Nhân Duyên Chúng Ta Chưa Từng Kết Thúc

Chương 4: Bỏ thuốc​



Bảy năm sau.

Ngoài cửa khách sạn sang trọng, Lý Huệ lo lắng cầm lấy thẻ phòng rồi đi đến phòng đã được chỉ định.

Vừa vào phòng, điện thoại di dộng vang lên. Đó là tin nhắn từ Du Minh Nhi.

“Hiện tại cô đang ở đâu? Người ta sắp tới rồi, cô mau chuẩn bị đi.”

Tối nay có một bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn này và chủ tịch tập đoàn Đường thị cũng sẽ tham dự.

Du Minh Nhi thuê Lý Huệ đến đây để bỏ thuốc vào nước và rượu của anh. Sau đó rút êm để mọi chuyện lại cho cô ta xử lý. Nếu chuyện thành công thì Lý Huệ có được sáu trăm triệu.

Đây là một số tiền cực kỳ hấp dẫn với cô. Cô nhớ lại từ sau khi bố cô bị tai nạn giao thông, cô chưa từng có số tiền này trong tay. Khiến cho bé con nhà cô mỗi ngày phải chịu khổ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm như chúng bạn.

Nghĩ đến đây, cô quyết tâm thay đồ phục vụ mà Du Minh Nhi đã chuẩn bị cho cô. Thay đồ xong xuôi, cô bước xuống bữa tiệc đang sắp được tổ chức.

Quả nhiên là có sự hỗ trợ của Du Minh Nhi, cô được làm việc ở tổ phục vụ tiệc, lương và tiền tips đều được nhận đầy đủ.

Khi bữa tiệc bắt đầu được một nửa, cô đã nhận được cái nháy mắt của Du Minh Nhi. Cô bèn bưng khay rượu đến mời người được cho là chủ tịch Đường.

Đường Bảo Thiên cũng không ngờ, trong bữa tiệc lớn này lại có người có ý đồ hãm hại anh. Vì vậy anh thản nhiên cầm ly rượu của người phục vụ đem đến.

Có điều, anh cứ thấy cô phục vụ ấy có chút quen mắt nhưng vẫn chưa nghĩ ra được.

10 phút sau, Đường Bảo Thiên bắt đầu cảm thấy choáng váng. Anh cũng chỉ nghĩ có lẽ anh đã uống quá nhiều rượu. Nghĩ vậy anh ngoắc cô lại nói cô lấy một phòng nghỉ cho mình.

Cô vừa đỡ anh lên phòng đã định, anh đã mơ hồ không còn biết đất trời trực tiếp nắm tay cô quăng lên giường.

Chết rồi!

Người lên giường với anh hôm nay không phải là cô!!

Anh nhầm người rồi!

Cô kinh ngạc phát hiện ánh mắt của anh rất không đúng, trong mắt như có một ngọn lửa như muốn thiêu đốt cô thành tro.

Lý Huệ sợ hãi, khẽ run nói: “Đừng… chủ tịch Đường. Tôi còn công việc chưa hoàn thành. Xin anh hãy để tôi đi”

Không đợi người trước mặt trả lời, cô đã đẩy anh sang một bên rồi lao thẳng về phía cửa.

Nhưng phản ứng của Đường Bảo Thiên càng nhanh hơn, anh đưa tay bắt lại cô.

Khi vừa đụng vào cô, Đường Bảo Thiên cảm thấy kỳ lạ, anh đã nhận ra sự khác thường trong cơ thể mình. Giờ phút này anh biết chắc chắn có người cố tình cho gì đó không sạch sẽ vào trong rượu của anh. Nhưng ly rượu cuối cùng anh uống tối nay là do người phụ nữ này đưa đến. Chắc chắn là có ai đó thuê cô ta để giở trò với anh.

Đường Bảo Thiên tức giận hỏi to: “Ai sai cô đến đây”

“Không có, tôi thực sự không biết gì cả...”

Lý Huệ nhận thấy cảm xúc của người đàn ông này đang không bình thường, cô sợ hãi nhắm mắt trả lời.

Anh siết chặt tay của Lý Huệ, ánh mắt càng trở nên dữ tợn hơn, hôn ngấu nghiến cô.

“A.”

Lý Huệ kinh hãi trợn to hai mắt, cô muốn vùng vẫy nhnưg mà đã bị cơ thể của anh đè lên.

“Anh... Anh buông tôi ra...”

Dưới sự tấn công của anh, cô thậm chí không có cơ hội để nói chuyện. Cô chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển đến như thế này.

Còn chưa nhận được xu nào thì cả người cô cũng đã góp đi vào.

“Buông tôi ra... có ai không? Cứu tôi...”

Giữa lúc bối rối, cô cảm thấy cả người cô được bế lên trên chiếc giường lớn.



Sáng sớm hôm sau, bầu trời ngoài cửa sổ đã bắt đầu sáng lên.

Trong phòng tổng thống sang trọng, quần áo xộc xệch vương vãi khắp sàn.



Đường Bảo Thiên tỉnh lại, mở mắt nhìn người phụ nữ trong vòng tay anh.

Đôi lông mày thanh tú, mái tóc đài đen nhánh hơi ẩm ướt, xõa ra trên tấm khăn trải giường máu trắng.

Đường Bảo Thiên hơi cau mày, nhìn xuống gương mặt của người phụ nữ bên cạnh.

Khả năng tự chủ của anh rất tốt, nếu không phải vì ly rượu đêm qua…

Nhìn từ góc độ này, anh cảm thấy cô thực sự rất gầy, gương mặt cô còn nhỏ hơn cả bàn tay anh.

Đường Bảo Thiên cúi đầu muốn nhìn cô kỹ hơn. Ngay lập tức, anh nhận ra cô gái này chính là cô gái bảy năm trước.

“Sao lại chính là cô ấy?”

Khuôn mặt anh hơi thay đổi. Bảy năm trước, sau khi sinh đứa nhỏ, cô gái này liền biến mất.

Không ngờ sau bảy năm, anh lại gặp lại cô trong tình thế này.

“Ưm...”

Cô gái đang ngủ mơ đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt có chút đau đớn lẩm bẩm: “Đừng đụng vào tôi...”

Đường Bảo Thiên cúi mặt hỏi: “Sao cô lại xuất hiện ở đây?”

Chắc là nghe được câu hỏi của anh, cả người cô run rẩy nói: “Cô... Cô ta kêu tôi đến bỏ thuốc vào rượu của anh... Có trả tiền...”

Đường Bảo Thiên nhíu chặt lông mày: “Cô ta là ai?”

Cô gái bên cạnh anh thút thít: “Du Minh Nhi…” Nói rồi cô lại mê man, chìm vào giấc ngủ.

Bảy năm trước anh đã đưa cô chín trăm triệu, đáng lẽ số tiền này đã đủ để cô trang trải cuộc sống.

Nhưng hôm nay gặp lại, cô còn phờ phạc hơn cả bảy năm trước.

Chuyện gì đã xảy ra?

Đường Bảo Thiên nhìn dáng vẻ mệt mỏi và yếu ớt của cô, ánh mắt dần dần thâm trầm.

Không biết mất bao lâu, Lý Huệ mới từ từ tỉnh lại.

Cô ngồi dậy, theo bản năng nhìn về phía cửa sổ, nhưng rèm cửa đều đã đóng lại, cô không biết bây giờ là mấy giờ.

Lý Huệ nhìn sang chỗ khác. Đập vào mắt cô là nội thất xa hoa tinh tế và sang trọng của căn phòng.

Đây là nơi nào?

Ngơ ngẩn một lúc, Lý Huệ lập tức cảm thấy cơ thể nhức mỏi.

Cố gắng nhớ lại, cô chỉ nhớ rằng đêm qua cô bị Đường Bảo Thiên cưỡng hôn, nhưng mà toàn thân đau nhức cũng đủ chứng minh tối hôm qua hẳn đã xảy ra chuyện gì.

Trái tim cô chùng xuống, lo lắng nhấc chăn lên.

Xong rồi.

“Tỉnh rồi sao?”

Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông đột ngột vang lên.

Lý Huệ sửng sốt, vội vàng nhìn qua. Cô liền thấy Đường Bảo Thiên đang ngồi dựa vào ghế sofa bên cạnh giường, trên tay còn cầm một tập tài liệu.

Người đàn ông nhìn lên, mặt không chút biểu cảm.

Nhịp tim của cô chợt loạn: “Anh... Sao lại...”

Vẻ mặt của Đường Bảo Thiên rất bình tĩnh hỏi ngược lại: “Cô muốn nói gì?”

“Anh... anh đã làm gì tôi đêm qua?”

Đường Bảo Thiên nheo mắt lại: “Cô hỏi tối hôm qua chúng ta đã làm gì sao?”

“Đêm qua tôi còn không có đồng ý. Anh... Anh đây là phạm pháp.” Lý Huệ tức giận nói.



“Phạm pháp?”

Đường Bảo Thiên cười nhạo: “Đêm qua cô bỏ thuốc vào rượu của tôi, cố tình dẫn tôi lên đây. Chuyện này không phải cũng phạm pháp sao?”

Sắc mặt Lý Huệ tái nhợt, cố gắng che giấu sự chột dạ.

Đường Bảo Thiên đứng dậy đi tới: “Nói! Lý do cô bỏ thuốc vào rượu của tôi là gì?”

“Thuốc... thuốc gì?”

“Thuốc gì mà đàn ông uống vào thì xảy ra chuyện đêm qua?” Người đàn ông liếc mắt.

“Tôi thật sự không có lý do gì cả.” Lý Huệ nắm chặt tay, cố giải thích: “Tối hôm qua tôi làm theo lệnh của Du Minh Nhi mà thôi.”

“Có thật không?”

Anh nhướng mày, ném chiếc điện thoại trên bàn xuống giường: “Nhìn xem đây là cái gì?”

Điện thoại liền rơi vào tay cô.

Lý Huệ run lên, nhìn vào điện thoại. Trên màn hình điện thoại là những bức ảnh khi cô đang ngủ.

Những gì nên chụp và những gì không nên chụp, tất cả đều đã được lưu lại.

Đáng giận. Không ngờ người đàn ông này lại có sở thích như vậy. Nhất định là anh thừa lúc cô đang mê man để chụp.

Lý Huệ vội vàng xóa hết ảnh chụp.

Đường Bảo Thiên cũng không ngăn cản, thản nhiên nói: “Tôi đã lưu ảnh ở nơi khác rồi.”

“Anh...”

Lý Huệ hoảng sợ hỏi: “Anh muốn gì?”

Người đàn ông lạnh nhạt nói nói: “Nếu cô không nói thật cho tôi biết lý do vì sao cô bỏ thuốc vào rượu của tôi. Thì tôi sẽ đưa những tấm hình đó cho phóng viên”

Lý Huệ cắn môi, đi tới bên cạnh Đường Bảo Thiên, vẻ mặt có chút tức giậ nói: “Tôi không ngờ chủ tịch tập đoàn Đường thị lại dùng thủ đoạn hèn hạ này để đe dọa.”

“Nếu như anh có sở thích như vậy, tôi cũng không ngại thỏa mãn cho anh.”

Dứt lời, cô chủ động cởi bỏ chiếc áo choàng trên người cô.

Đường Bảo Thiên nhướng mày. Anh còn chưa hiểu chuyện gì thì bên tai anh đã vang lên giọng nói châm chọc.

“Chủ tịch Đường, những bức ảnh anh chụp còn chưa đủ bạo và hoàn chỉnh đâu.”

Dứt lời, Lý Huệ đặt hai tay lên vai anh, ngồi vào trong lòng anh rồi dùng điện thoại di động chụp thêm vài tấm hình.

Khi Đường Bảo Thiên phản ứng lại, Lý Huệ đã sao lưu ảnh vào một nơi khác và khóa tài khoản.

“Ý cô là gì?” Anh cau mày hỏi.

Lý Huệ mỉm cười nói: “Không phải anh muốn làm tôi mất mặt sao? Vậy thì tôi sẽ kéo anh theo cùng.”

Nếu người đàn ông này thực sự đưa ảnh của cô cho phóng viên, cô sẽ lập tức đăng ảnh của hai người bọn họ.

Lý Huệ giơ điện thoại di động lên: “Tôi hẳn không phải là người chịu thiệt thòi trong chuyện này. Nhưng mà nếu như những bức ảnh này bị lộ ra ngoài, không biết người khác sẽ nghĩ gì về anh nhỉ? Có khả năng ảnh hưởng đến giá trị cổ phiếu của Đường thị cũng không chừng?”

Khuôn mặt của Đường Bảo Thiên tối sầm lại, nhưng ngay sau đó, anh lại nở ra nụ cười đùa giỡn, vươn tay nhéo cằm người phụ nữ, sau đó đè lên môi cô.

Thấy vẻ mặt của cô dần trở nên khó chịu, anh nhếch môi: “Cô đang đe dọa tôi sao?”

Lý Huệ khẽ hừ một tiếng.

“Chủ tịch Đường, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi. Rõ ràng là anh đã đe dọa tôi trước.

Nói xong, cô cất điện thoại và đứng dậy rời đi.

Chỉ là Đường Bảo Thiên không có ý định buông tay, anh dùng sức siết chặt lấy cô.

Cô căng thẳng cảnh giác “Anh muốn làm gì.”