Nhân Duyên Trói Buộc, Cả Đời Bên Nhau

Chương 22: Âm mưu hãm hại



Tại căn biệt thự lớn nhà họ Cố. Ở rìa phía Tây là căn nhà của Cố Lục- tổng giám đốc điều hành hiện tại của tập đoàn Cố Thị. Cố Lục lúc này đang ngồi trong phòng riêng tư, đối diện ông là một người đàn ông bí ẩn mặc áo vest đen đang đứng nói chuyện với ông ta.

" Đây là cái gì? ".

Cố Lục ngồi thẳng lưng trên ghế tựa, hai tay đặt ở hai bên tay ghế gỗ, nhìn xuống tập bì hồ sơ được bọc kín ở trên mặt bàn, nhíu mày nhìn người đàn ông đang đứng nghiêm túc kia mà hỏi.

Người đàn ông kia từ lúc vào đến giờ vẫn luôn cúi mặt, chỉ nhìn thấy một phần nửa cằm của anh ta. Anh ta mấp máy môi nghiêm giọng trả lời.

" Hôm trước ngài kêu tôi đi điều tra, tôi phát hiện bà Minh Tuệ mấy tháng trước có từng đến thăm cậu Cố. Hơn nữa hình như còn tìm cho cậu Cố một nữ bác sĩ tâm lý ".

Cố Lục cau mày, khó hiểu hỏi:

" Nữ bác sĩ tâm lý? Chẳng phải thằng nhóc đó vốn đã mắc trầm cảm nặng, bây giờ trốn một góc trong phòng không dám bước ra ngoài sao? Lúc trước tìm không biết bao nhiêu bác sĩ, có tác dụng gì đâu. Bà ta tìm bác sĩ tâm lý cho nó làm gì nữa? ".

Người thuộc hạ kia lại tiếp tục nói với ông ta.

" Nhưng có vẻ như...lần này khác với những lần trước. Tôi điều tra giám sát mấy ngày nay phát hiện cậu Cố hình như đang có dấu hiệu hồi phục. Mấy ngày trước tôi còn thấy cậu ấy đi cùng với cô bác sĩ kia đến khu triển lãm tranh ".

Cố Lục nghe xong, ngay lập tức xa sẩm mặt mày. Ông ta vội mở ngay tập tài liệu đặt trên bàn, ngón tay lật từng bức ảnh được chụp ở trong đó. Đều là những hình ảnh Cố Hoài An và Thẩm Bích Nguyệt đi cùng nhau đến triển lãm.

Thoáng chốc, sắc mặt ông ta tái đi. Vẻ mặt khó coi liền tức giận đứng dậy, quay ra hất tung đồ vật đặt trên bàn. Ông ta đưa tay lên xoa vị trí thái dương, hằn giọng nói.

" Được lắm. Quả nhiên là bà già đó đang muốn tìm cách để cho thằng nhóc đó trở lại công ty cướp mất mọi thứ của tao. Không được, tao nhất định không bao giờ để cho chuyện đó xảy ra. Cái ghế chủ tịch nhất định phải là của tao ".

Thấy ông ta nổi cơn thịnh nộ, giống như người phát điên, tên thuộc hạ kia thấp giọng hỏi khẽ.



" Vậy có cần... "

Ông ta quay ngoắt ra, ra lệnh cho tên thuộc hạ của mình, giọng nói có mấy phần lãnh khốc, thâm hiểm.

" Ngay lập tức, bằng mọi giá đều phải tìm cách phá bọn chúng. Tuyệt đối không được để cho Cố Hoài An bình thường trở lại. Phải rồi, nó khỏe lại đều là nhờ cô gái này phải không? ".

Ông ta vừa nói mặt không cảm xúc chỉ tay vào ảnh của Thẩm Bích Nguyệt trên bàn. Sau đó giọng nói mười phần hiểm độc nói.

" Tìm cách xử lí cô ta đi. Tốt nhất là làm trong âm thầm, đừng để lại dấu vết đi ".

Người đàn ông làm việc theo lệnh của ông ta liền cúi thấp người nhận lệnh. Sau đó cũng không có nói gì nữa liền quay người rời khỏi nhà của Cố Lục.

Ngay khi anh ta vừa rời đi thì một người đàn bà trung niên, ăn mặc theo phong cách phương Tây hiện đại quyến rũ, dáng người mảnh mai, mái tóc uốn xoăn, tuy trên mặt có vài nếp nhăn gần khóe mắt nhưng tổng thể lại trông có phần trẻ trung. Có lẽ là được bảo dưỡng tốt nên dù ngoài bốn mươi vẫn rất xuân sắc.

Chỉ là vẻ mặt thần sắc lại trái ngược với vẻ đẹp của bà ta. Cái khuôn mặt nhìn có chút không được hiền lành. Chính là một bộ dáng sắc sảo, điêu ngoa. Người phụ nữ này chính là vợ của Cố Lục- Mẫn Thu.

Bà ta đi vào trong phòng liền nhìn thấy vẻ mặt khó coi của chồng mình thì đi lại, dáng đi ưỡn ẹo khẽ mở giọng chua ngoa nói:

" Mình, mình làm sao vậy? Có chuyện gì sao? ".

Cố Lục hiện tại máu đang sôi sục, giận dữ mà lên tiếng chửi rủa.

" Mẹ nó, bà già Minh Tuệ kia. Bà ta vậy mà đi tìm một bác sĩ tâm lý về chữa trị cho thằng Cố Hoài An. Giờ nó đã có thể đi ra bên ngoài được rồi ".



Bà Mẫn Thu nghe vậy thì lông mày nhíu lại, bà ta cũng không vui gì khi nghe tin này. Bất giác giọng nói lại đanh chua hơn mà vang lên.

" Cái gì? Mụ già đó đã từng tuổi này rồi, vậy mà vẫn còn muốn xen vào chuyện của công ty. Nếu như cái thằng Cố Hoài An đó nó mà bình thường trở lại, vậy..vậy chẳng phải mình sẽ mất tất cả sao! ".

Bà Mẫn Thu trong lòng không khỏi tăng thêm vài phần lo sợ, bất an. Phải biết bà ta khó khăn lắm mới vịn lên được cái danh tam Cố phu nhân này.

Bà ta cũng thừa biết chồng mình là Cố Lục thực chất cũng chỉ là con nuôi của nhà họ Cố. Dù cho có vị trí tổng giám đốc nhưng chắc chắn Cố lão gia chủ sẽ không giao công ty vào tay một người không có máu thịt gì với mình.

Thế nhưng sau đó bà ta vui mừng biết được, nhà họ Cố giờ không ai có đủ khả năng để nắm giữ điều hành công ty ngoài chồng bà ta. Người con trai trưởng đã chết, người con gái lớn lại đi nước ngoài. Còn mối đe dọa duy nhất là thằng con trai của Cố Thiên Tầm thì nghe nói cũng bị mắc hội chứng trầm cảm, không thể bước chân ra khỏi phòng chứ đừng nói là điều hành cả một công ty.

Nhưng bây giờ thì sao. Bà ta vừa rồi từ miệng Cố Lục nghe được tin dữ đó. Thằng nhóc kia đã có dấu hiệu phục hồi. Vậy chẳng phải Tập đoàn Cố thị sẽ rơi vào tay nó sao.

Huống chi thằng nhóc đó lại là cháu đích tôn của nhà họ Cố. Cố lão gia chủ thương yêu cháu trai mình như vậy chắc chắn sẽ để cho nó thừa kế cái ghế chủ tịch. Đến lúc đó con trai bà ta phải làm sao chứ!

Mẫn Thu bà ta trước nay lòng luôn ngập tràn tham vọng. Bà ta và Cố Lục là cùng một loại người. Bà ta nhanh chóng nhíu mày quay ra cuống cuồng nói với Cố Lục.

" Không được. Mình tuyệt đối không thể để cái thằng nhãi đó trở về cướp hết mọi thứ được. Tương lai Cố thị phải là của chúng ta, của con trai chúng ta ".

Cố Lục đang rất mệt mỏi, lại còn bị vợ mình ở một bên thôi thúc làm cho càng rối hơn, phất tay nói lớn.

" Cô để yên cho tôi suy nghĩ. Cô làm tôi rối hơn đấy! ".

Mẫn Thu biết là bản thân quá kích động, chỉ đành thu liễm lại, mím môi im bặt không dám nói gì nhìn Cố Lục.

Cố Lục day day thái dương, ánh mắt thâm sâu sắc lạnh đang suy nghĩ điều gì đó.