Nhân Duyên Trói Buộc, Cả Đời Bên Nhau

Chương 55: Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra



Đêm đó Hoài An liền được giữ ở lại ngủ nhà Bích Nguyệt. Lúc nghe thấy vậy anh đã vui sướng muốn nhảy dựng lên. Chỉ là anh không nghĩ mình lại bị ba mẹ vợ sắp xếp cho ngủ ở căn phòng bên cạnh phòng cô.

Ngày thường anh đều ngủ cùng cô. Không có cô nằm cạnh khiến cho anh có cảm giác trống vắng không quen. Chính là không tài nào ngủ được.

Hoài An hết nằm quay sang bên này lại quay sang bên kia. Cho đến khi anh không thể nhịn được nữa mà phải ngồi bật dậy.

Giờ đã là lúc nửa đêm. Ba mẹ Bích Nguyệt đang ngủ ở phòng tầng trên. Cho nên Hoài An phải thật khẽ khàng nhấc chăn đi ra khỏi giường, thật cẩn thận vặn khóa cửa sau đó mở cửa rồi lại đóng cửa, từng động tác đều rất nhỏ, giống như chỉ cần không cẩn thận một cái là có thể gây nên tiếng động đánh thức người khác dậy.

Hoài An lúc này nhón chân đi nhẹ nhàng bước tới trước cửa phòng ngủ của cô. Nhìn anh đi lại trong bóng tối như này, người không biết còn tưởng là anh ăn trộm nữa đó.

Nhưng anh chính là muốn cùng vợ ngủ chung, nhưng lại ở ngay nhà vợ cho nên không thể lộ liễu, chỉ đành lén lút như này mà thôi.

Anh từ từ mở cửa phòng, lực đạo nhỏ đến nỗi không phát ra một tiếng kêu nào.

Hoài An nhón chân bước vào bên trong cẩn thận đóng cửa lại. Sau đó anh từng bước đi lại chỗ giường cô, nhìn xem cô đã ngủ chưa.

Anh thấy cô gái trên giường đang nằm nghiêng một bên, yên giấc ngủ ngon thì khẽ mỉm cười rồi mới nhấc chân bước lên giường mở chăn ra nằm cạnh cô. Anh một lần nữa cảm nhận được hương thơm nhàn nhạt trên người cô mà vòng tay ôm người cô.

Lúc này Bích Nguyệt đột nhiên tỉnh giấc, cô nhìn xuống bụng mình đang bị một bàn tay rắn chắc ôm chặt lấy, theo phản xạ khẽ “a!” lên một tiếng.

Hoài An sợ tiếng la của cô sẽ kinh động đến ba mẹ vợ nên anh liền dùng một tay bịt miệng cô lại, ghé sát tai cô mà cất giọng trầm ấm.

" Là anh đây! ".

Bích Nguyệt mở to mắt, nghe rõ giọng nói quen thuộc phía sau nên không có la lên nữa. Anh cũng vì vậy mà buông lỏng tay ra.

Bích Nguyệt khẽ xoay người lại, cô vẫn còn chưa hết kinh ngạc, bàng hoàng nhỏ giọng nói với anh.

" Hoài An, anh làm sao lại vào trong phòng em nửa đêm như này? ".

Hoài An đành phải bày ra bộ mặt vô tội, đáng thương mà ôm đầu cô tì vào vai mình, thở khec mà thấp giọng nói.

" Anh không ngủ được. Phải có vợ ngủ cùng anh mới có thể ngủ ".

Bích Nguyệt lại nhớ đến bình thường toàn là cô ngủ cạnh anh. Chẳng trách giờ anh quen thói lại dựa dẫm, làm nũng với cô như vậy.

Nhưng biết sao được, ai kêu anh lại là người đàn ông cô yêu kia chứ.

Bích Nguyệt chiều lòng, để anh ngủ cùng mình. Vậy là hai người ôm chặt lấy nhau, dính sát như sam mà ngủ ngon giấc cả đêm đấy.

Chỉ có điều, hai người ngủ ngon giấc đến nỗi quên luôn là đang ở nhà ba mẹ Bích Nguyệt. Mới sáng sớm, ông bà Thẩm vừa bước xuống mở cửa phòng xem cô và anh đã dậy chưa.

Mẹ Thẩm gõ cửa phòng anh lại không thấy bên trong trả lời, gõ đến hơn ba cái cũng không thấy động tĩnh gì. Bà liền nghĩ anh vẫn còn đang ngủ nên không có gọi nữa. Đành bước chân đi sang xem phòng con gái.

Nhưng ngay khi bà vừa mở cửa phòng Bích Nguyệt ra thì đập ngay vào tầm mắt bà chính là cảnh tượng đôi trẻ đang ôm ấp nhau say giấc nồng. Bà kinh ngạc đến mức tay chân luống cuống, miệng lắp bắp gọi chồng mình.



" Mình…mình ơi, lại…lại đây xem này ".

Bà nói rồi lại dụi dụi mắt mình mấy cái, chỉ sợ bản thân vừa mới dậy vẫn còn đang mơ ngủ.

Ba Thẩm cùng lúc từ cầu thang bước xuống, ông ngáp ngủ vài cái rồi đi đến giọng khàn khàn.

" Có chuyện gì mà mình kinh hãi thế. Cứ như nhà có trộm không bằng ".

Mẹ Thẩm cuống quýt, lại không dám nói to sợ đôi trẻ thức giấc. Thế nên bà chỉ ngập ngừng nói với ba Thẩm.

" Ch…chuyện này còn hơn cả trộm vào nhà. Mà nếu là thật thì tôi nghĩ tên trộm này muốn trộm con gái chúng ta đó mình! ".

Khi ông Thẩm còn chưa hiểu ẩn ý trong lời vợ mình thì ông lại đi đến cửa phòng chỗ vợ đang đứng mà nhìn vào bên trong. Và…thật bất ngờ…ông Thẩm trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc lại không thốt ra thành tiếng.

" Ch…chuyện này…chúng nó…đang… ".

Ông vừa chỉ tay vào đôi trẻ đang ngủ trên giường, lại quay ra nhìn mẹ Thẩm.

Mẹ Thẩm cũng bàng hoàng không kém ông Thẩm. Thế nhưng bà biết ý tứ nên kéo chồng ra, cẩn thận đóng cửa lại để cho hai người trong phòng ngủ tiếp.

Thấy vợ mình dung túng cho Cố Hoài An chiếm tiện nghi con gái mình, ông Thẩm liền kích động muốn đi vào phòng cô.

" Mình sao lại kéo tôi ra, để tôi đi vào dạy cho tên tiểu tử kia một trận. Nó còn chưa cưới hỏi con gái mình đã muốn ngủ cùng nó thế kia! ".

Bà Thẩm tất nhiên cũng kích động không kém gì ông Thẩm. Nhưng nghĩ kĩ thì để hai đứa nó ngủ chung như vậy có khi lại gia tăng tình cảm giữa hai người. Vì thế bà đành nhỏ giọng nguôi ngoai cơn phẫn nộ của chồng.

" Mình à, thôi thì để bọn nó tự do riêng tư đi. Chẳng phải hồi trẻ mình cũng manh động không kém sao ".

Ông Thẩm còn đang tức giận lại nghe vợ nói vậy thì thay đổi vẻ mặt 180°. Ông đưa tay gãi đầu cười gượng, nhỏ giọng nói với bà.

" Mình thì, chuyện hồi trẻ rồi mà nhớ kĩ thế! ".



Hoài An sau một buổi tối vừa làm lành được với vợ yêu, đã vậy lại còn được lòng cả ba mẹ vợ, anh không khỏi mang theo tâm trạng vui sướng trở về công ty. Trong lòng không khỏi cười thầm.

" Xem ra lần này mình lời rồi! ".

Vì cô hôm nay phải đến bệnh viện làm việc nên Hoài An gọi An Tần lái trực thăng đến đón mình về công ty.

Ngồi trên trực thăng, Hoài An liền hắng giọng hỏi An Tần. " Chuyện Cố Lục đến đâu rồi? ".

An Tần vừa lái trực thăng, vừa nghiêm giọng trả lời anh.

" Tôi đã điều tra, thu thập gần đủ chứng cứ rồi. Bấy nhiêu đó có lẽ có thể dồn ông ta vào tù được rồi. Mấy hôm trước tôi cũng đã tìm ra nhân chứng năm đó biết được bí mật đằng sau vụ tai nạn của gia đình anh ".



Hoài An ngồi phía sau, ánh mắt cương nghị, lạnh lùng đến đáng sợ. Anh cất giọng lãnh khốc nói.

" Đã đến lúc kẻ thủ ác phải trả giá cho tội ác của mình rồi ".

Ngay ngày hôm đó, khi Cố Lục đang ngồi trong phòng làm việc thì đột nhiên ông ta nhận được thông báo, cảnh sát muốn bắt giữ ông ta về hành vi phạm pháp của ông ta. Bao gồm cả việc tham ô trong công ty, giao dịch trái phép và cả tội danh giết người nữa.

Khi Cố Lục còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tiếp đó cửa phòng ông ta đột nhiên bị mở ra, một đám người mặc áo cảnh sát từ bên ngoài bước vào nói với ông ta.

" Chào ông Cố, chúng tôi là cảnh sát viên muốn mời ông về trụ sở cảnh sát. Có người đã cung cấp một loạt bằng chứng chỉ ra ông có hành vi tham ô, trốn thuế, còn có cả giết người nữa. Mời ông theo chúng tôi về để hợp tác ".

Cố Lục mặt mày sa sầm, trừng mắt hung dữ nhìn bọn họ mà chống đối, không có ý thuận theo.

" Ai cho các người tùy tiện bắt tôi. Đừng có mà vu khống vớ vẩn. Có biết tôi là ai không? Tôi là giám đốc Cố thị đó! Các người dám bắt sao? ".

Đám cảnh sát viên không vì thế mà dè chừng ông ta. Cảnh sát trưởng liếc mắt ra lệnh cho hai người cảnh sát khác đi đến túm lấy tay ông ta bắt lại.

Cố Lục giờ phút này mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Ông ta vùng vẫy muốn kháng cự lại.

" Buông tao ra, bọn mày buông tao ra! Tao không đi đâu hết! ".

Thấy ông ta ngang bướng như vậy, hết cách cảnh sát trưởng đành phải lôi còng tay ra khóa tay ông ta lại.

Cố Lục vẫn cố giằng ra nhưng một mình ông ta không thể trụ lại với một đám người như vậy. Kết quả là ông ta vẫn bị lôi đi ra khỏi phòng.

Lúc đi đến hành lang ông ta bị các nhân viên trong công ty chỉ trỏ đủ thứ. Ông ta chỉ biết cúi mặt mà đi. Lại dừng chân nhìn lên một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng trước mặt ông ta.

Cảnh sát trưởng nhìn thấy Hoài An thì dừng lại chào hỏi.

" Cậu Cố, cảm ơn cậu vì đã cung cấp bằng chứng phạm tội của ông Cố cho chúng tôi. Chúng tối sẽ cố hết sức để điều tra vụ này ".

" Ừm ".

Cố Lục nghe thấy giọng nói kia thì ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy không ai khác chính là Cố Hoài An mà ông ta luôn nghĩ là ngốc nghếch. Vậy mà người vạch trần tội lỗi của ông ta lại là anh.

Cố Lục trừng mắt căm phẫn nhìn anh mà kích động mắng chửi.

" Thằng ngốc Hoài An! Là mày hại tao! ".

Hoài An chầm chậm bước tới chỗ ông ta, ghé sát tai ông ta mà nói với giọng chế nhạo.

" Hẹn gặp ông ở tòa án. Những gì ông đã làm với cha mẹ tôi, đã đến lúc phải trả giá rồi! ".

Cố Lục hai mắt mở to như không tin được những gì mà anh nói. Ông ta trợn trừng mắt quay sang nhìn anh mà kinh hãi.

Giờ phút này ông ta mới thực sự ngộ ra. Thì ra từ trước tới nay người mà ông ta luôn cho là một thằng ngốc, lại không có ngốc như ông ta nghĩ. Thì ra ngay từ đầu, Cố Hoài An chỉ là giả bộ ngốc trước mặt người khác mà thôi. Điều này khiến cho Cố Lục vừa sửng sốt lại vừa kinh hãi nhìn anh.