưng sưu tầm khắp nơi, thậm chí lên trời xuống đất, cũng không tìm được bất luận khả năng rời đi nào.

Một nhóm văn tự cuối cùng trên tấm bia lại là nói, nếu ngươi có thể đọc hiểu văn tự trên tấm bia, vậy ngươi cũng có lai lịch giống như ta, cũng đã bị vây khốn trong này.

Thời điểm lão niên, hắn có một loại suy đoán, đó chính là thế giới này có lực lượng Luân Hồi, nhưng không có lực lượng Lục Đạo. Hắn cảm thấy muốn rời khỏi nơi này, có khả năng cần phải dung hợp lực lượng Luân Hồi với lực lượng Lục Đạo, nói không chừng có thể thức tỉnh lại nhục thân của kiếp trước.

Chung Nhạc nhất thời trầm mặc. Bản thân hắn cũng không cảm ứng được lực lượng Lục Đạo. Trước đây, khi hắn tiến vào Quy Khư, lực lượng Lục Đạo vô cùng nồng nặc, Thần Nhân Bàn Cổ trong Bí cảnh Đạo Nhất tự động hấp thu lực lượng Lục Đạo, diễn biến thành Lục Đạo Luân Hồi.

Theo lý mà nói, trong Cổ địa vực Thần Tàng này hẳn là có lực lượng Lục Đạo càng dồi dào hơn mới đúng. Nhưng chẳng biết tại sao, Thần Nhân Bàn Cổ trong Bí cảnh Đạo Nhất lại không có bất kỳ dị động gì.

Lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi hẳn là bất đồng nhau. Chung Nhạc đã từng cảm thụ qua lực lượng Lục Đạo, lần này chuyển thế thành bộ xương khô, cũng cảm ứng được năng lượng quỷ dị của lực lượng Luân Hồi, có thể lĩnh hội ra sự khác biệt của hai loại lực lượng này. Nhưng về phần sự khác biệt cụ thể của hai loại lực lượng, hắn tiếp cận không sâu, không nói ra được những chi tiết cụ thể trong này.

- Nghiên cứu đối với lực lượng Lục Đạo của vị Giới Chủ này, hẳn là giấu trong tòa cung điện bạch cốt này. Muốn xem những tâm đắc của hắn, chỉ có thể tiến vào trong đó!

Sau một hồi, Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía tòa cung điện bạch cốt này, đột nhiên tiến về phía trước một bước. Một bước này vừa hạ xuống, cung điện bạch cốt vốn dĩ nguy nga hùng vĩ đột nhiên bộc phát ra một cỗ Thần uy vô cùng hùng hồn. Trong Thần uy ngập trời, tầng Cấm chế thủ hộ tòa cung điện này cũng đột nhiên hiện ra.

Chung Nhạc ngưng mắt quan sát Cấm chế, qua một lúc lâu sau, hắn lắc lắc đầu, xoay người đi xuống núi.