Nhân Duyên An Bài

Chương 37: Ngoại truyện 4





Vì có Khả Dương nên Duy Khiêm không ở một tiếng như thường lệ mà anh mặt dày bám dính ở đây, mặc cho Thư Kỳ đuổi về cũng không chịu nhấc mông khỏi ghế, hết cách Thư Kỳ đành mặc xác anh.

Khả Dương là người biết ý tứ, anh không muốn chen ngang gia đình họ nên đến gần trưa thì ra về. Lúc Thư Kỳ tiễn Khả Dương ra đến cổng, anh ấy nghiêm túc hỏi cô:

– Em có muốn quay về bên Đặng Duy Khiêm không?

– Sao anh hỏi vậy?

– Vì anh nghĩ cho em, nghĩ cho Kiwi. Nói thật, anh rất mong mẹ con em được hạnh phúc, nếu trong lòng em còn yêu Đặng Duy Khiêm thì hãy cho anh ta cơ hội, cũng là để Kiwi có một gia đình hoàn chỉnh.

Dĩ nhiên tình cảm của Thư Kỳ dành cho Duy Khiêm bao năm qua vẫn thế, có điều cô không biết lúc này mình có nên tha thứ khi mà người đàn ông cô từng rất yêu đã làm tổn thương cô. Thư Kỳ vẫn hay tự hỏi, nếu không có Kiwi liệu rằng Duy Khiêm có hạ thấp cái tôi đến tìm cô làm lành, ngỏ ý cùng bắt đầu lại không?

– Em không biết nữa, đến giờ em vẫn chưa quên được những chuyện anh ấy đã làm với em, nhưng em cũng không muốn Kiwi sống thiếu tình cha. Con bé… có vẻ rất quấn anh ấy.

– Gần đây anh có nghe qua chuyện giữa gia đình em và Đặng Duy Khiêm từ chỗ Hoàng Bách. Đúng là anh ta có sai khi lợi dụng tình cảm của em để trả thù hai anh em em, nhưng ân oán trong quá khứ đã kết thúc, xí xóa được thì mình nên dừng lại thôi em. Anh không bàn đến vấn đề giữa Đặng Kiều Băng và Hoàng Bách, tạm thời hãy gạt chuyện của hai người họ sang một bên chỉ quan tâm đến em và Duy Khiêm thôi thì anh nghĩ chuyện gì mình có thể bỏ qua cho nhau thì nên bỏ, quan trọng là bây giờ Đặng Duy Khiêm thật lòng muốn bù đắp cho mẹ con em.

Thư Kỳ khẽ thở dài đầy ảo não, cô nói:

– Em thừa nhận mình còn yêu Duy Khiêm, nhưng… trong lòng em hiện tại rất phiền, không biết nên làm gì mới phải. Bố anh ấy không thích em, ông ấy đã sớm chọn cho Duy Khiêm đối tượng, vả lại, em chưa có một lời xin lỗi với Kiều Băng, em vẫn luôn áy náy chuyện năm xưa.

– Em và Đặng Duy Khiêm nên thẳng thắn nói rõ với nhau, còn điều gì vướng mắc thì cùng nhau giải quyết. Đừng giấu trong lòng rồi đợi anh ta tự hiểu, vì căn bản sẽ chẳng ai biết rõ em muốn gì, sợ gì hơn chính bản thân mình đâu. Em hãy mở lòng mình, đừng sống quá nội tâm. Em là một cô gái kiên cường, mạnh mẽ nhưng phụ nữ quá kiên cường sẽ rất vất vả, đôi khi nên cho phép bản thân yếu đuối.

– Anh yên tâm, sức chịu đựng của con người lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được. Nhiều khi ngay bản thân mình nghĩ rằng không thể chịu đựng nổi nhưng rốt cục vẫn có thể cứng rắn mà vượt qua. Em đã trải qua không ít chuyện khó khăn, nên sức chịu đựng vẫn còn khá lắm.

Lục Khả Dương dành cho Thư Kỳ ánh mắt thương cảm, anh ấy đưa tay vén những sợi tóc vướng trên khuôn mặt cô rồi bảo:

– Anh không chỉ xem em là bạn mà con là một cô em gái nên anh luôn muốn những điều tốt đẹp đến với em. Hãy suy nghĩ kĩ mọi chuyện, đưa ra cho bản thân một quyết định đúng đắn nhất, vừa là để em được vui vẻ, vừa là cho Kiwi có được cuộc sống mà em muốn.

– Vâng.

– Vào nhà với bố con anh ta đi. Anh về đây.

– Dạ.

– Ừ. Anh hy vọng thứ 2 gặp nhau ở công ty em đã có lựa chọn của mình, trong đôi mắt không ẩn chứa muộn phiền nữa.

– Vâng. Tạm biệt anh.

Lúc này, bên cửa sổ phòng ngủ Thư Kỳ, Duy Khiêm bế Kiwi trong lòng nhìn đến phía cổng nơi cô và Khả Dương đang nói chuyện, tất cả cử chỉ, hành động của hai người đều được anh thu hết vào tầm mắt, một cảm giác ghen tuông lập tức xuất hiện, nhưng rất nhanh biến mất khi anh vô tình trông thấy một hộp nhung ở bàn trang điểm của Thư Kỳ. Duy Khiêm bước tới, cầm hộp nhung lên mở ra xem, khóe môi bất giác nở một nụ cười.

Thư Kỳ trở về phòng thấy Duy Khiêm đang cầm sợi dây chuyền mà trước đây anh từng tặng cô thì nhíu mày. Cô giật nó từ trong tay anh, không vui nói:

– Đặng Duy Khiêm, ai cho anh lục lọi đồ trong phòng tôi thế hả? Thả Kiwi xuống rồi ra khỏi phòng tôi ngay.

Thư Kỳ cất sợi dây chuyền vào hộp nhung, bỏ vào trong ngăn kéo, sau đó giành bế Kiwi từ tay anh.

– Anh về nhà anh được rồi đấy. Đừng có làm phiền mẹ con tôi nghỉ trưa.

– Anh muốn ở đây.

– Không. Ra ngoài.

Duy Khiêm vẫn không có biểu hiện nhúc nhích, Thư Kỳ nói tiếp:

– Một là anh tự giác rời đi, hai là tôi gọi giúp việc tống anh về đấy.

– Em vẫn còn yêu anh mà. Tại sao em cứ phải căng thẳng với anh thế nhỉ?

Thư Kỳ tròn mắt nhìn anh, cô không nói nhiều, đặt Kiwi ngồi trên giường rồi dùng sức đẩy Duy Khiêm ra khỏi phòng:

– Ra ngoài. Tôi không yêu đương gì với anh hết.

– Em nói dối. Còn yêu nên mới giữ lại sợi dây chuyền anh tặng em.

– Sợi dây chuyền của anh, tôi vứt đi từ lâu rồi. Đó là sợi dây chuyền người khác tặng tôi, chẳng qua nó giống với của anh mà thôi.

Một tay Duy Khiêm kéo Thư Kỳ vào lòng, tay còn lại đóng cửa phòng, ngăn cách bên trong và bên ngoài, không để Kiwi thấy những cảnh tiếp theo. Anh ép Thư Kỳ vào cánh cửa, cúi thấp đầu ghé sát mặt cô:

– Dây chuyền anh tặng em là phiên bản giới hạn chỉ có 3 sợi, năm đó cả Việt Nam có mình anh mua được nó. Em nói người khác tặng em, vậy danh tính người đó là ai thế?

Ở khoảng cách gần, Thư Kỳ không tài nào đối mặt với Duy Khiêm. Đúng là mấy năm nay, tuy sợi dây chuyền không được đeo trên cổ cô nhưng Thư Kỳ cũng không nỡ vứt đi. Cô lúng túng nghiêng mặt sang bên, nói dối:

– Đó là một người Thái Lan, có nói tên anh cũng chẳng biết.

– Nói dối không chớp mắt.

Thư Kỳ tức tối muốn đẩy Duy Khiêm ra nhưng anh cánh tay cứng cỏi của anh đang vây lấy cô không hề buông xuống. Thư Kỳ liền đó nâng gối dọa anh, Duy Khiêm vội dùng tay che chắn bộ phận phía dưới, cô nhân cơ hội đó xô anh về sau, mở cửa chạy vào phòng đóng lại. Duy Khiêm đứng bên ngoài đập cửa:

– Trần Thư Kỳ, em mở cửa ra cho anh.

– Đừng mơ. Anh về đi, nếu không lần sau tôi không cho anh gặp Kiwi nữa.

Duy Khiêm lập tức im bặt, Thư Kỳ không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì, tưởng anh biết sợ mà rút lui. Thế nhưng cô đứng ở ban công ngó xuống dưới nhà mà vẫn chưa thấy Duy Khiêm ra lấy xe, khi cùng Kiwi đi ngủ cũng chẳng nghe được tiếng động cơ rời đi. Thư Kỳ muốn xuống giường mở cửa xem anh đang làm gì nhưng lại sợ Duy Khiêm đứng bên ngoài, không cẩn thận anh sẽ có cơ hội khống chế cô hoặc vào trong này nên đành kệ từ bỏ ý định. Còn Duy Khiêm đương nhiên không về, cũng không đứng trước cửa phòng Thư Kỳ mà sang căn phòng trống bên cạnh nghỉ ngơi.

Buổi chiều thức dậy, Thư Kỳ vừa dắt tay Kiwi ra khỏi phòng thì cũng là lúc Duy Khiêm bước ra ngoài. Thấy anh vẫn ở đây, Thư Kỳ hỏi:

– Sao anh còn chưa về? Anh lì lợm quá vậy?

– Anh sẽ ở đây đến khi nào em chấp nhận lại anh thì thôi.

– Mặt dày vừa thôi.

– Ừ. Em chưa nghe câu “đẹp trai không bằng chai mặt à”. Anh đã có lợi thế là đẹp trai sẵn rồi nên giờ chỉ cần chai mặt nữa thôi.

– Anh…

Thư Kỳ không nói lại được sự tự luyến, gan lì của anh nên gọi người làm giúp cô đuổi Duy Khiêm về. Tuy nhiên chẳng có tác dụng gì, đến tận tối mịt anh vẫn bám víu ở nhà cô, đuổi thể nào cũng không đi còn dặn giúp việc nấu cả phần ăn cho mình và dõng dạc thông báo sẽ ngủ ở đây.

Hơn 9 giờ tối, Kiwi vừa chìm vào giấc ngủ, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Không muốn con thức giấc, Thư Kỳ liền đứng dậy mở cửa. Sớm biết là Duy Khiêm nên cô không bất ngờ mà bình tĩnh hỏi anh:

– Lại chuyện gì?

– Anh muốn tắm.

– Mặc xác anh, anh báo cáo với tôi làm gì?

– Nhưng anh không có quần áo để thay.

– Vậy thì về nhà anh đi. Tôi không phải Doraemon mà biến ra quần áo cho anh.

– Anh biết, anh qua đây là muốn nhờ em một số việc.

– Việc gì?

– Anh mượn khăn tắm. Với cả đợi anh tắm xong, em mang quần áo xuống cho người làm bảo cô ta bỏ vào máy rồi giặt phơi cho anh luôn nhé, không mai không có gì mặc.

– Tôi không rảnh. Anh muốn giặt muốn phơi thì tự đi mà làm.

– Thế em định để anh quấn mỗi chiếc khăn tắm đi lượn khắp nhà à? Nếu lỡ người làm trông thấy thì sao? Cơ thể này của anh chỉ nên để một mình em ngắm thôi.

– Anh…

Thư Kỳ trừng mắt lườm người đàn ông không biết xấu hổ này. Duy Khiêm nhìn biểu cảm bực dọc của cô thì không nhịn nổi cười, anh giơ tay bẹo má Thư Kỳ liền bị cô hất ra. Duy Khiêm nói:

– Anh về phòng tắm đây, em lấy khăn rồi mang qua cho anh nhé.

Nói rồi Duy Khiêm bỏ về phòng, Thư Kỳ cũng không muốn ăn mặc không đàng hoàng trong nhà mình nên vào phòng lấy cho anh khăn tắm mới mang qua.

Nghe tiếng Duy Khiêm huýt sáo trong phòng tắm, Thư Kỳ nói vọng vào:

– Này. Tôi để khăn ở giường nhé, lát tắm xong thì bỏ quần áo vào giỏ để ngoài cửa phòng, tôi mang xuống nhà giặt.

– Em ngồi đợi anh một lát đi, anh tắm xong giờ.

– Không.

Thư Kỳ vừa định rời đi thì Duy Khiêm bất ngờ mở cửa phòng tắm, cả người anh trần như nhộng lao đến ôm Thư Kỳ từ phía sau. Cô giật mình vùng vẫy thì bị anh ôm chặt:

– Ở đây với anh.

– Anh bị điên à? Buông tôi ra.

– Không buông.

– Anh…

Thư Kỳ chưa kịp nói đã bị Duy Khiêm xoay người lại, chiếm lấy đôi môi cô, đầu lưỡi khẽ tách răng Thư Kỳ rồi luồn vào bên trong, cuốn lấy đầu lưỡi cô, hút hết hương vị ngọt ngào trong đó. Ban đầu còn nhẹ nhàng gặm nhấm cánh môi Thư Kỳ rồi càng lúc càng hôn sâu khiến cô không thể thở được. Cô cố gắng đánh vào người anh nhưng Duy Khiêm không buông ra, đến khi cô gần như hết hơi, anh mới chịu rời khỏi.

Thư Kỳ giơ tay quẹt môi mình thì lại bị anh hôn xuống, anh giữ cổ tay cô nói:

– Em đừng có giận anh nữa được không?

– Không. Bỏ ra để tôi về phòng với Kiwi.

– Anh phải làm sao thì em mới chịu tha thứ cho anh đây?

– Anh muốn tôi tha thứ nhưng đến ngay cả việc kiên trì lấy lòng tôi cũng không có.

– Có mà. Hai tháng nay anh luôn cố gắng chứng tỏ tình cảm của mình cho em thấy đấy thôi. Chẳng lẽ em vẫn chưa tin là anh thật lòng yêu em, muốn chăm sóc cho hai mẹ con em?

– Hai tháng của anh có đổi được hai năm cực khổ và những tổn thương trước đó của tôi không?

Duy Khiêm trầm mặc nhìn thẳng vào mắt Thư Kỳ, anh biết những nỗi đau mình gây ra cho cô không phải một sớm một chiều có thể xóa sạch. Anh cũng không có ý định ép cô phải sớm ngày tha thứ cho mình, nhưng vì vừa rồi thấy Khả Dương có cử chỉ gần gũi với cô, anh sợ nếu còn không nhanh hơn anh sẽ đánh mất mẹ con cô lần nữa mất.

Giọng Duy Khiêm trầm thấp mang theo hối lỗi:

– Anh xin lỗi. Nhưng xin em hãy về bên anh đi, đến lúc đó em muốn hành hạ anh thế nào cũng được, anh cam tâm tình nguyện cho em chà đạp đấy.

– Tôi không thèm. Bây giờ tôi chỉ muốn anh buông tôi ra để tôi về phòng.

– Không.

– Anh vô duyên vừa thôi. Anh đã ở lì nhà tôi cả ngày nay rồi. Ăn cũng đã ăn còn muốn ngủ lại đây tôi đã chẳng thèm đuổi nữa. Giờ anh còn muốn sao? Anh xem tình trạng hiện tại của anh…

Thư Kỳ chỉ quét mắt phần bên trên cơ thể Duy Khiêm ý muốn nói anh đang không chỉnh tề nhưng lời chẳng thể thốt ra khỏi miệng mà hai má cô đã dần nóng lên vì xấu hổ. Duy Khiêm khẽ cười:

– Anh muốn làm lành với em, muốn tối nay được ngủ cùng em.

Dứt lời, chưa đợi Thư Kỳ có phản ứng, Duy Khiêm đã đẩy cô nằm xuống giường, thân thể anh nhanh chóng phủ lên người cô. Hai tay Thư Kỳ chống trước ngực anh:

– Này… Anh… Anh định làm gì thế hả?

– Em hiểu mà, đúng không?

Thư Kỳ lúng túng đáp:

– Không… Tôi không hiểu gì cả.

– Vậy anh giúp em hiểu nhé.

Duy Khiêm nở nụ cười gian xảo, không nói không rằng hôn lên đôi môi Thư Kỳ, bàn tay ôm eo cô siết lại khiến thân thể hai người áp sát vào nhau không một khe hở. Sự mạnh mẽ này của anh như thể muốn nhập vào cô ngay tức khắc.

Nụ hôn mãnh liệt cùng vòng ôm mạnh mẽ của Duy Khiêm làm cô gần như tức thở, trong đầu trống rỗng. Cô cảm nhận được cảm giác tê dại đến cực độ do sự liếm mút của lưỡi anh đem lại nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân. Đầu óc cứ như bị cuốn theo nụ hôn ấy, không thể rời ra.

Bàn tay Duy Khiêm từ từ chuyển động, luồn vào trong áo chạm đến phần ngực mẫn cảm của Thư Kỳ nhào nắn. Cô vội giữ tay anh, ú a ú ớ muốn nói chuyện, Duy Khiêm dừng lại lắng nghe cô nói:

– Đừng… Anh đang cưỡng ép tôi đấy… Tôi còn chưa tha thứ cho anh mà.

– Vậy em nói cho anh biết thời gian cụ thể là khi nào em sẽ tha thứ đi. Anh sắp không đợi được nữa rồi.

– Tôi… còn lâu. Ai biết anh có khiến tôi khổ nữa không? Tôi không muốn rơi nước mắt vì bị người khác trêu đùa nữa.

Duy Khiêm vén sợi tóc trên mặt Thư Kỳ, trán anh chạm vào trán cô, anh nói:

– Thư Kỳ, anh không muốn mất em nữa. Anh thật lòng yêu em, muốn chăm sóc mẹ con em cả đời này.

Giọng nói trầm thấp, từng chữ đều mang theo tình cảm sâu đậm. Giờ phút này trái tim cứng cỏi của Thư Kỳ đã mềm yếu đi rất nhiều. Cô nhớ đến lời anh trai và Khả Dương từng khuyên mình, nhớ đến nụ cười ngây thơ của con gái khi ở bên cạnh anh, cùng anh vui vẻ, cô thật sự muốn buông bỏ tất cả, cho anh thêm một cơ hội. Thế nhưng giữa hai người vẫn còn vướng mắc, lòng cô hiện tại đang rất loạn, cô nói:

– Cho dù tôi có tha thứ cho anh chắc gì chúng ta đã có kết quả. Bố anh không chấp nhận mẹ con tôi đâu, mà Kiều Băng cũng ghét tôi nữa.

– Kiều Băng không ghét em, con bé là người ủng hộ chúng ta đó. Còn về phần bố anh, em yên tâm, một khi anh đã muốn cưới em thì ông ấy chẳng cản nổi. Em nên nghĩ cho mình, cho Kiwi, không cần nghĩ cho ai, đừng để con gái chúng ta phải thiệt thòi.

Thư Kỳ không dám tin Kiều Băng lại ủng hộ Duy Khiêm đến với cô, chuyện năm đó cô vẫn còn rất áy náy, chưa có cơ hội nói lời xin lỗi Kiều Băng. Kỳ thực cô rất muốn Kiwi có một mái ấm trọn vẹn, không phải chịu bất hạnh giống như cô. Vốn dĩ cô vẫn còn yêu Duy Khiêm nên đồng ý cho anh cơ hội cũng là mở ra cánh cửa mới với hai mẹ con.

Giọng Thư Kỳ nghẹn ngào, nói rất nhỏ:

– Quá khứ của tôi rất tệ, nó khiến tôi ám ảnh và tổn thương đến bây giờ. Vì thế khi anh quyết định đến bên tôi thì xin anh đừng lặp lại những điều tôi đã phải chịu trong quá khứ. Xin hãy yêu thương tôi một cách chân thành nhất, đừng lừa dối tôi, còn nêu anh không chắc chắn mình sẽ làm được thì hãy để mẹ con tôi có cuộc sống riêng.

– Anh chắc chắn yêu em bằng tất cả trái tim mình, bảo vệ mẹ con em suốt cuộc đời này.

Đáy mắt Thư Kỳ rưng rưng, cô khẽ gật đầu:

– Em muốn Kiwi có đủ bố đủ mẹ, con bé được mang họ Đặng giống bố.

– Được. Thứ 2 anh đưa mẹ con em đi đăng kí kết hôn, sau đó làm lại giấy khai sinh cho con gái.

– Anh đang cầu hôn em à?

– Không. Cầu hôn em phải là một buổi tối với khung cảnh lãng mạn, còn đây là rào em trước, tránh việc em đổi ý.

Khóe mắt Thư Kỳ lăn ra một giọt nước mắt hạnh phúc, Duy Khiêm yêu thương hôn xuống rồi dần dần dịch chuyển đến môi cô, xuống cần cổ trắng nõn. Một tay Duy Khiêm đặt lên ngực Thư Kỳ, còn một bên ngực bị anh mút đến tê dại, cảm giác trong lòng trào dâng một niềm khao khát khó tả.

Bàn tay Duy Khiêm lướt xuống vùng bụng rồi nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người cô, đặt tay đến nơi nhạy cảm kia nhẹ nhàng cử động. Khi trên người cả hai không mặc gì, cô cảm nhận được vật ở giữa hai chân anh đang cọ sát vào cô như muốn tiến thẳng vào. Thế nhưng anh không tiến vào ngay mà dành cho Thư Kỳ những màn dạo đầu. Nụ hôn dời xuống bụng, cứ thế xuống nữa, đến nơi kia thì mới dừng lại.

Thư Kỳ mình định kéo Duy Khiêm lên nhưng anh đã nhanh chóng giữ chặt người cô lại, đưa đầu lưỡi tiến vào. Cô cuống quýt dịch người lên, hỏi anh:

– Anh làm gì vậy? Như vậy bẩn lắm.

– Không bẩn. Anh yêu em, sẽ làm tất cả vì em.

– Nhưng mà…

– Ngoan. Nằm yên nghe lời anh.

Lưỡi anh càng lúc càng xâm nhập sâu hơn, quét một đường đến vị trí kích thích nhất trên cơ thể Thư Kỳ rồi dần dần luồn vào bên trong, hút hết chất dịch ngọt ngào của cô. Cả người Thư Kỳ xụi lơ không thể hô hấp nổi, đầu óc lâng lâng giống như ở trên mây, sung sướng đến tột cùng.

Duy Khiêm hôn một lúc rất lâu, đến khi cô không chịu được nữa mà xin anh, lúc này Duy Khiêm mới dừng lại bò lên người cô, tiến vào phía trong người Thư Kỳ.

Có lẽ đã lâu không có quan hệ mà nơi nào đó của cô khi bị anh tiến vào khiến cô không thể chịu nổi. Bộ phận đàn ông của anh như thanh sắt nóng bỏng xuyên vào cửa động ướt át. Ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé của cô dùng sức bám lấy khuỷu tay anh, cảm nhận được từng sự ra vào của cơ thể anh, khoái cảm bị đè nén lâu ngày cuối cùng cũng được trút ra.

Thư Kỳ cảm thấy toàn thân như lửa đốt, sự kích thích điên cuồng tràn ngập thân thể cô, cô khẽ kêu lên những tiếng rên rỉ đầy ám muội. Hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau, da thịt cọ sát da thịt tạo nên những tiếng va chạm đặc trưng của tình dục.

Lâu rồi mới được trái qua cảm giác này, sự cọ xát làm Duy Khiêm hưng phấn, tất cả các dây thần kinh của anh bị kích thích, một nguồn khoái cảm không từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Ánh mắt anh ngày càng thẫm lại, động tác vẫn dịu dàng nhưng lực đạo ngày càng lớn. Dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của Thư Kỳ khiến Duy Khiêm hoàn toàn mất đi lý trí, điên cuồng giữ chặt lấy thân thể mềm mại ra vào trong cơ thể cô, tăng thêm sức tiến vào hết lần này tới lần khác. Khuôn mặt cô đê mê dụ dỗ anh vùi mặt vào cổ cô, anh vừa hôn vừa liếm láp làn da cô, có lúc còn cắn mạnh để lại vết đỏ trên da thịt Thư Kỳ. Mỗi cú nhấn người của anh đều như rung động đến trái tim cô.

Duy Khiêm ngước nhìn Thư Kỳ chăm chú khiến cô xấu hổ, sắc mặt vốn đã hồng hào càng thêm ửng đỏ. Cô lấy tay che mặt lại bị anh kéo ra, gọi tên cô một cách thân mật.

– Thư Kỳ!

– Đừng nhìn em nữa.

– Sắp làm mẹ của hai đứa con rồi mà còn xấu hổ à?

– Hai đứa? Ý anh là…

– Thì là anh muốn em sinh thêm cho anh đứa nữa đó.

– Không… Em chưa muốn sinh thêm. Em không chịu.

– Ừ. Vậy khi nào em chịu thì sinh cho anh thêm vài đứa nữa nhé.

Chưa đợi Thư Kỳ trả lời, Duy Khiêm liền nhấn mạnh một cái khiến cô bật ra âm thanh của dục vọng. Duy Khiêm cúi xuống hôn lên đôi môi Thư Kỳ, nuốt hết những âm thanh sung sướng cô, sau đó tốc độ ở trong cô càng nhanh hơn, điên cuồng hòa tan vào nhau.

Lưng anh ướt sũng mồ hôi, cơn hoan lạc này khiến anh thỏa mãn và hạnh phúc vô cùng. Đôi mắt mê ly của Thư Kỳ dần trở nên mơ hồ, ngực cô nhấp nhô theo từng động tác của anh, còn cánh tay vẫn ôm ghì cổ anh. Duy Khiêm mê mẩn, lẩm bẩm tên cô bằng giọng nồng nàn thương yêu. Kích tình mãnh liệt cho đến khi một dòng khí nóng phun trào vào bên trong người cô, lúc này cả hai đã đạt đến đỉnh điểm của dục vọng, thỏa mãn dừng lại.

Duy Khiêm chầm chậm rời khỏi người Thư Kỳ, nằm xuống bên cạnh khéo cô ôm chặt vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Lúc sau anh bước xuống giường, bế Thư Kỳ vào phòng tắm rồi quay trở về phòng ngủ của cô, cả nhà ba người ôm nhau chìm vào giấc ngủ say.