Nhân Duyên Khó Tránh!

Chương 7




– Anh… Anh sao lại ở đây?
– Anh đang hỏi em, nói ai muốn cuốn xéo khỏi đây hả?
Ôi cái ông này, giờ còn hỏi lại câu đó nhưng biết tính khí của Tuấn Anh không thích nói mấy câu nhố nhăng nên Tuyền cười xòa trả lời qua quýt:
– Em có nói ai đâu, chỉ nói vui ấy mà!
– Hình như nãy em đang đối thoại với cậu Sơn mà đúng không? Trông không giống vui đùa tí nào.
– Ừ thì không đùa! Nhưng là em nói anh ta với Sếp của anh ta chứ có liên quan tới ai đâu.
– Nhưng Sếp của cậu ta là ai em biết không?
– Là ai?
Cả Ngọc Nhi và Thiên Sơn lúc này chán nản nhìn Tuyền nhưng Tuyền chẳng để ý mà vẫn thản nhiên hỏi là ai thì Tuấn Anh cũng tự nhiên thốt ra hai từ nhẹ tênh.
– Là anh!
– Hả?
– Sao? Ngạc nhiên lắm à?
Đúng rồi! Con em đang rất ngạc nhiên đây. Hóa ra chính anh là bố của Tôm hả? Đã vậy thì em phải lấy cớ mắng vào cái bản mặt cao ngạo kia mới được.
– Ui… Em… Em không biết… Mà lần trước trợ lý cho anh là người khác cơ mà?
– Từ ngày em lên đây học thì có nhiều thay đổi lắm rồi!
– À… Vâng! Bởi thế nên chuyện anh làm cho con gái nhà người ta có bầu rồi chơi trò mất tích đúng không? Anh cũng giỏi lắm, giấu hai bác bốn năm trời không tiết lộ, đã thế em sẽ mách bác Kiên, anh chính là tên sở khanh ngày đó, ăn xong chùi mép bỏ chạy!
Rõ là biết câu chuyện là vô tình rồi nhưng không ngờ Thanh Tuyền vẫn cố ý nói bạn thân của anh trai như vậy khiến cho Ngọc Nhi trố mắt nhìn còn Sơn thì cũng toát mồ hôi, có điều trái với lo lắng của mọi người thì Tuấn Anh lại rất bình thản.
– Chuyện anh giấu hai bác anh tự giải thích. Còn việc anh có là sở khanh hay không thì để bạn em nói rõ là biết, đúng không Nhi?
Ngọc Nhi tự nhiên bị Tuấn Anh nhắc tên cũng giật mình nhưng rõ là sự việc không phải như Thanh Tuyền nói nên cô cũng lau vội nước mắt mà trả lời:
– À… Không phải đâu Tuyền! Bà hiểu lầm anh Tuấn Anh rồi! Là do tôi giấu anh ấy chuyện có thằng bé chứ không phải anh ấy vô trách nhiệm đâu.
– Em nghe rõ chưa hả? Từ lần sau bớt cái thói nhanh nhảu đi nhé!
Tuấn Anh vẫn dáng vẻ đạo mạo vừa nói vừa tiến lên cảnh cáo Thanh Tuyền như ngày còn bé khiến cô la toáng lên:
– Á… Đau em!
– Cho chưa cái thói ăn nói vô tội vạ đi!
– Hư… Còn lâu em mới sợ nhá…
Hóa ra lại trái đất tròn, cô hết va phải người cùng khu, sau khi chạy một vòng lại làm bạn với em gái của bạn thân người ta, quanh quẩn thế này đúng là tránh không khỏi nắng nhưng nghĩ đến việc sắp tới phải chia đôi con trai với Tuấn Anh thì Nhi lại không cầm được lòng. Tiếng thút thít của cô khiến Thanh Tuyền lúc này không còn vẻ nhắng nhít nữa mà trở về dáng vẻ của người trưởng thành, nghiêm túc:
– Được rồi! Đừng khóc nữa! Cứ lo cho thằng bé khỏe mạnh đã! Anh ấy cũng không phải là sắt đá đâu.
– Hic…hic…
– Đừng khóc nữa mà! Không lát thằng bé nó tỉnh dậy thấy bà mắt xưng nó lại khóc theo đấy!
– …!!!
– Nào! Nước và bánh đây, ăn chút gì đi chứ từ trưa giờ đã ăn gì đâu, có sức mới chăm con được, không anh tôi lại tranh phần mất đấy!
Đúng là mấy lời này có hữu hiệu nhất, Nhi ngay lập tức cầm chai nước tu một hơi và sau đó là lấy chiếc bánh ngọt cho vào miệng. Nhai như bò nhai rơm cô cũng phải cố gắng nuốt cho hết, Tuấn Anh ngồi đó chờ tới khi cô ăn xong cái bánh mới đứng dậy nói:
– Thằng bé đã ổn rồi nên em đừng lo! Bác sĩ bảo một tiếng nữa thì được vào thăm!
– Vâng.
Tuấn Anh cùng Thiên Sơn ra ngoài ăn tối, nói gì cũng phải lót dạ để có sức mà ở đây chăm con. Với anh cũng cần nói chuyện của thằng bé với bố mẹ, biết là ông bà sẽ sốc giống mình khi biết tin nhưng vẫn phải nói ra thôi.
Hai vợ chồng Kiên Dung khi biết đầu đuôi câu chuyện liền tức tốc lên Hà Nội ngay trong đêm, hai bên người lớn cũng chính thức giáp mặt nhau sau đó. Bố mẹ của Ngọc Nhi vốn là người hiểu biết nên vợ chồng Kiên Dung cũng dễ nói chuyện, sau một hồi tâm sự cả hai bên cùng thống nhất tôn trọng sự lựa chọn của Tuấn Anh và Ngọc Nhi.
Vì trước đấy cô và Tuấn Anh đã nói chuyện rất rõ ràng rồi và Nhi biết bản thân không thể thay đổi được quyết định của anh nên không dám làm rùm beng lên, sợ rằng làm căng dẫn đến hai bên phải tranh chấp quyền nuôi con ở tòa thì bố mẹ cô lại lần nữa vất vả khổ sở, thôi thì vì con, vì bố mẹ cô đành nhượng bộ Tuấn Anh.
Trước mắt cứ theo anh về dưới đó rồi tính sau, biết đâu khi anh lấy vợ cô lại có cơ hội nuôi con thì sao, nghĩ thế nên Nhi tự động viên bản thân mình mạnh dạn nói ra ý kiến của hai người cho mấy người lớn nghe.
– Thưa hai bác! Thưa bố mẹ! Qua sự việc này chúng con cũng đã có sự thống nhất rồi, trên thực tế chúng con là bố mẹ của bé Tôm nên cả hai sẽ thực hiện theo trách nhiệm đó và sắp tới đây con sẽ để anh Tuấn Anh đổi họ cho thằng bé ạ. Thêm nữa là sẽ để anh ấy đón thằng bé về …
Tuấn Anh thấy Ngọc Nhi ngập ngừng đoạn này thì ngay lập tức anh bổ sung liền để cô khỏi có cơ hội nói lần hai.
– Đúng như Nhi nói đó ạ! Con sẽ đón Tôm về dưới nhà mình ở để ông bà hai bên gần cháu, chuyện Nhi không muốn xa thằng bé cũng sẽ đến ở cùng luôn, chúng con đã thống nhất cùng nhau chăm sóc con cho nó có đủ cả bố mẹ, tuy nhiên khi nào Nhi muốn có hạnh phúc riêng thì con sẽ tôn trọng và tạo điều kiện cho cô ấy.
– Em không lấy chồng đâu nhưng nếu anh đi lấy vợ thì nhường quyền nuôi con lại cho em nhé?
– Chuyện đó bàn sau!
– Ơ… hai đứa… Chuyện này…
Nhận thấy có sự nghi hoặc của bố mẹ Nhi thì Tuấn Anh ngay lập tức trấn an ông bà:
– Cô chú cứ yên tâm ạ! Chuyện thực ra rất đơn giản. Cháu chỉ muốn Tôm có một gia đình ấm cúng, có đủ bố mẹ và hai bên nội ngoại gần gũi. Nếu cô chú vẫn lo cho công việc của Nhi trên này thì cháu sẽ giúp em ấy tìm người quản lý thay, còn nếu Nhi muốn mở nhà hàng ở gần nhà theo sở thích cháu cũng giải quyết được ạ!
– Nếu cháu đã thu xếp và nghĩ được như vậy thì cô chú yên tâm rồi!
– Cháu chỉ mong bé Tôm được lớn lên trong sự đùm bọc và yêu thương của tất cả những người thân trong gia đình thôi, mấy năm qua thằng bé đã thiệt thòi quá rồi!
– Cô chú cũng chỉ mong như vậy.
Trải qua thời khắc cam go thì lúc này Tôm cũng tỉnh lại, bình thường thằng bé rất ngoan và tự lập nhưng vừa rồi con mới bước qua cảnh tượng nguy hiểm, sức khỏe còn yếu ớt nên không tránh khỏi biểu hiện làm nũng mẹ mình.
– Mẹ ơi… mẹ Nhi ơi…
– Mẹ đây… mẹ đây…
– Con đau…Đau ở đây… Con đói nữa ạ…
– Mẹ thương… Mẹ thương Tôm của mẹ lắm! Tôm ngoan nhé…
– Hic…hic… Con đau mẹ ơi…
Thằng bé vẫn chỉ tay lên đầu rồi lại chỉ xuống bụng rên rỉ với Nhi thì Tuấn Anh đứng ngay đó nhanh nhẹn lấy hộp cháo đưa ra:
– Vậy con chịu khó ăn ít cháo cho mau khỏe lại nhé!
– Mẹ… Mẹ ơi… Ai đây ạ?
– À… Đây là bố của Tôm đó! Bố đi làm ở xa hôm nay giờ mới về thăm con được đấy!
– Con có bố hả mẹ?
Nghe thằng bé hỏi mà Ngọc Nhi chỉ biết nén nước mắt trả lời con:
– Ừ. Tôm rất là giống bố Tuấn Anh đấy! Con nhìn xem mẹ nói có đúng không?
Dù là đang còn rất mệt và đau nhưng thằng bé thật sự không giấu được vẻ vui mừng của mình:
– Mẹ ơi… Tôm đẹp trai, bố cũng đẹp trai phải không ạ?
– Ừ. Con có thích bố không?
– Thích! Tôm thích lắm ạ!
Ngọc Nhi nghe con nói vậy thì vừa vui vừa có chút thủi thân nhưng cô vẫn là biết ý nhường chỗ cho Tuấn Anh làm quen với con.
Tuấn Anh hiểu ý cũng ngồi xuống và lấy cháo ra bát đút cho thằng bé.
– Con chịu ăn nhiều cho mau khỏe rồi bố đưa đi chơi nhé!
– Đưa cả mẹ Nhi đi nữa ạ!
– Ừ. Cả ông bà rồi cả cậu Nghĩa nữa chịu không?
– Vâng ạ.
Sợ con trai mệt nên Tuấn Anh cũng không dám nói nhiều mà chỉ nịnh cho con ăn giỏi nhưng thằng bé sau ba năm mới được gặp bố thì mừng lắm, dường như sự mệt mỏi cũng xếp sau mà nhường cho niềm vui mừng hớn hở. Tôm vừa ăn vừa liếc xung quanh thì phát hiện ra hai người lớn lạ mặt đứng kế bên ông bà ngoại thì kéo tay Tuấn Anh dè dặt hỏi:
– Bố ơi? Ông này là ai mà con thấy giống bố thế ạ?
– À…Đây là ông bà nội của con đấy! Con thấy ông bà có hiền không?
– Dạ. Ông đẹp trai giống bố quá! Nhưng sao bà nội trẻ hơn bà ngoại thế hả bố?
Câu khen ngợi, câu hỏi vô tư của trẻ con khiến mấy người lớn chỉ biết nhìn nhau cười nhưng Tuấn Anh vẫn rất nhẫn nại trả lời con từng ý một.
– Thì bố giống ông nên thừa hưởng nét đẹp trai soái ca còn bà nội do ít tuổi hơn bà ngoại nên con thấy trẻ là phải rồi!
– À… vâng…
Mặc dù không hiểu lắm nhưng Tôm trả lời rất ngoan nên Tuấn Anh không quên khen khợi con:
– Tôm ăn giỏi quá! Sắp hết bát cháo rồi này mẹ Nhi!
Ngọc Nhi nghe Tuấn Anh nhắc tên mình với con cũng vội vàng phối hợp.
– Tôm cứ ăn như này thì chỉ hai hôm nữa là đi đá bóng được thôi!
– Mẹ Nhi ơi…Mẹ nhớ mua cho Tôm quả bóng khác nhé! Quả kia bạn Bống làm hỏng rồi ạ!
– Ừ. Con ăn khỏe thì bố mẹ sẽ dẫn đi mua quả bóng đẹp hơn, chịu không?
– Hihi… Con thích quá! Thích quá ông bà ơi… Con sắp được bố mẹ dẫn đi mua đồ chơi rồi, thích quá đi! Khụ khụ…
– Được rồi. Tôm… Con đừng phấn khích quá không sặc đấy!
Tuấn Anh thấy con ăn đủ rồi nên cũng không ép nữa, anh cẩn thận lấy nước cho con uống rồi dỗ dành thằng bé nghỉ ngơi cho mau khỏe. Mấy người lớn nhìn cảnh một nhà ba người chăm sóc nhau tốt thế thì không ai bảo ai đều có ý tránh đi, nhường lại không gian ấm cúng đó.
Tôm sau khi được mẹ làm vệ sinh cá nhân xong thì ngoan ngoãn nằm xuống nhưng trẻ con mà, đang còn vui vì tự dưng có bố nên thằng bé vẫn cứ níu lo:
– Bố ơi, tên bố giống tên của con ạ!
– Giống sao nào?
– Hihi… Con là Tuấn Nghiêm còn bố là Tuấn Anh… Tên hai bố con mình hay quá bố nhỉ?
– Ừ, nghe rất hay nhưng hôm nay bố con mình chỉ nói tới đây thôi nhé, bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi đúng giờ mới mau khỏe đó con!
– Vâng ạ!
– Con ngoan lắm!
Vì còn mệt nên rất nhanh sau đó Tôm chìm vào giấc ngủ ngon. Giờ mới chính thức biết tên thật của con, xem ra cái tên này đúng là liên quan tới anh, bất giác anh liếc qua Ngọc Nhi lại thấy biết ơn. Tình một đêm tưởng chừng như không có gì nhưng cuối cùng lại cho anh món quà vô giá quá, nhìn đứa con trai kháu khỉnh lại thông minh khiến cho Tuấn Anh thấy mình như có tất cả… Tự nhiên ánh mắt cùng giọng nói của Tuấn Anh với Ngọc Nhi lúc này cũng có đôi phần từ tốn hơn:
– Mấy ông bà ra khách sạn nghỉ rồi em cũng lên giường nằm với thằng bé đi!
– Anh hiến máu cho con mệt hơn thì lên nằm cùng đi! Lát buồn ngủ, tôi nằm ghế cũng được!
– Anh không hy vọng chúng ta sẽ thành đôi cặp gì cả nhưng dù chỉ là bố là mẹ của Tom về mặt nào thì anh cũng mong em thay đổi cách xưng hô. Anh không muốn con còn bé đã thắc mắc hay ảnh hưởng đến tâm lí, em hiểu chứ? Chuyện này đơn giản, anh làm được thì em cũng nên thực hiện để con khỏi tủi thân.
– Vâng. Em hiểu rồi!
– Lên giường nằm với con đi!
Ngọc Nhi không tranh cãi nữa mà gật tiến lại giường nằm. Sau bốn năm có lẻ thì đêm nay hai người lại nằm chung một phòng, chỉ khác là lần này không phải vô tình lầm lỡ nữa mà là đôi bên tự nguyện vì con.
Thằng bé trộm vía, nằm viện hết nửa tháng thì sức khỏe được ổn định, như đã thống nhất từ trước nên sau khi con trai ra viện một ngày thì Nhi cũng phải khăn gói theo Tuấn Anh về dưới Hải Phòng. Mọi người trong nhà ai cũng biết chuyện rồi nên không còn ai bất ngờ nữa, chỉ là Bảo An lần đầu gặp gỡ cục bông nhỏ đã không nhịn được chạy nhào lại muốn bế khiến thằng bé sợ hãi, Tuấn Anh thấy em gái vội vàng quá làm con trai mếu máo thì mắng vốn:
– Em làm gì mà như ăn tươi nuốt sống nó thế hả?
– Tại nó đáng yêu quá… em chỉ muốn thương nó thôi mà!
– Em làm nó sợ đây này!
– Cô xin lỗi cục cưng của cô nhá… Cô cho em quà này… Nín đi nào…
Nhìn cháu yêu cưng quá nên Bảo An không chịu bỏ cuộc, cô bé lại tiếp tục dỗ dành rồi còn đưa cái chong chóng quay tít ra trước mặt Tôm khoe mẽ thì nó không khóc nữa, ánh mắt thèm thuồng món đồ chơi cũng sáng rực lên, biết cháu yêu đã không còn sợ mình mà muốn có đồ chơi An liền lựa lời ngọt ngào dỗ dành:
– Cô có nhiều đồ lắm! Ra cô bế em đi lấy nhé!
– …
– Đây này… Nhiều ơi là nhiều luôn…
Bảo An mang một thùng lớn đặt trước mặt Tôm thì lần này nó tụt hẳn xuống khỏi người Ngọc Nhi rồi rón rén bước lại gần chỗ Bảo An lí nhí:
– Cô cho em cái này… cái này ạ?
– Cô cho em cả chỗ này! Thích không?
– Thích lắm ạ!
– Thế thơm cô một cái đi!
Tôm được cho cả thùng đồ nên bấy giờ mới thoải mái thơm lên má Bảo An hai cái, dỗ được cháu ngoan chịu thơm mình thì An bắt đầu khoe mẽ với cả nhà:
– Bố mẹ, anh chị thấy chưa? Có sự chuẩn bị là được lòng cậu ấm ngay!
Mọi người cười tủm tỉm trước câu nói của Bảo An nhưng em út Tuấn Phát thì tặng cho chị gái mình gáo nước lạnh:
– Gớm! Chị là ăn may chứ thử không có đồ chơi xem, có mà xem phim hãy đợi đấy nhé chị yêu!!
– Hai đứa em thì biết gì. Đó gọi là nghệ thuật đấy!
– Nghệ thuật nịnh của chị thì kinh điển rồi!
– Ơ… Hai cái thằng kia! Giờ có cháu định hắt hủi chị mày đấy hả?
– Chúng em đường đường là đấng nam nhi cần gì so đo với con gái như chị!
– Á… à…Được rồi! Chị mày cũng không thèm chấp hai đứa nhé nhưng chị thông báo tin buồn cho hai đứa là từ nay anh cả của tụi em có gia đình rồi nên còn lâu mới có chỗ cho hai đứa ngủ chung nhá nhá! Ha ha…
Tuấn Phát miệng to đối đáp chị gái Bảo An là thế nhưng nghĩ tới tối nay không được ngủ với anh trai Tuấn Anh nữa thì mặt ỉu xìu, Tuấn Huy đứng bên cạnh cũng tiếc nuối lắm nhưng hôm trước được mẹ Dung làm công tác tư tưởng rồi nên nay mạnh mẽ hẳn. Cậu vỗ vai em trai sinh đôi của mình rồi cười nói:
– Bọn em giờ có cháu rồi thì phải ra dáng, chứ không giống chị có cháu thì ngó lơ tụi em đâu.
– Ơ… Hai đứa không buồn thật à?
– Buồn gì mà buồn! Chị cứ đoán mò, Tuấn Phát người lớn lắm rồi!
– Thật vậy hả?
– Không tin tối nay chị qua phòng bọn em ngủ cùng đi!
– Ha ha… Hai thằng sợ ma nên định rủ chị ngủ cùng chứ gì?
– Chị không ngủ thì thôi, đừng có nói linh tinh!
– Ha ha…
Bảo An lại cười phá lên thì Tuấn Anh đi lại cốc cho hai phát vô đầu:
– Đã không được cái nết gì chỉ biết dọa cho các em nó sợ!
– Á… Ui… Suốt ngày đánh em. Em lớn rồi đấy!
– Còn trêu hai đứa anh cốc cho sưng đầu nghe chưa?
– Hư…
– Thích hư không?
– Được rồi! Không đánh nữa! Tối em ngủ cùng hai đứa là được chứ gì? Hơi tí là đánh! Đánh sắp ngu luôn rồi đây này!
– Nói thế ngay từ đầu ai thèm đánh!
Bảo An gườm gườm, bĩu môi, hậm họe với anh trai thế thôi chứ chơi với cháu và hai em trai lại rất chi là ngon lành, nhường nhịn và chiều ba đứa trẻ vô đối. Gia đình Tuấn Anh vốn rất hài hòa ấm cúng thì nay có thêm đứa trẻ nữa lại càng nhộn nhịp và huyên náo hơn. Và đối với ông bố Tuấn Anh cũng có nhiều thay đổi, mặc dù mới chăm sóc Tôm được vài bữa nhưng xem ra cũng biết việc lắm, giờ giấc của con cũng chuẩn chỉnh, đúng giờ luôn.
– Ơ… Đang chơi vui, anh đưa bé Tôm đi đâu thế?
– Đến giờ cháu phải đi ngủ rồi!
– Để bọn em chơi với cháu thêm chút nữa!
– Lát cháu ngủ dậy thì chơi sau, mấy đứa cũng nghỉ trưa đi!
Biết không được chơi với Tom nữa nên Bảo An quay ra cà khịa anh trai nhưng Tuấn Anh lại quá quen với kiểu này của em gái rồi nên màn đối đáp rất chi là phong phú, hài hước:
– Ui… Anh mình mới chăm con được vài hôm mà đảm đang phết nhở?
– Cảm ơn nhưng khỏi cần khen mất công vì anh đây còn biết nhiều việc lắm đấy!
– Thay bỉm, chùi đít cũng thành thạo phải không anh trai?
– Đương nhiên!
– Ha ha…
Ngọc Nhi chứng kiến cảnh này cũng không nhịn được mà cười thành tiếng, xem ra nhà này cũng không hẳn là khó gần. Tuấn Anh vẻ ngoài thì mặt lạnh như tiền nhưng khi về tới nhà thì rất thân thiện, quan tâm tới các em mà cũng có khiếu hài hước nữa, kể ra Tôm có người bố như này thì cô cũng yên tâm rồi.
Theo sau Tuấn Anh đi lên phòng thì đột nhiên nghe tiếng Bảo An gọi mình:
– Chị Nhi! Chị cứ để anh trai em chăm bé Tôm nhé, mấy năm qua chị vất vả rồi thì giờ để anh em nếm mùi ông bố bỉm sữa đi!
– À…Ờ… Anh trai em cũng đảm lắm nên chắc chị không lo vất vả đâu.
– Vâng. Đảm thì cũng nên làm nhiều cho đảm hơn chị ạ! Nghe lời em chỉ nhận phần ru bé Tôm ngủ thôi nhé!
– Ừ.
– Thôi, chị lên phòng đi, bọn em cũng đi ngủ nướng đây!
Ngọc Nhi gật đầu rồi đi lên phòng của Tuấn Anh, vừa mở cửa bước vào đã thấy hai bố con ôm nhau ru ngủ, nhìn cảnh này bất giác Ngọc Nhi lại nhoẻn miệng cười nhưng sau khi con trai ngủ say rồi thì nụ cười ấy lại chuyển sang có chút ngại ngùng và căng thẳng…