Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 951: Trảm Đạo (1)



Khâu Cấm Nhi và Quân Tư Tà đồng thời gật đầu. Thời điểm các nàng trốn vào nơi này, bản thân đã bị trọng thương. Vì để nhanh chóng chữa thương và đối kháng với những kẻ truy sát, tự nhiên là hấp thu linh khí linh lực thiên địa để chữa trị.

Trong lòng Chung Nhạc nhất thời trầm xuống. Hấp thu linh khí linh lực thiên địa Hạ giới, sẽ liền gặp phải tình trạng giống như hắn lúc trước. Thời điểm muốn rời khỏi Hạ giới sẽ bị đại đạo thiên địa ngăn cản, toàn thể thế giới cũng sẽ ngăn cản ngươi rời đi. Đừng nói là Luyện Khí Sĩ, cho dù là tồn tại cấp bậc như Giới Chủ, cũng khó có thể chống lại lực lượng thiên địa của cả một Giới, chỉ có thể bị nhốt trong đó cả đời.

Mà muốn phải giải quyết vấn đề khó khăn này, liền chỉ có giống như hắn vậy, tìm hiểu lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi, hỗn hợp quy nhất hai loại lực lượng này, luyện thành đại đạo Lục Đạo Luân Hồi. Sau khi tu luyện ra đại đạo Lục Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh, mới có thể nhảy ra khỏi sự trói buộc của thiên địa, thoát khỏi thế giới này.

Làm cách nào tìm hiểu lực lượng Lục Đạo, lực lượng Luân Hồi, làm sao ngưng thực đại đạo Lục Đạo Luân Hồi, Chung Nhạc có thể truyền thụ cho các nàng. Nhưng bản thân các nàng cần phải dùng thời gian đi lĩnh ngộ. Chung Nhạc đã dùng thời gian tổng cộng sáu bảy mươi năm. Sáu bảy mươi năm ở trong này, đối với Cổ địa vực Thần Tàng cũng chỉ là khoảng chừng sáu bảy tháng mà thôi. Mà đối với ngoại giới, cũng chỉ là thời gian không tới một ngày. Bởi vậy, phương diện thời gian chính là vô cùng đầy đủ, vẫn còn có thời gian rất dài để cho các nàng tìm hiểu.

Khâu Cấm Nhi cơ duyên xảo hợp, nhận được một đạo Thần quang đã mở ra Bí cảnh Huyết Mạch, mở ra sáu Bí cảnh Nguyên thần, đã có thể tìm hiểu ra đại đạo Lục Đạo Luân Hồi. Nhưng Quân Tư Tà vẫn chưa mở ra Bí cảnh Huyết Mạch, căn bản không có khả năng lĩnh ngộ ra đại đạo Lục Đạo Luân Hồi.

Chung Nhạc trầm ngâm trong chốc lát, nói rõ ngọn nguồn sự tình lại một lần. Hai nàng nữ tử liếc nhìn nhau, đều lộ ra thần sắc lo lắng. Bị nhốt ở trong này, vĩnh viễn không thể rời khỏi, sau khi chết hồn phi phách tán, không có đời kế tiếp. Đây là một cái tương lai hoàn toàn tuyệt vọng!

Chung Nhạc có chút suy tư, nói:

- Các ngươi không cần lo lắng! Trong Cổ địa vực Thần Tàng khẳng định còn có cơ duyên mở ra Bí cảnh Huyết Mạch. Chỉ cần có cơ duyên, ta sẽ có thể tìm tới cho Quân sư tỷ!

Tâm niệm hắn khẽ động, hết thảy truyền thụ cảm ngộ của chính mình đối với lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi cùng với đại đạo Lục Đạo Luân Hồi cho Khâu Cấm Nhi và Quân Tư Tà, nói:

- Các ngươi cứ việc yên tâm tìm hiểu tu luyện, không mất bao nhiêu thời gian, ta sẽ quay lại nơi này!

Chung Nhạc đang định rời khỏi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi:

- Cấm Nhi, thời điểm ngươi mở ra Bí cảnh Huyết Mạch, có nhìn thấy cái gì không?

Khâu Cấm Nhi mờ mịt:

- Nhìn thấy cái gì?

Chung Nhạc nghĩ muốn nhíu mày, lại không có cặp mày để nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ:

- Thời điểm Cấm Nhi mở ra Bí cảnh Huyết Mạch cũng không có tao ngộ nguyền rủa đáng sợ kia? Thời điểm ta và Phong Hiếu Trung sư huynh mở ra Bí cảnh Huyết Mạch, đều tao ngộ một tràng cảnh quỷ dị, giống như quay trở lại mười vạn năm trước, nhìn thấy vị tồn tại đã nguyền rủa phong ấn Phục Hy Thần Tộc kia, vì sao nàng lại không nhìn thấy?

Thanh âm Tân Hỏa đột nhiên vang lên, nói:

- Có thể là tác dụng của đạo Thần quang kia, cũng có thể là Ca Giới đã che giấu nguyền rủa, khiến cho thời điểm huyết mạch nàng thức tỉnh không có tao ngộ nguyền rủa, nhìn thấy vị tồn tại đáng sợ kia!

- Cấm Nhi, ngươi buông ra tinh thần và huyết mạch! Không cần khẩn trương! Ta muốn kiểm tra một chút nhục thân và Nguyên thần của ngươi!

Chung Nhạc đột nhiên nói.

Sắc mặt Khâu Cấm Nhi nhất thời ửng đỏ, cúi mặt xuống, tiếng như muỗi kêu:

- Sư tỷ vẫn còn ở đây…

Quân Tư Tà cười lạnh một tiếng, nói:

- Sư đệ, hiện tại ngươi đã không có nhục thân, còn muốn làm xằng làm bậy nữa sao?

Chung Nhạc nhất thời tỉnh ngộ, biết rõ hai nàng đã hiểu lầm, vội nói:

- Ta muốn quan sát một chút huyết mạch nhục thân và huyết mạch Nguyên thần của Cấm Nhi, cũng không phải là muốn nhìn thân thể nàng…

Khâu Cấm Nhi và Quân Tư Tà đều thở phào nhẹ nhõm. Khâu Cấm Nhi buông ra tinh thần, Chung Nhạc tinh tế kiểm tra huyết mạch của Khâu Cấm Nhi. Huyết mạch Phục Hy trong cơ thể Khâu Cấm Nhi đã thức tỉnh một chút, tiếp cận một thành, đã thức tỉnh được Thần Tâm, nhưng không có thức tỉnh Thần Nhãn, ngược lại là đuôi rắn sắp sửa thức tỉnh.

Bí cảnh Huyết Mạch của nàng quả thật khiến cho huyết mạch nhục thân và huyết mạch Nguyên thần của nàng tương thông. Bởi vì huyết mạch thức tỉnh không nhiều lắm, cho nên cũng không có hiện ra càng nhiều dị tượng Phục Hy Thần Tộc.

Chung Nhạc quan sát càng tỉ mỉ hơn. Phong ấn huyết mạch của Khâu Cấm Nhi mở ra vẫn còn khá ít, hẳn là thời điểm mở ra Huyết Mạch Luân, cũng không có mở ra đủ nhiều phong ấn huyết mạch.

- Sau khi ta mở ra tầng phong ấn thứ nhất, gần như có hai thành huyết mạch Phục Hy thức tỉnh. Mà Cấm Nhi lại chỉ có một thành, tầng phong ấn huyết mạch Phục Hy thứ nhất trong cơ thể nàng vẫn chưa hoàn toàn giải khai. Đoán chừng tại thời điểm hoàn toàn mở ra mới phải gặp vị tồn tại khủng bố kia. Mở ra Lục Đạo Luân không có quan hệ gì với có gặp tồn tại khủng bố kia hay không. Cái có quan hệ trực tiếp chính là phong ấn huyết mạch!

Chung Nhạc vừa nghĩ tới đây, nhất thời yên lòng lại. Chỉ cần tầng phong ấn huyết mạch thứ nhất trong cơ thể Khâu Cấm Nhi còn chưa giải khai, nàng sẽ không phải gặp vị tồn tại khủng bố kia, cũng không cần phải quá lo lắng rồi.

Hắn đứng dậy, nhanh chóng đi ra ngoài:

- Cấm Nhi, sư tỷ, các ngươi cứ lưu lại trong này. Tiếng ca ở nơi này có thể trợ giúp các ngươi lĩnh ngộ, ta ra ngoài sưu tầm cho các ngươi một chút cơ duyên!

Khâu Cấm Nhi và Quân Tư Tà nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, sau đó ngồi xếp bằng xuống, mỗi người tự mình tu luyện.

o0o

Chung Nhạc ra khỏi cung điện, hội hợp với Ma Tam Thọ, nghĩ muốn rời khỏi Ca Giới. Ma Tam Thọ khẽ rùng mình một cái, vội vàng nói:

- Tà Thần sư huynh, nếu chúng ta đi ra, nhất định sẽ bị Canh Vương gia ngăn chặn! Ta cảm thấy chúng ta hẳn là nên lưu lại…

- Lưu lại? Lẽ nào ngươi dự định cả đời lưu lại trong này sao?

Chung Nhạc hỏi ngược lại. Ma Tam Thọ có chút sợ hãi, nói:

- Cũng không phải là không được…

- Đi theo ta! Ta còn cần dùng tới ngươi. Ngươi yên tâm! Canh Vương gia cũng không lưu được ngươi và ta!

Chung Nhạc xé mở vòm trời, cất bước đi ra. Ma Tam Thọ không biết phải làm sao, chỉ đành cùng với hắn rời khỏi Ca Giới, trong lòng âm thầm khẩn cầu trời xanh: