Hàn Phong kêu gào như dã thú bị thương, thân thể hắn bị cuốn hút vào thông đạo tối đen, không nghe không nhìn thấy bất kỳ điều gì cả. Cũng không biết qua bao lâu, dường như đã trôi qua vạn năm, lại như vừa mới chỉ khoảnh khắc. Trước mắt hắn xuất hiện một tia sáng, chính là đầu kia thông đạo đã xuất hiện.
Hàn Phong cả người bị ném ra từ trong thông đạo không gian, thân thể mất cân bằng lao thẳng xuống phía dưới. Bị một lực vô cùng lớn đem đầu cắm vào trong đất, vô cùng chật vật.
Hàn Phong cố gắng nhanh chóng đem đầu kéo lên, lại từ trong miệng phun ra một đám hạt cát. Hắn nhanh chóng cảnh giác quan sát chung quanh, đem tình hình xem xét một lượt.
Dưới chân Hàn Phong là một cồn cát khổng lồ, hắn đưa mắt nhìn ra xa xa, khắp trong tầm mắt toàn là một màu vàng của cát, nhìn không thấy cuối.
Trên bầu trời, thái dương tinh điên cuồng thiêu đốt, toả ra từng tia nhiệt khí vô tận. Hàn Phong sống trên núi cao từ nhỏ, quanh năm đều là mùa xuân, nào có cảm nhận qua tình cảnh như vậy? Nhất thời càng thêm cảnh giác với môi trường xung quanh.
Hắn hít sâu một hơi, thu lại tầm mắt. Nghĩ đến sư môn, hắn lại nhớ tới sư phụ trước lúc ra đi. Khuôn mặt kia phủ đầy huyết lệ, làm cho hắn vô cùng đau khổ.
"Cũng không thể cứ mãi đau khổ, ta cần tiến lên!"
Hàn Phong nhắm hai mắt lại, thân thể hơi thoáng run rẩy hít sâu một hơi. Khi mở mắt ra đã là một mảnh an tĩnh, đôi đồng tử đen nhánh không nhìn ra chút biểu cảm nào.
Hàn Phong sau vài nhịp hô hấp đã nhận ra điều khác lạ. Không khí nơi này vô cùng nóng bức, tràn đầy hoả thuộc tính cùng thổ thuộc tính cuồng bạo. Lại không tồn tại một chút thiên địa linh khí nào. Hoả cùng thổ thuộc tính nơi này cũng không thể hấp thu tu luyện được.
Hàn Phong nhíu mày, ẩn ẩn có cảm giác nguyên lực của mình hơi bị tiết ra ngoài, hắn vội thu lại tâm thần, vận chuyển Thánh Dục Quyết bao vây kinh mạch, nhất thời mới làm cho cảm giác kia biến mất.
Hắn dựng thân đứng dậy, đưa tay rũ bỏ cát bụi trên thân thể. Sờ sờ trữ vật giới chỉ trên tay, tâm thần xâm nhập vào bên trong lấy ra vài bộ y phục nữa mặc lên người. Lúc này mới đem cảm giác nóng rát hơi hơi ngăn cách bên ngoài.
Y phục của Nhân Dục Đạo vô cùng mỏng manh hở hang, nếu là trước đây hắn rất là nguyện ý. Nhưng hiện tại quả thật là một trở ngại lớn. Hắn phải mặc ba bốn bộ lên người, đủ mọi màu sắc, thoạt nhìn tựa như tên khất cái đang đeo mớ rẻ rách trên người vậy.
Hàn Phong trong lòng sớm có kế hoạch. Đầu tiên phải tìm ra môn phái tu chân, sau đó trà trộn vào trong đó tận dụng tài nguyên, thuận tiện tìm hiểu một chút tình trạng hiện nay. Hắn phải đem tất cả mọi việc đều hiểu rõ, có như vậy mới kịp thời làm ra đối sách khi kiếp nạn tới gần.
Lại từ trong nhẫn trữ vật xuất ra một khoả ngọc giản, Hàn Phong đặt nó lên mi tâm, ngưng thần xem xét. Trong ngọc giản này có ghi lại tất cả pháp thuật của Nhân Dục Đạo. Trước khi Hàn Phong rời đi, sư tôn Thanh Thủy đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Lại càng là truyền cho hắn toàn bộ tâm pháp của Thánh Dục Quyết cùng phương hướng tu hành sau này.
Hàn Phong đang xem xét một pháp thuật cơ sở, gọi là Phi Hành thuật. Nói đơn giản chính là dồn nguyên lực vào hai chân, sau đó phóng thích ra ngoài từ huyệt Dũng Tuyền, hình thành một lực đẩy giúp cơ thể có thể bay lên trời.
Thuận tiện đem khẩu quyết nhớ kỹ trong lòng, Hàn Phong bắt đầu thử nghiệm. Chẳng mất bao lâu hắn đã nắm rõ cách vận hành nguyên lực. Sau khoảng ba khắc thì đã có thể để lảo đảo bay lên trời.
Hàn Phong tạm thời không biết phương hướng*, chỉ có thể dựa vào mặt trời trên cao bay thẳng về phía nam. Vừa luyện tập Phi Hành thuật vừa xem xét một pháp thuật khác.
Pháp thuật này là một cấm pháp độc môn của Nhân Dục Đạo. Gọi là <em>Tà Vương Đồng</em>. Cấm pháp này cũng không phải do Hạo Thiên tổ sư sáng tạo, mà là một cấm pháp do tổ sư đời thứ năm Thanh Sương tiên tử ngộ ra khi giao chiến cùng tà thần vực ngoại.
<em>Tà Vương Đồng</em> vô cùng khó tu luyện, chính là đồng thuật mạnh mẽ đem âm dương khí cùng nhập vào trong mắt, lại biến thành bản nguyên lực. Từ đó xuyên phá tất cả ảo thuật, nhìn thấu căn nguyên vạn vật thế gian. Tu luyện có thành tựu có thể dùng một ánh mắt xuyên thấu pháp thuật phòng ngự, trực tiếp chấn chết đối thủ. Tu đến tận cùng, nhìn xuyên âm dương, xem thấu thiên cơ, biết trước quá khứ tương lai, vô cùng thần kỳ. Ngay cả tổ sư đời thứ năm cũng chưa khai thác hết tiềm năng của cấm thuật mạnh mẽ này.
Âm dương nhị khí cơ bản là khó gặp. Không phải vì nó hiếm, mà vì âm dương khí có thể hấp thu lại vô cùng hiếm. Mặt trời chính ngọ tràn ngập dương khí, ngươi có dám nhìn lên hấp thu? Cổng địa ngục âm khí quấn quanh, ngươi có dám tới mà thu thập? Chỉ có thể từng chút một thu thập từ xung quanh. Thánh Dục Quyết cũng tu ra được âm dương khí, nhưng cơ bản âm dương đồ của các nàng tràn ngập khí xám, cảnh giới càng cao càng là như vậy. Khi tu luyện thường là khiến cho đồng thuật đục mờ, không cẩn thận còn làm mù cả đôi mắt. Chính Thanh Thủy sư tôn hắn cũng không dám tu luyện, chỉ khi thấy hắn âm dương đồ hắc bạch phân minh, cực kỳ thích hợp mới chỉ điểm hắn tu luyện loại này.
Nhớ tới Thanh Thủy, Hàn Phong càng thêm kiên định dẫn âm dương khí từ đan điền lên nhập vào mắt trái, bước đầu biến hoá. Hắn đã đem cảm ngộ khi xưa trao đổi với tt, hi vọng nàng có thể loại bỏ được khí xám, tu bổ thiếu hụt của Thánh Dục Quyết.
Âm dương khí xoay tròn trong mắt trái, mơ hồ đem theo đau đớn, lại được Hàn Phong dùng nguyên lực cẩn thận bao bọc, dẫn nó theo một lộ tuyến phức tạp. Thật sự đã coi mắt trái như một cơ thể tách biệt, còn lộ tuyến kia như kinh mạch của nó. Sau mỗi một chu thiên vận hành, mắt trái đều có những biến hoá vô cùng quỷ dị.
Hàn Phong bay đi bảy ngày... W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m *Phương hướng: ở đây là chỉ đích đến tiếp theo, không phải chỉ đông - tây - nam - bắc, cái đó có thể nhìn mặt trời mà biết được dễ dàng.