Nhân Duyên Khó Tránh!

Chương 22




Cũng như hoàn cảnh hôm Nhi và con đến công ty, Tuấn Anh rất nhanh và không tỏ vẻ ngại ngùng, giới thiệu với tất cả đối tác Nhi là vợ sắp cưới của anh. Hôm nay thì hai năm rõ mười rồi Hạ Trâm nghe không sót từ nào, cũng không thấy Nhi không có biểu hiện phản đối mà ánh mắt toàn là vui mừng.
Hai người sau đấy đi chúc rượu hết lượt, trò chuyện cũng kha khá thì mới dừng lại ngồi xuống một bàn trống gần đó.
– Em ngồi nghỉ chút đi!
– Em đi giày bệt mà, không sao đâu.
– Đi cũng khá nhiều rồi, nghỉ chút cho đỡ chóng mặt.
– Tối nay em rất ổn.
– Ừ, đúng là mặt tươi hơn mọi khi thật. Vui vì nghe anh giới thiệu em là vợ sắp cưới à?
Đúng là tên mặt dày, cô còn chưa xử lý cái tội cầm đèn chạy trước ô tô lại còn dám khơi gợi lại, chẳng qua khi ấy Nhi cũng là mượn cảnh để đấu với Hạ Trâm chứ thẳng thừng ra cô không để Tuấn Anh làm điều này đâu, cô lườm lườm, tiện tay đập mấy cái vào vai anh cảnh cáo:
– Lát về nhà em mới xử anh!
– Thế không cho giới thiệu như vậy thì nói thế nào?
– Lặng im cũng không ai trách anh đâu.
– Em nói thế nghe sao được. Hầu như ai trong giới làm ăn thân thiết cũng biết anh có con rồi, vậy người phụ nữ sinh con cho anh cũng rất nhanh được báo chí khui ra thôi, nên để tránh tình trạng họ nói linh tinh thì anh đi trước một bước vẫn là hay hơn.
– Thôi đi! Đừng có mà lí do!
– Em cứ bắt bẻ anh thế nhỉ? Đó chẳng qua cũng chỉ là cách gọi, còn mình cưới nhau thật hay không thì chỉ có anh và em quyết định. Anh chỉ muốn tránh rắc rối cho em thôi mà!
– Vâng. Anh tốt bụng quá cơ đồ cơ hội!
Ha ha…
Tiếng cười sảng khoái của Tuấn Anh thu hút mấy cô gái đang đứng gần đó rồi cả mấy vị phu nhân đứng xung quanh, mọi người bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía hai người khiến Nhi có chút xấu hổ, cô ngại ngùng đứng lên định đi ra chỗ khác thì Tuấn Anh vội nắm tay cô nói nhỏ:
– Em không thích ở lại nữa thì mình về!
– Buổi tiệc mới bắt đầu chưa được bao lâu, về giờ người ta lại bảo anh không nhiệt tình.
– Em lo nghĩ cho anh nhiều thế à?
– Là em vì đại cục chung thôi!
– Sao cũng được nhưng hôm nay anh rất vui.
Ngọc Nhi nói chuyện với Tuấn Anh nhưng cô vẫn liếc qua hướng Hạ Trâm quan sát thì vừa hay bắt gặp ánh mắt như muốn gi.ết người của cô ta chĩa về phía mình, bỗng chốc cô thấy gai người.
– Thực ra em cũng rất vui nhưng bên cạnh đó còn có nỗi lo!
– Sao vậy? Ai khiến em lo lắng?
– Là chị ấy! Hạ Trâm thích anh như thế liệu có bỏ qua cho mẹ con em hay không? Trong khi tính khí chị ta giống như Ái Vân, mà không, nếu so về sự thâm hiểm thì Ái Vân còn kém xa lắm!
Nhi chọn cách nói thẳng với Tuấn Anh về sự lăn tăn của mình, thực ra cô làm vậy đều là có lí do riêng, không hẳn muốn thử độ tin cậy của anh mà còn muốn cho cả cô và anh cơ hội trở thành người một nhà chính thức.
– Không cần sợ! Anh sẽ không để cô ta làm hại gia đình mình đâu.
– Thường là con người sẵn có tính chiếm hữu, ích kỷ lại độc ác thì không biết họ sẽ làm ra những chuyện gì đâu. Ít nhất em cũng từng quen biết họ lâu hơn anh, em thực sự không dám mạo hiểm anh ạ!
– Anh hiểu và anh luôn có sự đề phòng rồi! Em đừng lo lắng!
Cuộc đời vốn không bằng phẳng, bất cứ đoạn đường nào cũng có điểm gồ ghề. Nếu đi chân trần không được thì hãy chọn đôi giầy phù hợp để đi. Nhi không gật đầu cũng chưa dám đặt lòng tin hết ở Tuấn Anh nhưng lần này cô sẽ không chọn chiến đấu một mình, càng không chọn bỏ trốn. Cô sẽ đánh trực diện.
– Nếu anh chọn ba mẹ con em thì có thể tránh xa chị ta không?
– Mặc dù anh có thể kiểm soát được mọi hành động của cô ta nhưng nếu em không thích thì sau hợp đồng này kết thúc anh sẽ không hợp tác nữa!
– Em không thích chị ta! Một chút cũng không thích!
Vẫn biết Nhi không thích mấy người như Ái Vân hay Hạ Trâm nhưng lần này thấy cô không những tỏ thái độ mà còn nói hẳn ra như thế chứng tỏ cô đang có ý dựa vào mình nên Tuấn Anh không nghĩ ngợi nhiều mà đồng ý luôn.
– Được! Anh sẽ theo ý em!
– Anh không giận em chứ?
– Làm ăn là chuyện cả đời, không hợp tác với người này thì với người khác nhưng mẹ con em thì chỉ có một. Anh không giận!
– Cảm ơn anh!
Buổi tiệc cũng sắp kết thúc, Tuấn Anh nhận thấy dự đến giờ này cũng đủ nhiệt tình rồi nên không nán lại nữa mà đưa Nhi về. Vì là còn liên quan tới chuyện hợp tác nên trước khi về Tuấn Anh vẫn gọi một chiếc xe đến đón Hạ Trâm.
Bỗng dưng bị bỏ lại Hạ Trâm cảm thấy bị sỉ nhục thì càng căm hận Ngọc Nhi tới tận xương tủy, thề rằng sẽ không khiến cô bị mất hết, cũng phải cút xéo khỏi nơi đây.
Nhi không còn là cô gái non nớt ngày nào nữa, biết bản thân chọn Tuấn Anh là đối đầu với Trâm, còn chưa kể con bạn thân lắm mưu nhiều kế Ái Vân kia nữa nhưng vì một gia đình đầy đủ cho hai con thì cô sẵn sàng đương đầu với mọi thứ.
***
Nghỉ ngơi vài hôm Nhi lại tới nhà hàng cơm chay của mình làm việc bình thường, trộm vía cô bán hàng có duyên nên cũng giống hai nhà hàng trên Hà Nội khách khứa đến ủng hộ nhiệt tình. Tiếng lành đồn xa, nhà hàng của Nhi được nhiều người biết tới và được cả báo chí khen ngợi. Niềm vui lại nhân lên ba bốn, Nhi tích cực học thêm nhiều món mới để bổ sung vào thực đơn khiến nhà hàng càng thêm nổi tiếng. Trước sự thành công và may mắn của Nhi thì hai kẻ đố kị càng thêm ghét cay ghét đắng.
Nhà hàng cũng mở được nửa năm rồi mà chưa hề có chuyện đòi tiền bảo kê, vậy mà hôm nay có mấy tên mặt mũi bặm trợn bước vào hăm dọa, nếu không nộp tiền bảo kê thì nhà hàng không làm ăn được yên ổn. Cô nghĩ ở đâu ra đạo lý vớ vẩn này, nếu có nhóm người lộng hành như vậy thì ngay lúc đầu cô mở ra họ đã đến đây gây rối rồi, đâu thể chờ tới tận nửa năm mới đến phiền nhiễu chứ. Cảm giác như có kẻ muốn phá hoại mình nên Nhi bình tĩnh thăm dò.
– Tôi làm ăn chân chính, mọi thủ tục tôi đã làm việc với phường, khu cẩn thận, tiền thuê nhà cũng trả trước theo hợp đồng, đâu có lý gì các anh thích đến nói tôi nộp tiền nọ kia là tôi phải theo.
– Cô em nộp các thủ tục gì bọn này không để ý, cái quan trọng là đất có thổ công, sông có hà bá, muốn làm ăn được ở đây thì phải theo luật của bọn này, hiểu chưa?
– Tôi biết là ở đâu cũng có luật nhưng ngay từ đầu sao các anh không đến nói rõ mà đợi tới giờ mới đến nói vấn đề này? Thật sự tôi thấy khó hiểu.
– Bọn này không có thời gian nói nhiều, khôn hồn thì nôn tiền ra không thì đ.éo có làm ăn gì cả.
Một tên quát lớn với Nhi, hai tên còn lại đập mạnh mấy cái ghế gần đó để hăm dọa cô cùng nhân viên nhà hàng. Nhưng Nhi cũng không hề sợ hãi mà vẫn bình tĩnh đáp:
– Tôi chỉ là nhân viên làm thuê, các anh đợi tôi gọi chủ của nhà hàng tới làm việc.
– Thế mày không phải là chủ ở đây à?
– Tôi chỉ quản lý thay còn chủ tôi là người khác.
– Thế thì gọi ngay nó đến đây. Đ.M… mất thời gian….
Nhi lúc trước đã nhắn tin cho Tuấn Anh rồi nhưng từ nãy giờ vẫn chưa thấy anh tới thì cô gọi điện lại cho anh. Sau hai hồi chuông chờ đợi thì Tuấn Anh cũng bắt máy.
– Anh sắp đến rồi! Em đừng sợ, cũng đừng manh động nghe chưa?
– Vâng.
Năm phút sau Tuấn Anh mới có mặt, Thiên Sơn vừa đỗ xe là anh vội đi vào bên trong xem Nhi có làm sao không, sau khi thấy cô vẫn bình an ngồi ghế chờ thì Tuấn Anh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh đi thẳng vào chỗ mấy người đàn ông mặt mũi xăm trổ thì một tên hất hàm hỏi:
– Mày là chủ ở đây đúng không?
– Có chuyện gì?
– Mày lớn gan nhỉ? Mở cái nhà hàng bé tí mà dám lớn giọng hỏi bọn tao có chuyện gì à? Chán sống rồi hả mày?
Nhưng trái ngược với giọng điệu hống hách, ác bá của mấy tên đó thì Tuấn Anh vẫn nhàn nhã không chút sợ hãi, anh kéo chiếc ghế ngồi xuống đàng hoàng rồi mới quay ra hỏi bọn chúng.
– Bọn mày là đàn em của Năm Đen hay anh Bảy Tín?
Nghe Tuấn Anh nhắc dõng dạc hai cái tên đó thì bọn chúng căng thẳng nhìn nhau, một thằng khi nãy còn lớn miệng nói bây giờ cũng hạ bớt tông giọng hỏi lại anh:
– Làm… Làm sao mày biết hai người đó?
– Tao đang hỏi, chúng mày là đàn em của ai?
– …!!!
– Trả lời!
Vẻ mặt lãnh đạm cùng tông giọng lạnh như băng của Tuấn Anh lúc này khiến ba kẻ bặm trợn kia có chút e dè. Lại nghe anh nhắc hai tên của hai người thủ lĩnh xã hội đen khét tiếng một cách bình thản thế thì càng lo ngại. Một tên trong đó sau vài giây suy tính liền thức thời xoa dịu.
– Ờ… Xin hỏi anh đây tên gì?
– Sao? Muốn hỏi tên tao à?
– Nếu là người quen thì chúng ta dễ nói chuyện hơn.
– Bọn mày cứ nói tên thủ lĩnh rồi tự khắc biết tên của tao
Ở chung với Tuấn Anh lâu lắm rồi mà đây là lần đầu tiên Nhi chứng kiến vẻ mặt lãnh khốc như dân anh chị xã hội, chẳng lẽ sau vẻ lịch lãm kia anh còn có mặt đen này sao? Nhi nhìn chằm chằm Tuấn Anh thăm dò thì bất ngờ anh tiến sát đến một tên túm chặt cổ áo hắn gằn lên từng chữ:
– Tao cho mày năm giây để nói!
– Tôi… Bọn tôi là đàn em của anh Năm Đen.
Tuấn Anh nghe được cái tên quen thuộc thì lấy máy điện thoại ra gọi ngay lập tức và chỉ sau vài hồi chuông chờ đợi thì một giọng nói quá quen với mấy tên bặm trợn kia vang lên:
– Sao thế chú mày? Lâu nay lại Rồng gọi cho Tôm vậy?
– Tôi định hỏi thăm ông tử tế đấy nhưng tại mấy thằng đệ của ông vừa dọa người phụ nữ của tôi nên tôi đang rất không vui.
– Sao? Thằng nào, thằng nào cả gan dám đến quấy rầy nóc nhà ông?
Không nói hai lần, Tuấn Anh bật màn hình quay qua ba tên vừa hùng hổ gây sự cho Năm Đen nhìn thì hắn ta đập bàn cái bốp.
– Mẹ kiếp! Mấy thằng kia chúng mày chán sống rồi đúng không? Ai sai chúng mày động vào bạn tao hả?
Ba tên bặm trợn nghe đại ca chúng quát lớn thì rúm ró không dám lên tiếng, nhìn càng thêm bực nhưng có chửi thì việc cũng đã rồi nên Năm Đen tìm cách thu dọn tàn cục, hắn quay sang nhẹ giọng với Tuấn Anh.
– Thôi. Ông nể tôi, đuổi ba chúng nó về đây. Tôi sẽ xử công bằng, không để nóc nhà ông thiệt thòi đâu.
– Được! Tôi cũng không thèm động chân tay cho mệt nhưng xin lỗi nóc nhà tôi thì phải làm cho đàng hoàng.
– Được. Làm theo ý ông đi!
Tuấn Anh tắt máy, chưa cần nói thì ba tên đó liền nhặt vội mấy chiếc ghế vừa bị đá văng gọn về chỗ cũ, cũng nhanh miệng, tha thiết xin lỗi hai người nhưng cần đó chỉ tạm thời an ủi cho tình thần của Nhi. Muốn trị dứt điểm chuyện này Tuấn Anh chưa thể buông tha ngay. Anh lại ngồi xuống ghế, nhàn nhã hỏi chúng điểm mấu chốt.
– Nói! Ai sai chúng mày đến chỗ vợ tao gây sự? Nửa lời gian dối thì chúng mày không còn tay ăn cơm, chân để đi cũng không có!
– Thực sự thì bọn tôi chỉ nhận giao dịch qua điện thoại, là một giọng nữ, chứ mặt mũi thì không biết.
– Tao cho mày nói lại!
– Tôi nói thật, anh là bạn của đại ca tôi thì một lời chúng tôi không dám dối. Anh có gi.ết ngay bây giờ thì tôi cũng chỉ biết thế thôi.
Biết là chúng không dám nói hai lời nhưng dọa thì vẫn phải làm cho đến nơi đến chốn.
– Mạng của ba đứa chúng mày vẫn đang nằm trong tay tao nên hãy cẩn trọng.
– Chúng tôi biết.
– Nhưng nếu muốn về không bị ăn đòn trách phạt của đại ca chúng mày thì làm cho tao một việc.
– Được. Anh cứ giao phó.
– Thái độ tốt tao cho về trước. Chỉ thị sẽ gửi đến sau.
– Vâng… Vâng…Cảm ơn anh!
Tuấn Anh không thèm nhiều lời nữa mà vẫy tay tiễn khách. Thiên Sơn cũng tránh ra ngoài cùng mấy nhân viên nhà hàng, còn lại hai người Tuấn Anh liền xuống giọng bình thường nói với Nhi.
– Không làm em sợ chứ?
– …!!!
Thực sự thì Nhi vẫn còn rất hoang mang, hóa ra Tuấn Anh có quá nhiều mặt mà cô chưa hiểu cũng như chưa biết hết. Đến cả mặt đen của xã hội anh cũng quen, mà xem chừng là còn rất thân thiết nữa, cứ nghĩ mình hiểu anh một chút ít nhưng thật ra là chỉ biết phần nổi của gia đình.
Tuấn Anh thấy Nhi ngồi thần người ra sau câu quan tâm của mình thì vội kéo ghế sát cạnh cô, ân cần hỏi lại:
– Đã làm em sợ à?
– À… Không…
– Để mọi người ở lại dọn dẹp, anh đưa em về nhà nhé!
– Vâng.
Nhi đứng dậy lấy túi xách rồi theo Tuấn Anh về nhà ngay sau đó, trên đường đi Nhi vẫn im lặng không nói gì, cũng không muốn tìm hiểu thêm chuyện ai sai người đến gây phiền phức cho nhà hàng của mình. Thực sự lúc này trong đầu Nhi chỉ toàn là vấn đề của Tuấn Anh, không biết gia đình anh thế lực ra sao, cảm giác lo lắng ập đến khiến Nhi dần mất sự kiên nhẫn, cô khó chịu, ngột ngạt ngay chính trong chiếc xe vẫn chở cô đi làm hàng ngày.
Tiếng kéo cửa kính từ từ làm Tuấn Anh chú ý, dường như anh phát hiện ra tâm sự của Nhi nhưng chỉ còn mấy phút nữa là về đến nhà nên anh cố đợi. Cho đến lúc hai người lên phòng riêng thì Tuấn Anh mới hỏi cô:
– Có phải em sợ thái độ của anh vừa nãy không?
– Một chút!
Tuấn Anh không quá ngạc nhiên với cách trả lời thẳng thắn này của Nhi, chỉ là trong mắt cô dường như không còn dành cho anh biểu cảm thân thiện như mấy ngày trước nữa.
– Người anh gọi điện hôm nay là bạn thời trung học. Cậu ta nhìn hung dữ nhưng không phải người xấu đâu.
– Em cũng không biết nữa!
– Thực ra mọi người cứ luôn quy chụp những người thuộc dân xã hội đều xấu xa một trăm phần trăm nhưng thực chất vẫn còn nhiều người uy tín và chơi rất sòng phẳng và công việc họ làm đôi khi không hẳn là cướp bóc, chém gi.ết.
– Em muốn nghỉ một chút. Em thấy hơi chóng mặt.
– Ừ. Vậy em ngủ chút đi, đến giờ cơm anh gọi!
– Vâng.
Đợi Nhi lên giường nằm cẩn thận thì Tuấn Anh mới di chuyển ra ngoài, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi thẳng về phòng làm việc của mình. Có lẽ thái độ của anh hôm nay đã khiến cho Nhi bất an, bình thường cô chỉ thấy anh vui vẻ hài hước, có chăng là nghiêm túc khi làm việc với nhân viên… Nhưng không đúng, Nhi là người hiểu biết, không thể nào cô đánh giá một người qua hành động, hay là cô còn lo nghĩ điều gì nữa…
Bản nhạc chuông quen thuộc reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Tuấn Anh, nhìn số điện thoại của Thiên Sơn gọi tới anh liền điều chỉnh tâm trạng nghe máy.
– Tôi đây!
– Em đã chuẩn bị xong rồi!
– Tốt. Cậu nhanh triển khai đi! Có gì theo sát vào!
– Em biết rồi!
– À… Chuyện này không cần báo cáo với bố tôi đâu.
– Vâng.
Vừa kết thúc điện thoại với trợ lý thì Tuấn Anh lại có cuộc gọi đến, là của em gái Ngọc Anh. Mọi ngày thường gọi buổi tối để gặp nói chuyện với cả nhà mà bữa nay lại chọn gọi giờ trưa thế này thì ngạc nhiên quá nhưng anh cũng không để em gái đợi lâu mà bắt máy luôn.
– Sao thế? Hôm nay có việc gì à?
– Em quan tâm anh, em gọi không được sao?
– Gớm! Cô giáo nay rảnh vậy?
– Lại cái giọng gây sự đấy!
– Thế nói đi! Có việc gì nhờ anh?
Lần nào cũng nghĩ em gái nhờ vả, nhưng quen với kiểu của anh trai nên Ngọc Anh cũng không có lắm lời tranh luận như ngày còn nhỏ nữa, giờ có chồng con lại còn là giáo viên nên cô trầm tính nhiều rồi.
– Em không có chuyện gì cần nhờ vả hết, chỉ là báo cho anh một tin thôi!
– Tin gì? Nói mau!
– Hết tháng này em chuyển hẳn về gần nhà dạy rồi!
– Ơ… Thế nhóm của em tình nguyện lên vùng cao dạy có một năm thôi à?
– Vâng. Nhóm của em thì kế hoạch là như thế nhưng ai tình nguyện ở lại lâu dài hoặc ở hẳn thì tùy ạ! Em có gia đình rồi mà chồng em lại không chuyển công tác lên đấy được, bé Nấm lại sắp vào lớp một nên em chỉ đi thế thôi. Cũng coi như em đóng góp được chút công sức bé nhỏ rồi, không còn phải bận sận nữa.
– Từ ngày lấy chồng người lớn ra hẳn, suy nghĩ cũng chín chắn hơn đấy!
– Đừng có mà khinh thường em thế chứ! Em là cô giáo dạy văn đấy!
– Vâng. Thưa cô!
Hai anh em tâm sự thêm vài chuyện vui nữa thì Ngọc Anh chuyển chủ đề qua bé Tôm và Nhi, biết chuyện của anh trai lâu rồi nhưng chưa lần nào cô trực tiếp đề cập tới vấn đề riêng tư này, nhưng nghe em gái Bảo An nói chuyện thì cô cũng tò mò lắm.
– Anh này? Chuyện anh tán Nhi đến đâu rồi?
– Bình thường nghe cả nhà nói em không có ý kiến sao giờ lại hỏi anh?
– Thì em thấy bé Nhi cũng tốt mà giờ lại chuẩn bị có thêm đứa nữa, anh không định để hai đứa cháu em gọi người khác là mẹ đó chứ?
– Không bao giờ!
– Thế em hỏi tình hình của hai người sao rồi?
– Cũng đang có chút tiến triển nhưng hôm nay vừa xảy ra chuyện. Xem chừng đường còn xa lắm!
Nhìn mặt anh trai tự nhiên trầm hẳn sau câu nói đó thì Ngọc Anh hắng giọng:
– Chuyện gì mà khiến anh sầu não vậy? Kể em nghe đi!
– Nhớ thằng Năm Đen không?