Nhân Duyên Trói Buộc, Cả Đời Bên Nhau

Chương 6: Khởi đầu cho một cuộc hôn nhân không tình yêu



Ở phòng 401 trong khách sạn, một người đàn ông dáng người cao lớn, gương mặt cũng được xem là có chút xuất chúng, đẹp hơn người bình thường vài phần. Mái tóc đen hơi hất chéo để lộ vầng trán cao rộng nhìn ra là người thông minh, có tài.

Người đàn ông có nước da hơi rám nắng, khuôn mặt vuông vắn góc cạnh với hàng lông mày rậm đang hơi nhướn lên vừa buông chiếc di động trên tay xuống. Anh ta ngồi trên một chiếc giường trải đệm đỏ hoe, thân trên cởi trần không mặc gì hết, bên dưới quấn một chiếc khăn tắm ngồi đăm chiêu.

Một giọng nói đỏng đảnh, điệu đà nghe vào tai lại rất mềm mại của người phụ nữ phía đằng sau anh ta vang lên.

" Ai vậy anh? ".

Trương Tầm nghe vậy quay đầu lại nhìn cô gái đang nằm trên giường.

Cô gái có vẻ mặt rất nhỏ, thon gọn chỉ bằng một bàn tay, vẻ mặt thoạt nhìn tựa như rất non nớt lại có phần mỏng manh, yếu đuối khiến cho bất cứ người đàn ông nào nhìn vào cũng sẽ cảm thấy muốn yêu thương.

Nhưng khuôn mặt này cũng chỉ tính là thanh tú, không quá đẹp. Chỉ là thân hình lại rất được, bù lại được thân hình có chút nóng bỏng kia.

Cô ta trên người không mặc gì cả, đắp lên chiếc chăn bông trắng che đến ngực, để lộ làn da trắng như tuyết đang lấp ló nhìn thấy rõ xương quai xanh.

Dáng vẻ này nhìn vừa yêu mị, vừa quyến rũ. Trương Tầm nhìn về phía cô ta trả lời lấy lệ.

" Một người bạn ".

Người phụ nữ lại nói.

" Là chị ấy sao? ".

Chị ấy trong lời nói của cô ta chính là Bích Nguyệt. Cô gái này chính là đang cặp kè với Trương Tầm. Chính là nói Trương Tầm đang lén lút ăn vụng sau lưng Thẩm Bích Nguyệt mà cô không hề hay biết.

Trương Tầm đi đến bên cạnh tiểu tam kia, lật chăn ra ôm đầu cô ta dán vào lồng ngực trần trụi của mình, rít một hơi nói.

" Chuyện đó em không cần bận tâm. Chỉ cần luôn ở bên anh như vậy là được rồi ".

Người phụ nữ này là đồng nghiệp nữ chung công ty của Trương Tầm, cô ta tên Đinh Tuyết Linh. Nói là đồng nghiệp chi bằng nói là bồ nhí đi.

Hai người này ngày thường ở trong công ty luôn tỏ thái độ cấp trên cấp dưới qua mặt các đồng nghiệp khác, nhưng sau lưng lại lén lút vụng trộm làm chuyện mèo mả gà đồng.

 Bích Nguyệt từng đến công ty Trương Tầm một lần nên Đinh Tuyết Linh cũng coi như có biết. Giờ thấy anh ta nói như vậy thì cười nhẹ, giọng nói ngọt ngào có chút trêu ghẹo nói:

" Anh không sợ chị ấy phát hiện ra à? ".

Trương Tầm nét mặt rất bình tĩnh, giọng nói dỗ ngọt, đưa tay vuốt ve mái tóc của cô ta.



" Cô ấy có thể chạy đến tầng 4 của khách sạn này mà tìm thấy chúng ta sao? ".

Đinh Tuyết Linh cười cợt, nũng nịu rúc đầu vào ngực trần người đàn ông bên cạnh, tay còn không quên mò mẫm.

" Ưm..Đáng ghét quá đi! ".

" Sao? Chúng ta tiếp tục, xem em còn thấy anh đáng ghét nữa không ".

Nói rồi anh ta liền nâng cằm Đinh Tuyết Linh, hôn kịch liệt cô ta như một con sói hoang...

Thoáng chốc, cả căn phòng đã tràn ngập âm thanh ái muội của dục tình.

...

Tại biệt thự của Cố Hoài An.

Thẩm Bích Nguyệt cẩn thận từng bước tiến vào trong phòng khách. Vừa rồi cô lên xe của bà Minh Tuệ, vừa xuống xe bước vào trong sân cỏ nhân tạo xanh mướt ở trước cửa nhà trong lòng Bích Nguyệt không khỏi có chút kinh ngạc liếc nhìn mọi thứ xung quanh.

Khung cảnh trước sân nhà quả thực rất đẹp, tuyệt nhã, lại mang lại cho người ta cảm giác yên bình nhưng cũng rất hào hoa.

" Cô ngồi đi ".

Bà Minh Tuệ ngồi xuống hàng ghế sofa, đưa mắt mời Bích Nguyệt ngồi xuống.

Trong phòng khách lúc này không chỉ có bà Minh Tuệ và cô mà còn có sự hiện diện của quản gia Trương đứng ở một bên.

Bà Minh Tuệ đưa mắt ra hiệu cho quản gia Trương. Chỉ thấy ông lấy ra một tờ giấy đặt ở trước mặt Bích Nguyệt.

Bà Minh Tuệ cất giọng nói:

" Đây là bản hợp đồng hôn nhân giữa cô và Hoài An- cháu trai tôi. Trong hợp đồng có ghi rõ, cô có nghĩa vụ phải sống cùng cháu trai tôi, chăm sóc điều trị cho nó đến khi nó bình thường trở lại, giao tiếp được với thế giới bên ngoài. Đến lúc đó hợp đồng chấm dứt, cô được tự do. Đổi lại tôi sẽ trả cô 2 tỷ, vừa vặn để cô trả nợ cho gia đình ".

Thẩm Bích Nguyệt mi mắt khẽ rung, nhìn vào bản hợp đồng trước mặt mình.

Lại nghe bà Minh Tuệ nói tiếp:

" Chỉ cần cô kí vào hợp đồng coi như thành giao ".

Bích Nguyệt cầm lấy cây bút máy được chuẩn bị sẵn trên mặt bàn, nhìn hợp đồng một hồi thơ thẩn. Tay cô hơi dừng lại ở không trung có chút do dự. Nhưng cô đã không còn lựa chọn nào khác. Cô bắt buộc phải kí.



Ý chí đã quyết, cô đặt bút kí nhanh một chữ " Nguyệt " trên giấy đẹp đẽ.

Bà Minh Tuệ đạt được mục đích thì mỉm cười đầy hài lòng. Bà nói chuyện có chút dễ chịu hơn với cô.

" Bây giờ cô đi lên phòng Hoài An với tôi. Hẳn là thằng bé sẽ rất vui khi thấy cô ".

Không hiểu được sao bà ta lại nói như vậy, Bích Nguyệt hơi nhíu mi nhưng cũng không hỏi gì. Dù sao đối với người đàn ông xa lạ chưa từng tiếp xúc này cô hoàn toàn không có ấn tượng.

Bích Nguyệt nghĩ ngợi, bây giờ cô chỉ cần cố gắng dùng hết khả năng của mình để điều trị bệnh trầm cảm cho Cố Hoài An. Có như vậy cô mới nhanh chóng kết thúc hợp đồng hôn nhân này.

Bích Nguyệt theo sau bà Minh Tuệ, đi lên phòng trên tầng.

Cố Hoài An đang ngồi ngắm mặt trời mọc lại nghe thấy tiếng mở cửa từ bên ngoài liền quay đầu, ánh mắt vô hồn, cả người trầm tư nhìn xem người đi vào là ai.

Lúc vừa mới nhìn thấy bà Minh Tuệ, Cố Hoài An vẫn như cũ không cảm xúc trên nét mặt.

Nhưng sau khi ánh mắt phát hiện thấy cô gái áo blouse trắng thân quen đi ra từ sau lưng bà Minh Tuệ, đáy mắt Cố Hoài An có một tia kinh ngạc.

Thẩm Bích Nguyệt lần trước gặp anh ở cổng biệt thự. Lúc đó anh cúi đầu nên cô không thấy rõ cả diện mạo.

Bây giờ gặp trực tiếp mới nhìn kĩ anh đánh giá từ trên xuống dưới. Giờ cô mới nhìn rõ dáng người, khuôn mặt anh, không khỏi đáng giá trong lòng.

" Người đàn ông này...thật đẹp ". Là vẻ đẹp cực phẩm, cả người đều toát lên một vẻ huyền bí, lạnh lùng, thờ ơ, thậm chí còn có chút bất cần.

Từ trước đến giờ cô chưa từng gặp người nào có vẻ đẹp hút hồn đến như vậy.

Ngay cả Trương Tầm cũng được coi là tuấn tú sáng sủa nhưng nếu so sánh với Cố Hoài An còn không xứng để đứng cùng anh.

Bà Minh Tuệ lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này.

" Hoài An, cháu còn nhớ cô ấy chứ? Cô ấy từ giờ sẽ là vợ của cháu, sống cùng cháu trong căn nhà này ".

Thẩm Bích Nguyệt còn đang ngây người, nghe thấy giọng của bà, liền bừng tỉnh nhẹ nhàng đi đến trước mặt anh, dịu giọng nói:

" Chào anh. Tôi là Thẩm Bích Nguyệt.Từ giờ tôi sẽ chăm sóc cho anh ".

Cố Hoài An nghe vậy bất giác con ngươi khẽ động, lông mày hơi nhướn lên nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Thẩm Bích Nguyệt bị một người đàn ông đẹp trai nhìn không dời mắt như vậy liền có chút ngượng ngùng đỏ mặt, khẽ quay mặt đi chỗ khác.