Nhân Duyên Trói Buộc, Cả Đời Bên Nhau

Chương 33: Hòa quyện cùng không khí ăn mừng



Ba ngày này, Bích Nguyệt không rời khỏi Cố Hoài An lấy nửa bước. Cô luôn ở bên cạnh túc trực anh, chăm sóc anh, chỉ chờ anh tỉnh dậy.

Buổi sáng nắng sớm chiếu rọi vào trong căn phòng, Bích Nguyệt đang ngồi ngủ bên cạnh bên mép giường anh. Cố Hoài An ngón tay liền khẽ động, từ từ mở mắt, đập vào tầm mắt anh lúc này là khuôn mặt cô gái xinh đẹp động lòng người, đang nằm khoanh tay nghiêng mặt ngủ như một chú mèo con.

Anh khẽ đưa tay ra hẩy nhẹ những lọn tóc rối che mặt cô, không khỏi mỉm cười nhẹ. Trong lòng vui sướng tột cùng.

Thật tốt khi vừa tỉnh lại đã có thể nhìn thấy cô đầu tiên, lại ở ngay bên cạnh anh như lúc này.

Anh cố gượng người, từ từ ngồi dậy, cơ thể không làm chủ được mà cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.

Lúc này A Lỉnh và Đỗ Hoàng Quân vừa hay đi vào muốn thăm anh, lại bắt gặp cảnh tượng này. A Lỉnh kêu lên đầu tiên.

" A! ".

Nghe thấy tiếng kêu, Cố Hoài An giật mình ngẩng đầu quay ra liếc mắt nhìn, liền thấy Đỗ Hoàng Quân vẻ mặt kinh ngạc đang đưa tay che mắt đứa bé đứng trước anh ta.

Đỗ Hoàng Quân cười gượng gạo nói.

" Anh tỉnh rồi à…tôi…tôi đưa thằng nhóc ra ngoài, không làm phiền hai người nữa ".

Nói rồi anh ta cười cợt rồi lôi A Lỉnh ra khỏi phòng. Lúc này Bích Nguyệt cũng bị thanh âm vừa rồi đánh thức, cô khẽ dụi dụi mắt ngồi dậy, lại nhìn thấy Cố Hoài An đã tỉnh, khuôn mặt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

" Anh tỉnh rồi! ".

" Ừm ".

Cố Hoài An khẽ gật đầu nhẹ, mỉm cười với cô.

Mà A Lỉnh vừa bị bịt mắt, vừa bị kéo ra ngoài thì vội kéo bàn tay đang che mắt mình xuống, vội nói.

" Anh làm cái gì vậy? Em đang xem mà! ".

Đỗ Hoàng Quân hằn giọng bắt đầu giảng đạo lí với cậu bé.

" Trẻ nhỏ không nên xem mấy cảnh đó đâu, có biết chưa ".

A Lỉnh thè lưỡi tinh nghịch như không thèm nghe lời Đỗ Hoàng Quân. Cậu bé liền vừa nói vừa chạy đi.

" Em về nhà đây. Nghe nói tối trưởng làng sẽ mở tiệc ăn mừng ".





Sau chuyện đám lâm tặc, trưởng làng biết tin cùng người dân đều vô cùng vui mừng phấn khởi. Phải biết đám lâm tặc đó đã lộng hành ở đây lâu như vậy, ức hiếp người già trẻ nhỏ, lại còn bắt Thiềm đi, khiến cho ai nấy đều vô cùng căm phẫn, lại bất lực không thể làm được gì. Nhưng lần này cuối cùng cũng có người đứng ra diệt trừ bọn ác ôn đó, cứu lấy dân làng. Người làng ai nấy đều cảm kích vô cùng.

" Thật là may mắn vì dân làng chúng tôi gặp được những cô cậu tốt bụng như vậy, ra tay trượng nghĩa bắt đám lâm tặc xấu xa đó ".

Trưởng làng ngồi giữa một đám người quanh thành vòng tròn lớn, giọng nói cảm kích nói với đám người Đỗ Hoàng Quân và Bích Nguyệt, Hoài An.

Hôm nay cả làng mở tiệc nhóm lửa lớn ngoài trời. Tất cả mọi người đều quây thành một vòng tròn lớn ngồi sát nhau vui mừng ăn uống, hò hét nhảy múa.

Đỗ Hoàng Quân cùng các đồng đội anh em của mình cười khẽ, nói với trưởng làng.

" Trưởng làng nói quá rồi, bắt giữ tội phạm là trách nhiệm chúng tôi phải làm ".

" Cậu khiêm tốn quá ".

Ông cười lớn mà nói rồi rót rượu mời tất cả bà con một ly.

Lúc này Bích Nguyệt và Hoài An cũng hòa chung không khí vui mừng này. Bỗng nhiên bố mẹ của A Lỉnh đột nhiên hướng đến hai người mà nói.

" Cô Bích Nguyệt, cậu Hoài An. Chúng tôi đã nghe A Lỉnh kể lại, nếu không nhờ có cô cậu cứu giúp thì có lẽ cái mạng của thằng bé đã không còn. Chúng tôi cảm tạ ơn cứu mạng của hai cô cậu ".

Bích Nguyệt mỉm cười, đón nhận lời cảm ơn của hai bố mẹ A Lỉnh.

" Không có gì. A Lỉnh không sao là tốt rồi ".

Con gái của trưởng làng là Mường giờ phút này lại mở miệng nói đùa.

" Tôi nghe nói cậu Hoài An còn vì cứu cô Bích Nguyệt mà bị thương nữa. Thật là nặng tình nặng nghĩa với vợ ".

Cô ta nói xong mang theo ánh mắt ghen tỵ cùng ngưỡng mộ nhìn hai người mà cắn nhẹ môi, ánh mắt tiếc nuối. Nhưng Bích Nguyệt biết cô gái này không hề có ác ý gì, chỉ đơn giản là hâm mộ cô mà thôi.

Mường than thở một hơi lại quay sang tay đang cầm khăn không tự chủ được sờ mó lồng ngực anh chàng bác sĩ ngồi bên cạnh khiến cho anh ta không khỏi đỏ mặt.

" Cô Mường, xin tự trọng ".

Mường quay sang, nháy mắt với anh ta mà đỏng đảnh lên tiếng.

" Lồng ngực này cũng thật rắn chắc. Bác sĩ, anh có bạn gái chưa? ".

Nhìn ánh mắt mong chờ của cô ta cứ chằm chằm vào mình, bác sĩ tỏ ra ngại ngùng, ngập ngừng trả lời.

" Khụ.Tôi…chưa ".

" Vậy thì quá tốt. Chúng ta quen nhau đi bác sĩ ".



Vị bác sĩ kia bị sự manh động của Mường làm cho đỏ mặt tía tai, không biết nói gì.

Còn ở một góc bên này, Đỗ Hoàng Quân sau khi mời rượu anh em xong thì quay ra, ánh mắt đối diện với người con gái nhỏ gầy mà anh yêu. Anh ta chủ động nắm lấy tay cô Thiềm đang thẹn thùng nhìn anh. Hai người trao nhau ánh mắt tình tứ lại không biết đã bị trưởng làng nhìn thấy.

Trưởng làng cười sảng khoái, đứng dậy nói.

" Hahah, xem ra hôm nay ở đây có thêm hai cặp đôi mới của làng rồi. Cậu Quân,Thiềm, hai người có muốn chúng tôi tổ chức hôn lễ cho không ".

Đỗ Hoàng Quân quay ra nhìn mọi ánh mắt đang đổ dồn về mình thì không khỏi ngượng ngùng, xấu hổ, lại cúi xuống khẽ gật đầu.

" Được vậy thì còn gì bằng ạ ".

Cả đám người cười lớn. Mường lại quay sang hỏi cha mình.

" Cha, vậy còn cặp đôi nào nữa ạ? ".

Ông trưởng làng cười vang dội.

" Thì là con với cậu bác sĩ chứ ai ".

" Cha này…Chỉ được cái nói đúng ".

Thiềm hơi đỏ mặt lại quay ra liếc mắt nhìn anh bác sĩ kia.

Dân làng ở đây đều biết Bích Nguyệt và Hoài An là vợ chồng của nhau nên họ không phải gán ghép nữa.

Tiếng nhạc trống chiêng lúc này vang lên khắp làng. Những cô gái bản làng đang nhảy múa tưng bừng.

Lúc này Đỗ Hoàng Quân đi đến chỗ hai người, nói Hoài An và Bích Nguyệt.

" Ngày mai sẽ có thuyền lớn đến đây đón hai người. Hai người chuẩn bị đồ đạc ngày mai sẽ được trở về đất liền ".

Bích Nguyệt nghe vậy thì vui mừng, ánh mắt hiện lên ý cười quay sang nhìn Hoài An. Hoài An cũng đáp lại ánh mắt của cô.

Đỗ Hoàng Quân thấy bản thân đã thông báo xong, không nên ở đây làm kì đà cản mũi đôi vợ chồng người ta đằm thắm nên cũng xoay người đi chỗ khác.

Bích Nguyệt lúc này tâm tình cực kì vui sướng, nội tâm nở hoa mà không tự chủ được nhón chân ôm anh một cái, giọng nói thiếu nữ trong trẻo vang lên đầy phấn khích.

" Chúng ta sắp được về rồi! ".

Cố Hoài An nhẹ nhàng đáp lại cái ôm của cô. Anh khẽ " Ừm " nhẹ một tiếng.