Người trợ lý ngồi trên ghế sofa bằng da đọc nội dung tập tài liệu với vẻ lạnh nhạt.
“Lý Huệ, sinh viên đại học. Gia cảnh bình thường. Bố bị tai nạn giao thông phải nhập viện cần tiền để phẫu thuật. Kết quả kiểm tra sức khỏe tốt. Ok”
Lý Huệ gượng gạo ngồi trên ghế, không chút biểu cảm.
Mẹ kế ngồi bên cạnh lo lắng nói: “Huệ, con nhìn này, hợp đồng cũng đã ký, tiền cũng đã nhận. Con còn chờ gì nữa?”
“Không phải tôi đã đồng ý rồi sao?” Lý Huệ tức giận hỏi lại. Đâu phải cô thích thú chuyện mang thai hộ đâu chứ. Nếu không phải do bố cô đang nằm viện cần 20 triệu phẫu thuật thì cô không cần phải làm điều này.
Cách đây nửa tháng, bố Lý Huệ bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Hiện vẫn đang hôn mê trong phòng cấp cứu, mãi vẫn không tỉnh lại.
Tất cả các dự án của công ty đều bị đình trệ, số tiền tiết kiệm trong ngân hàng cũng đã dùng gần hết rồi.
Mẹ kế Diệp Tinh Nhi nói với cô rằng bà ta biết có một người có nhu cầu tìm người mang thai hộ. Sau khi mang thai thành công, người mang thai hộ sẽ được nhận 900 triệu.
“Huệ, con đừng tức giận. Dì làm thế cũng là vì muốn cứu bố con thôi.”
Lý Huệ lười không buồn đôi co với mẹ kế. Cô biết, mọi chuyện đều do cô tự nguyện.
…
Ngày hôm sau, nhiều người đàn ông mặc vest, đi giày da đến đón cô đến một bệnh viện tư nhân. Cô được trông giữ nghiêm ngặt, không được phép đi ra ngoài.
Đồ ăn, nơi ở, tất cả đều được phục vụ với chất lượng tốt nhất.
Cô biết những người này đang chuẩn bị cho cô mang thai. Sau khi cô mang thai thành công sẽ phải ở lại đây chăm sóc cho thai nhi cho đến ngày sinh nở.
Ba ngày sau.
Lý Huệ bị đưa đến một trang viên cách xa thành phố chờ người đàn ông kia tới.
Người hầu giúp cô chuẩn bị nước tắm, mặc đồ ngủ cho cô rồi đưa cô lên giường, bịt mắt cô lại.
Lý Huệ không nhìn thấy gì.
Mọi thứ xung quanh tối đen như mực. Cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của chính mình trong không gian im lặng.
Bầu không khí bị đè nén một cách khó chịu.
Thời gian trôi qua, dải băng đen che mặt Lý Huệ cũng dần dần ướt đẫm nước mắt...
Không biết đã qua bao lâu, nhưng từ xa đột nhiên có tiếng bước chân mạnh mẽ bước xuống sàn nhà, từ từ đi về phía cô.
Lý Huệ hoảng hốt, đứng dậy hỏi: “Ai vậy?”
Có phải là người đó không?
Không ai trong phòng đáp lại cô.
Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân tới gần, giống như đã tới bên giường rồi. Sau đó cô cảm thấy có ai đó đang ngồi trên giường.
Lý Huệ nắm chặt tay cả người vô cùng căng thẳng.
Tuy rằng mắt bị bịt chặt khiến cô không nhìn thấy tướng mạo, nhưng cô không thể phớt lờ sự tồn tại của anh ta.
Người này giống như một vị hoàng đế trời sinh, xung quanh có khí thế áp đảo, cả người đều ở trên cao vời vợi.
Mà cô lại chỉ là một món hàng đã được mua về.
“Anh... anh là ai?”
Lý Huệ chịu đựng nhịp tim đang đập dồn dập, cẩn thận hỏi.
Vẫn không ai trả lời cô.
Một lúc sau, anh vươn người về phía trước, hai cánh tay cường tráng hoàn toàn nhốt cô lại.
Không chút đề phòng, đôi tay của Lý Huệ chỉ có thể đụng đến thân thể ấm áp của người đàn ông.
Đầu ngón tay thô ráp chạm vào mặt cô trong bóng tối, cả người Lý Huệ run lên.
Cô vô thức muốn giãy dụa. Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông lập tức vang lên bên tai cô, “Đừng nhúc nhích.”
Nghe giọng nói, cô cảm thấy có vẻ như người này vẫn còn rất trẻ, không hề giống như những gì cô nghĩ.
Nhịp tim của Lý Huệ đột nhiên trở nên hỗn loạn, đủ loại cảm xúc rối loạn khiến cô khó thở.
Cô hoàn toàn hối hận. Cô còn chưa được gặp người cô thích. Vậy mà cô lại phải có quan hệ với một người đàn ông chưa từng gặp mặt, thậm chí còn phải sinh con cho anh ta.
Ngón tay mảnh khảnh của anh ta dừng ở trên má cô, Lý Huệ giật mình, trốn tránh sang một bên.
Người đàn ông trước mặt dường như hoàn toàn không hề để ý đến sự giãy giụa của cô.
“A!!”
Lý Huệ hét lên, da đầu tê dại, chống cự không ngừng. Cô dùng tay đẩy người đàn ông trước mặt ra.
Trong giây tiếp theo, cổ tay của cô bị bắt lấy.
Sức mạnh của người đàn ông gấp nhiều lần sức mạnh của cô, cô không thể di chuyển được.
“Đừng... Làm ơn đừng làm chuyện này...” Lý Huệ kinh hãi giãy dụa.
Nhưng hành động của cô chỉ là vô ích, thậm chí còn khiến người đàn ông này tức giận.
Anh ta đột ngột dừng lại.
“Đừng?”
Trong giọng nói anh ta đầy vẻ khinh thường: “Sao? Bây giờ hối hận rồi à?”
“...”
“Chẳng lẽ cô không biết cô đến đây để làm chuyện gì sao?”
Lý Huệ cắn chặt môi, một câu cũng không dám nói.
Cô biết, cô biết tất cả...
Nhưng cô dám làm.
Người đàn ông dùng đầu ngón tay tàn nhẫn chà xát mạnh bạo lên môi của cô: “Nếu cô không muốn, tôi cũng không ép buộc.”
Nói xong, anh ta đứng dậy bỏ đi.
Trong giây phút, cô như tỉnh lại khỏi cơn hoảng sợ. Cô vẫn nhớ bố cô vẫn còn chờ tiền của cô để được phẫu thuật.
Vì vậy, cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nắm tay người đàn ông…