Nhận ra Tuấn Anh đang đi về phía mình nhưng chị em Nhi không kịp tránh bởi anh đã thấy rồi và lời chào chủ động của anh cất lên vẫn trầm trầm như bốn năm về trước: – Chào! – Ơ… Anh đấy à? Không nghĩ là sẽ gặp Tuấn Anh ở đây nên Ngọc Nhi có hơi bất ngờ, thực ra giữa hai người sẽ không có cách chào hỏi kiểu quen biết như này đâu nhưng ngày ấy ông trời như cố tình trêu hai ngươi bọn họ hay sao đó. Sau cái đêm không may đấy thì mỗi người đã một nơi rồi, mặc dù Tuấn Anh có ý xin tên tuổi của cô nhưng Ngọc Nhi đã rời đi không muốn dây dưa. Tên của anh khi đó cô cũng không cần biết nên những việc khác cô lại càng không để tâm, thế nhưng sau đấy một tuần cô lại gặp anh trong hoàn cảnh trớ trêu. Buổi sáng hôm đó Ngọc Nhi đang trên đường về nhà thì bị mấy tên nhóc đi ngược chiều trêu chọc khiến cô bị ngã xe, cùng lúc xe của Tuấn Anh đi ngang qua nên kịp dừng lại giúp đỡ. Đưa cô vào bệnh viện kiểm tra, cũng may cô chỉ bị trẹo cổ chân chứ không có bị nặng gì, chỉ là câu nhân duyên khó tránh nó dường như vận vào cô hay sao ấy…Sau bốn năm dài biệt tích thì vừa mới về một ngày đã giáp mặt nhau thế này… Nghĩ lại tình huống cô gặp người đàn ông này hai lần thì cả hai lần đều là tai nạn, dù về hoàn cảnh khác nhau nhưng sau cùng vẫn là có chung một chữ nạn, không muốn quá tam ba bận cái nạn gắn trên người mình tiếp nên Ngọc Nhi cũng coi như tự nhiên, chào câu qua đường rồi tính tránh đi nhưng không ngờ trong hoàn cảnh gặp gỡ bất chợt này Tuấn Anh lại hỏi cô về chuyện cũ năm nào: – Em đã hứa sau hôm ở bệnh viện sẽ gặp tôi nghiêm túc nói về chuyện kia cơ mà? Sao lại im lặng trốn tránh vậy? Biết mình hứa mà không giữ lời thì cũng có chút không phải nhưng đã qua lâu thế rồi đâu cần phải hỏi lại vấn đề này chứ bởi giữa hai người làm gì có mối quan hệ thân thiết gì, chẳng qua chỉ là một đêm lầm lỡ thôi mà. Cô không cần bận tâm thì đằng trai đâu nhất thiết phải để trong lòng nhưng người ta đã nói thế thì cũng nên lịch sự trả lời thôi: – Xin lỗi đã lỡ hứa bừa với anh nhưng thực sự là giữa chúng ta vốn không có gì ngoài cái đêm vô tình ấy nên anh không cần nghĩ nhiều đâu. – Tôi không phải nghĩ nhiều mà vì chúng ta đều là người lớn cả rồi, chuyện có như nào cũng nên dứt khoát nói một lần cho xong để tôi khỏi mang tiếng xấu chứ! – Ồ… Nếu vậy thì là tôi sai, tôi thật sự xin lỗi anh! Nhân tiện hôm nay chúng ta gặp lại thì nói rõ một lần luôn nhé! Tôi không để tâm chuyện xưa cũ nữa nên mong anh cũng bỏ qua đi! – Nếu em đã nói vậy thì tôi cũng không còn lăn tăn gì nữa rồi. Không muốn làm bạn, cũng không muốn dây dưa đó là quyền của em và tôi sẽ tôn trọng điều này. Nhân tiện gặp ở đây tôi cũng thành tâm chúc em về sau sẽ gặp nhiều may mắn và sống tốt hơn. – Cảm ơn anh! Ngọc Nhi nói xong liền dứt khoát cùng em trai rời đi còn Tuấn Anh cũng bước tiếp về phía trước thì Thiên Sơn tò mò hỏi: – Thực sự là hai người không có gì để nói nữa sao? – Người ta không muốn nhắc lại thì mình cũng không nên khơi dậy làm gì. Nói gì thì nói cô bé vẫn là chịu nhiều thiệt thòi đả kích nhất nhưng sau bốn năm thì lần gặp lại này tôi thấy cô bé đã trưởng thành, mạnh mẽ lên rất nhiều rồi! – Vâng nhưng kể cũng tội thật! Bị bạn thân cướp người yêu đã đành lại còn đổ cho cái tội lớn như vậy thì phải bỏ đi cũng đúng thôi! Chỉ tiếc là cô bé đó học giỏi mà phải bỏ ngang tất cả. – Chuyện riêng của nhà người ta mình muốn quản cũng không được. Thôi, về đi! – Ơ… Đã mua được đồ đâu Sếp! – Ờ… Suýt tôi lại quên đồ mẹ mình dặn! Đưa danh sách đây, tôi tự mình đi lựa! – Đây ạ! Tuấn Anh cầm danh sách mà mẹ Thùy Dung liệt kê sẵn thì đi từng hàng chọn mua, sau khi đến gian hàng đồ chay thì lại gặp Ngọc Nhi cũng đang lựa đồ bên cạnh nhưng lúc này cả hai không ai bắt chuyện nữa mà xem như người xa lạ. Chọn đồ xong thì cùng qua quầy thanh toán cũng không ai nhường ai mà theo đúng thứ tự xếp hàng. Cuộc gặp gỡ của hai người tình một đêm cứ vậy mà chấm dứt một cách dứt khoát, Ngọc Nhi và em trai đi về hướng nhà mình còn Tuấn Anh chạy thẳng về khu đô thị mới. Về tới nhà, Tuấn Anh tự xách đồ vào trong phòng bếp thì Bảo An lên tiếng trêu anh trai mình: – Công nhận anh trai em đảm ra phết đấy! – Lo mà học mẹ việc bếp núc đi chứ không đến lúc đi lấy chồng lại không biết nấu ăn. – Em còn lâu mới đi lấy chồng mà anh đã khéo lo! – Lớp 11 rồi mà vụng thối ra! – Kệ em! – Chỉ được cái mồm miệng đỡ tay chân, bé dở bài ăn vạ ra chứ giờ thì còn khuya anh mày mới chiều nhé! Tuấn Anh nói rồi vươn tay định cốc vào trán Bảo An thì Thùy Dung liền ngăn lại: – Không trêu em nữa! Lại đây giúp mẹ một tay nào! – Mẹ cứ chiều nó rồi chẳng biết làm ăn gì! – Em nó dạo này học nhiều nên để cho con bé thư giãn thêm rồi mẹ bảo ban sau. Bảo An được mẹ bênh liền thè lưỡi lêu lêu với anh trai nhưng Tuấn Anh nghe lời mẹ không thèm chấp, định đưa mớ rau cho em gái nhặt giúp thì vừa lúc hai cậu út sinh đôi Tuấn Huy và Tuấn Phát chạy vào gọi chị ra sân chơi cùng thế là công việc nhờ vả thất bại, cả ba nhí nhố kéo nhau đi mất hút thì Tuấn Anh lắc đầu ngán ngẩm: – Đấy mẹ xem! Lớn đầu thế còn nô với hai đứa như trẻ con! – Thì nó vẫn là cây hài hước của cả nhà mà! – Không những hài hước mà còn lẻo mép y như ngày còn nhỏ ấy! Lắm chiêu kinh khủng. – Bởi thế mà hai anh chị lớn mới yêu quý còn giờ là hai đứa em út cũng chỉ thích chơi với con bé mà không biết chán. – … Hai mẹ con đứng bếp vừa làm vừa nói chuyện thì Thùy Dung không quên nhắc con trai việc muôn thuở của các bà mẹ: – Thế sao rồi? Đã ngắm được cô nào chưa? – Con vẫn đang tìm ạ! – Không phải mẹ muốn nhắc lại chuyện cũ nhưng mà mẹ thấy từ ngày con bảo con và cô bạn gái học hết cấp ba đó chia tay thì không thấy tìm hiểu thêm ai, như vậy là không ổn đâu. Năm nay con cũng 29 tuổi rồi đó. Thực ra cái ngày em gái Ngọc Anh nhìn thấy anh và Ngọc Nhi đi với nhau hôm ở viện ra là do con bé hiểu lầm rồi về khoe với cả nhà thôi chứ làm gì có chuyện anh yêu đương. Nhưng tại vì khi đó Tuấn Anh giấu chuyện tình một đêm lầm lỡ của mình với bố mẹ nên cứ theo hoàn cảnh mà nhận bừa mình đang hẹn hò, tìm hiểu người ta chứ thực chất là sau buổi gặp gỡ vô tình ấy thì Nhi đã bỏ đi đến giờ này mới thấy quay về. Cơ mà đã giấu thì giấu tới cùng vậy và để mẹ khỏi lo lắng nên Tuấn Anh đặt ra lời hứa chắc nịch: – Con hứa sắp tới đây sẽ dẫn bạn gái về ra mắt cả nhà mình! – Con nói thật chứ? – Vâng ạ! Con sẽ mau chóng cho bố mẹ lên chức ông bà nội! – Chức bà ngoại trẻ đã lên mấy năm rồi thì cũng nên làm bà nội trẻ thôi nhỉ? – Vâng. Tuấn Anh rất giống bố Kiên, về vấn đề gì cũng dứt khoát và nghiêm túc nên ngay sau khi hứa với mẹ Dung thì rất chủ động trong việc mở lòng với các mối quan hệ. Và sau một thời gian tìm hiểu thì Tuấn Anh cũng khá vừa mắt với cô con gái của đối tác tên Hạ Trâm. Chưa thông báo rõ ràng có hẹn hò với nhau hay không nhưng mỗi lần Hạ Trâm muốn đi chơi, đi ăn ở đâu thì Tuấn Anh cũng dành thời gian đưa đi, chỉ là vấn đề dẫn về ra mắt chính thức với gia đình thì anh chưa quyết định. Hạ Trâm rất nhiều lần muốn Tuấn Anh đưa mình về chính thức giới thiệu với cả nhà nhưng lần nào anh cũng viện lí do chưa thích hợp. Biết rằng đợi anh thì rất lâu nên hôm nay cô ta liều mình chủ động đến nhà anh điểm danh dù biết hai bố con anh không có nhà. Người ta thường nói qua ải mẹ chồng là khó nhất nên Trâm cũng theo ý đó mà báo danh trước để xem ý tứ người làm mẹ chồng tương lai này ra sao. Bố của Tuấn Anh thì Hạ Trâm có dịp gặp đôi lần rồi còn mẹ của anh thì chưa được gặp lần nào nên cô ta cũng có chút tâm lý, không biết là khó hay dễ nhưng khi bước vào trong nhà, đối diện với một người phụ nữ còn khá trẻ lại được người giúp việc gọi hai tiếng chị chủ thì Hạ Trâm có hơi bất ngờ. Tính ra thì người được gọi là chị chủ này chỉ hơn Tuấn Anh chừng 8, 9 tuổi, dáng vẻ lại rất giản dị chứ không kiểu sang trọng như những quý phu nhân khác. Hạ Trâm thăm dò rồi lại nghĩ, chắc không phải mẹ chồng tương lai đâu bởi so với cỡ tuổi của bố anh thì nếu mẹ anh có trẻ lắm cũng phải ngoài bốn mươi rồi chứ… Trâm vẫn còn ngây người ra nhìn rồi thầm phân tích thì bất ngờ tiếng của Thùy Dung vang lên hỏi: – Chào em! Em tìm gặp ai nhỉ? – À… Dạ… Em… Em là Hạ Trâm, bạn gái của anh Tuấn Anh! Nay em có chút việc qua đây nên rẽ vào thăm nhà anh ấy ạ! – Ô… bạn gái của Tuấn Anh à! Có cô bạn xinh thế này mà giữ kín quá! Nào! Ngồi… Ngồi đi cháu! Nghe người phụ nữ trẻ trước mặt đổi xưng hô thì Hạ Trâm vẫn chưa tin được nên cố tình hỏi lại một câu nữa: – Dạ. Cô là cô hay là mẹ của anh Tuấn Anh để cháu tiện xưng hô ạ? – À… Cô là mẹ kế của Tuấn Anh! Tên Thùy Dung. Thùy Dung biết Hạ Trâm nghi ngờ vì điều gì nên cô không ngần ngại mà nói thẳng thân phận của mình. Lâu nay Dung chỉ chuyên tâm là hậu phương vững chắc cho người chồng thân yêu và câu con trai lớn Tuấn Anh, ít khi tham gia những yến tiệc ngoại giao lễ giáo, có lẽ chính vì cô ít xuất hiện cùng chồng đến những nơi có hoạt động đông đúc nên việc Hạ Trâm không biết về cô cũng là điều dễ hiểu, chỉ là ánh mắt của cô gái này có chút không thiện cảm khi nghe cô giới thiệu bản thân thì phải… Nhưng dù là gì thì Thùy Dung vẫn giữ tính cách nhẹ nhàng và lịch thiệp của mình mời người đối diện: – Uống nước đi cháu! – Cô cứ để cháu tự nhiên! Mà cô Dung chính xác năm nay bao nhiêu tuổi ạ? Nghe bạn gái của con trai không kiêng kị mà hỏi tuổi của mình thì Thùy Dung chỉ cười hiền rồi cũng hài hước trả lời: – Tính theo các cụ, cả tuổi đẻ là 38. – Ôi… Đúng là so với anh Tuấn Anh thì chỉ như chị em thôi. Mới đầu vào nói chuyện, hỏi thăm còn thêm kính ngữ ở cuối câu nhưng càng nói thì Thùy Dung nhận thấy cô bạn gái của con trai thiếu đi phần lịch sự, có điều vì tôn trọng sự lựa chọn của con nên Thùy Dung vẫn nở nụ cười hòa nhã tiếp tục trò chuyện: – Đúng rồi! Là trước đây thì Tuấn Anh vẫn gọi cô là chị nhưng từ ngày cô lấy chú Kiên thì bọn trẻ đều tôn trọng gọi cô một tiếng mẹ! – Ô… vậy giờ chuyển qua gọi mẹ có hơi sượng rồi. Mà cô hôm nay không đi làm ạ? – À… Nay cô hơi mệt nên nghỉ ở nhà. Cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi hay là Hạ Trâm ở lại ăn cơm với cô nhé! Lúc đầu mục đích của Hạ Trâm là đến đây tìm hiểu về mẹ chồng tương lai trước nhưng khi biết người phụ nữ tên Thùy Dung này chỉ là mẹ kế thì cô ta lại tỏ ra không cần thiết phải ở lại lấy lòng làm gì. Thân phận mẹ kế thì cũng chỉ là lẽ, chắc gì đã có tiếng nói ở gia đình hào môn này, nghĩ thế nên cô ta đứng dậy định nói lời từ chối nhưng đúng lúc ấy xe của hai bố con Tuấn Anh đi làm về nên Hạ Trâm lại thay đổi thái độ cùng lời nói của mình: – Dạ. Thế cô cho cháu xin bữa cơm trưa ạ! – May quá! Hai bố con Tuấn Anh cũng vừa về tới! – Dạ. Tuấn Anh cùng bố vào đến trong nhà thì ai nấy đều ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Hạ Trâm, nhất là Tuấn Anh nhưng anh chưa kịp hỏi gì thì cô ta đã lên tiếng chào trước: – Cháu chào bác! Em chào anh ạ! – Hạ Trâm con bố Khoa phải không? – Dạ. Bác vẫn còn nhớ cháu ạ? – Nhớ chứ! Thế hôm nay đi đâu mà lại rẽ qua thăm nhà bác thế này? – Dạ… Thấy Hạ Trâm nhìn qua Tuấn Anh mà chưa đưa ra câu trả lời thì Thùy Dung kéo tay chồng mình nói thay: – Nay Trâm có việc đi qua nên rẽ vào nhà mình chơi. Mà hai đứa nó đang quen nhau đấy anh ạ! – Ô… Thế có đúng như lời mẹ con nói không Tuấn Anh? Tuấn Anh đứng nãy giờ chưa lên tiếng nhưng nghe bố hỏi vậy thì cũng đành trả lời: – Dạ. Chúng con cũng đang tìm hiểu ạ! – Ờ… Vậy thì tốt rồi! Mà thôi, cả nhà mình vào ăn cơm đi! – Dạ… Tuấn Anh đợi bố mẹ đi vào trong hẳn thì anh mới quay qua Hạ Trâm hỏi chuyện: – Sao em đến không nói trước với anh một tiếng? – Là em muốn dành cho anh bất ngờ nhưng không ngờ khi đến đây em mới là người bất ngờ trước. – Ý em là gì? – Mẹ kế của anh trẻ quá em gọi cô không nổi, em đang không hiểu anh làm sao có thể xưng hô mẹ con ngọt sớt như vậy chứ? – Em muốn tiến tới mối quan hệ lâu dài với anh thì nên thích nghi với chuyện này dần đi và điều quan trọng nhất là phải tôn trọng mẹ anh! Từ hôm quen nhau tới giờ thì đây là lần đầu tiên thấy tông giọng của Tuấn Anh nghiêm nghị như vậy, có lẽ người mẹ kế trẻ tuổi kia không hề đơn giản chút nào, nghĩ vậy nên Hạ Trâm liền cười xòa với anh: – Em chỉ nói trêu anh thôi chứ mẹ nào cũng là mẹ mà, anh tôn trọng thì em cũng tôn trọng ạ! – Nhưng hôm nay việc em đến đột xuất thế này anh không cho là đúng đâu. Ít nhất để anh chủ động mới em đến nhà thì hay hơn. – Thế hôm nay em trót đến rồi thì anh chính thức giới thiệu em với bố mẹ đi! – Vào ăn cơm thôi! Cả hai đi vào phòng ăn, Hạ Trâm cứ nghĩ Tuấn Anh sẽ theo như tình huống lúc nãy sẽ chính thức giới thiệu mình với hai người lớn nhưng không ngờ câu đầu tiên anh nói khi ngồi xuống bàn ăn là hỏi thăm người mẹ kế Thùy Dung: – Mẹ! Mẹ thấy trong người thế nào rồi ạ? – Nghỉ ngơi cả buổi cũng đỡ rồi, con đừng lo! – Mẹ thấy mệt hơn hay khó chịu ở đâu cứ nói để bố con con đưa đi khám ạ! – Yên tâm. Mẹ khỏe thật rồi mà! Con gắp thức ăn cho Trâm đi! – Vâng. Tuấn Anh vâng dạ là thế nhưng miếng thức ăn đầu tiên anh gắp vẫn là cho vào bát của mẹ mình rồi mới tới lượt Trâm. Hai hành động liên tục xảy ra mà người được quan tâm không phải là mình đầu tiên thì Hạ Trâm thấy khó chịu, đã thế từ đầu tới cuối bữa hai bố con cứ thay nhau chăm sóc người mẹ kế ấy thì càng khiến cho cô ta không vừa mắt và tỏ vẻ ghen tị hơn nhưng vì không muốn mất điểm với Tuấn Anh nên cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng nói: – Cháu hâm mộ cô Dung quá ạ! Ước gì sau này cháu cũng được anh Tuấn Anh chăm sóc chu đáo như bác Kiên chăm sóc cô. – Không phải ước đâu, Tuấn Anh là người đàn ông rất tình cảm và hiểu chuyện, hai đứa tiến triển tốt thì mọi thứ đều như ý của cháu thôi! – Dạ. Cháu rất mong được như vậy ạ! Hạ Trâm trả lời rồi tiện tay gắp món cá hồi vào bát cho Thùy Dung thì Tuấn Anh vội gắp trở lại bát của mình: – Mẹ anh bị dị dứng với hạt tiêu nên em đừng gắp món này! – Ơ… Em không biết. Cô… Cháu xin lỗi, cháu sơ ý quá ạ! Thấy Hạ Trâm lúng túng thì Thùy Dung cười hiền xua tay: – Không sao. Cháu không biết nên không cần xin lỗi đâu. Mau ăn đi kẻo thức ăn nguội hết! – Dạ. Vậy cháu gắp món khác cho cô ạ! – Được rồi! Cháu cứ ăn tự nhiên đi! Từ lúc đó Hạ Trâm cũng không gắp thức ăn cho ai nữa mà im lặng ăn cho đến lúc kết thúc bữa trưa. Hai người lớn ngồi lại nói chuyện một lúc thì rủ nhau lên phòng nghỉ ngơi, nhường lại không gian riêng tư cho hai người trẻ tuổi thì Hạ Trâm bấy giờ làm ra vẻ nũng nịu với Tuấn Anh: – Anh! Mình lên phòng của anh được không? – Nếu em mệt thì về nhà nghỉ đi, lúc khác gặp! – Nhưng em muốn được ở bên anh nhiều hơn. – Thì ngồi đây nói chuyện cũng được mà! – Đến giờ anh vẫn còn e dè với em sao? – Anh là đang muốn tốt cho em. Hạ Trâm nói tới thế mà Tuấn Anh không có thái độ thiện chí gì cả, vẫn nhàn nhã ngồi nhâm nhi tách trà thì cô ta buồn lắm nhưng nghĩ làm tới bước này rồi mà về tay không thì không cam lòng nên lại tiếp tục kiên trì mềm mỏng: – Em hơi buồn ngủ, có thể nào cho em lên phòng anh nằm nhờ chút không? Anh không ở cùng em cũng được. – Vậy em theo anh lên phòng dành cho khách! Đi thôi! – Rốt cuộc là anh vẫn muốn giữ khoảng cách với em hay sao? Anh nói chúng ta cần thời gian tìm hiểu, hẹn họ cơ mà? – Là anh muốn tốt cho em. – Nhưng em tự nguyện! – Được rồi! Chúng ta còn nhiều thời gian nhưng không phải là hôm nay! Nghe câu này thì Hạ Trâm thở dài nhưng không cố nài nỉ, lảm nhảm nữa, cô ta vội đứng dậy bám vào tay Tuấn Anh theo anh lên tầng thì vừa lúc gặp Bảo An đầu bù tóc rối từ phòng mình bước ra.