Nhân Duyên Trói Buộc, Cả Đời Bên Nhau

Chương 64: Gặp lại nhau ở buổi đấu giá



Như thường lệ Hoài An đang ngồi trong phòng làm việc, bất ngờ một cô gái mở cửa đi vào. Anh khẽ ngẩng đầu nhìn, cô gái mặc chiếc váy màu xanh lam nhạt đứng trước mặt mình.

Hạ Lạc khẽ mỉm cười, nhẹ giọng đề nghị với anh.

" Hôm nay anh có rảnh không? Nghe nói hôm nay có một buổi đấu giá bức tranh nổi tiếng từ một họa sĩ đến từ Mỹ, anh có muốn đi cùng tôi đi đến đó không? ".

Kể từ lúc Bích Nguyệt rời đi, xung quanh Hoài An luôn có những cô gái tìm đủ mọi cách để tiếp cận anh. Trong đó có cả mối tình đầu Hạ Lạc này. Có điều Hạ Lạc thông minh hơn những cô gái khác.

Cô ta hiểu rõ tính cách con người anh, biết anh vẫn còn nhớ nhung chưa quên được Bích Nguyệt cho nên cô ta chỉ nói với anh là cho cô ta cơ hội làm bạn với anh. Nhưng thực ra chỉ là cới cớ bạn bè để dần dần khiến anh cảm động. Muốn từ mối quan hệ bạn bè hàn gắn lại tình cảm với anh.

Tuy Hoài An có hiềm khích với cô ta nhưng ngày nào cô ta cũng đến đây thường xuyên, dần dần anh cũng quen nên mặc kệ. Cũng thực sự chỉ xem cô ta là bạn bè bình thường.

Thấy cô ta rủ anh đi xem đấu giá, vốn anh cũng không định đi, mấp máy môi định mở miệng từ chối nhưng vừa rồi lại từ miệng cô ta nghe thấy buổi đấu giá này là của một người đến từ Mỹ đứng ra tổ chức.

Nghe nhắc đến Mỹ, anh lại nhớ ra Bích Nguyệt cũng bay đến Mỹ. Không hiểu sao linh cảm lại mách bảo anh rằng từ buổi đấu giá này không chừng anh có thể tìm ra tung tích của cô.

Thế là Hoài An theo linh tính mà gật đầu một cái, đồng ý đi cùng Hạ Lạc đến buổi đấu giá kia.

Hạ Lạc vừa rồi thấy anh còn trầm ngâm một hồi lâu, còn tưởng anh sẽ từ chối mà mím môi, tay bấu chặt vào da thịt. Nhưng giây sau lại nghe anh nói sẽ đồng ý đi cùng mình thì vẻ mặt vui vẻ, cười khẽ. Cô ta thầm vui mừng trong lòng.

" Không uổng công mấy tháng nay mình ở cạnh anh ấy. Có lẽ anh ấy đã bắt đầu hồi tâm chuyển ý! Mẹ nói đúng, mình nên cho anh ấy thời gian ".





Hoài An lấy con xe mercedes màu trắng chở Hạ Lạc đi đến buổi đấu giá.

Có lẽ là ý trời mà kể từ sau ngày hôm đó, Hoài An vì cố gắng đuổi theo Bích Nguyệt đến tận sân bay mà bất chấp nỗi sợ hãi của mình với ô tô. Cũng từ lúc đó anh đã cải thiện được điểm yếu đó của mình, bây giờ cũng không còn sợ phải nhìn thấy ô tô nữa. Thậm chí còn có thể lái xe đi trên đường.

Chính là bởi vì cô mà anh đã thay đổi. Đã xóa bỏ hoàn toàn được nỗi ám ảnh lúc trước của mình, trở nên mạnh mẽ hơn.

Khi hai người một nam một nữ bước vào bên trong. Đám nhân viên phụ trách buổi đấu giá đi đến, nhìn danh thiếp biết anh là người điều hành cả một tập đoàn Cố thị lớn nhất trong cả nước thì ngay lập tức sắp xếp vị trí vip cho Hoài An và Hạ Lạc.

Buổi đấu giá ngay sau đó liền diễn ra. Một MC chủ trì buổi đấu giá liền đứng ra cầm mic nói với những người có mặt ở đây.

" Rất vinh hạnh cho chúng tôi khi được đón tiếp các vị đang có mặt ở đây. Ngày hôm nay, chúng tôi sẽ đấu giá một bức tranh có tên là " Khu vườn địa đàng ", tác giả của bức tranh này là một họa sĩ nổi tiếng nửa năm gần đây. Cô ấy ở bên Mỹ có rất nhiều các kiệt tác nổi tiếng, cô ấy là họa sĩ Alice. Xin mời cô bước ra sân khấu! ".

Khi các ông to mặt lớn tới đây với mục đích đấu giá, vừa nghe thấy cái tên nổi danh nửa năm gần đây này thì ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc, trầm trồ.

Hoài An ngồi ở hàng ghế đầu vắt chéo chân, hai tay đan lại nhau, hơi nghiêng đầu, anh nghe rất rõ mấy người ngồi bên cạnh bàn tán to nhỏ.

" Tôi chỉ nghe nói bức tranh lần này từ một họa sĩ rất nổi tiếng, không nghĩ là cái cô Alice danh tiếng kia ".

" Phải, phải. Nghe nói cô ấy là học trò duy nhất của họa sĩ Wildersun- tác giả của bức cúc dã quỳ nổi tiếng ".



Hoài An nghe đến cái biệt danh kia, liền nhớ mang máng. Lẽ nào bức tranh dã quỳ mà họ nói tới là nó sao? Lúc trước anh cùng cô đi tới triển lãm một lần, vô tình gặp được tác giả của bức tranh đó. Chính là người đàn ông tự nhận là bạn thuở trẻ của ba anh. Wildersun chính là bí danh của ông ta. Tên thật của ông ta là Cao Trường Minh.

Nhưng…anh bất giác cảm thấy có gì đó không đúng. Cao Trường Minh vốn không có học trò, lại nghe đám người kia nói cô gái này chỉ trong nửa năm đã nổi lên, chiếm một vị trí danh tiếng không nhỏ trong giới hội họa ở Mỹ. Hoài An trong lòng nổi lên sự nghi ngờ. Ngay lúc anh đang đắm chìm vào trong suy tư thì một lát sau, người ở phía sau khán đài liền bước ra.

Thoáng chốc, khi vừa nhìn thấy cô gái mặc chiếc váy lụa đen xuất hiện trước mặt mình, cả người Hoài An liền sững sờ, khuôn mặt anh khẽ đơ ra khi trông thấy hình ảnh người con gái quen thuộc ấy. Không sai, đúng như suy đoán của anh, cô gái với bí danh Alice kia chính là Bích Nguyệt của anh.

Bích Nguyệt hôm nay mặc một chiếc váy lụa đen cắt xẻ vừa phải, tà váy dài đến chân ôm trọn đường cong quyến rũ của cô. Khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ với lối trang đểm nhẹ nhàng nhưng không hề mờ nhạt chút nào. Cô búi tóc tròn ra phía sau, chỉ để xõa hai lọn tóc rối ôm hai bên gò má.

Bích Nguyệt nửa năm không gặp càng lúc càng trông xinh đẹp hơn, khí chất hơn rất nhiều, cũng rất quyến rũ khiến cho Hoài An nhìn đến mê người.

Mà lúc này Bích Nguyệt vừa bước ra liền mỉm cười hơi cúi đầu chào hỏi thân thiện với khách mời ở đây, bất giác ánh mắt cô khi dừng đến vị trí của anh, cả người cô cứng đờ lại, nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt cũng biến mất. Hai người bốn mắt nhìn nhau đến ngây ra. Thời gian cùng không gian xung quanh hai người như ngưng lại.

Hạ Lạc vừa nhìn thấy Bích Nguyệt trở về, cô ta liền có chút hoảng hốt, cùng với đó là cảm giác lo sợ, không tự chủ được mà khẽ quay đầu nhìn sang người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình. Quả nhiên, khi nhìn thấy Thẩm Bích Nguyệt, Hoài An đã biểu lộ ra sự khác thường của mình. Kể từ giây phút này trở đi, cô ta liền biết bản thân mình triệt để đã không còn cơ hội nữa rồi.

Cô ta khẽ nhíu mày, lại quay lại nhìn về hướng cô gái đang đứng phía trên cũng đang nhìn đến chỗ Hoài An, trong lòng thầm tự nói với chính mình.

" Thẩm Bích Nguyệt, tôi hoàn toàn thua cô rồi! ".

Sau đó, cô ta chỉ nở một nụ cười nhạt, giống như đã thực sự buông bỏ chấp tâm với Hoài An. Cô ta giờ này tuy rất đau khổ nhưng cũng chỉ đành vui vẻ mà chúc phúc cho hai người Hoài An và Bích Nguyệt.

Ai bảo cô ta ngay từ đầu đã tự đánh mất mối nhân duyên tốt đẹp này chứ! Ai bảo cô ta đã chọn lựa bỏ đi khi Cố Hoài An cần cô ta nhất. Có lẽ cô ta đã quá ích kỷ đi! Đây cũng là cô ta xứng đáng phải nhận lấy. Không thể trách ai.