Ngọc Uyển và Ngọc Dao ăn xong bữa cơm thấy nhóm Lưu Diệc Thần vẫn còn đang ngồi thì cô bảo bạn mình đứng chờ lát , vậy là một mình Ngọc Uyển tự đi đến bên bàn nhóm Diệc Thần .
- Em chào anh , bạn em nói là lúc sáng anh có giúp em lên phòng y tế đúng không ạ ? Lúc sáng em có lỡ làm bẩn áo của anh vậy anh có thể cho em biết giá và hãng áo để em mua coi như là lời cảm ơn được không ạ ?
- Prada 2 triệu nhân dân tệ .
Diệc Thần nói đến đây thì Ngọc Uyển nghe cái giá mà sốc ngang , số tiền để mua trả người ta cái áo cũng coi như là hết tiền tiết kiệm của cô mất rồi . Trong lúc Ngọc Uyển vẫn còn ngẩn ngơ với con số thì Diệc Thần viết một tờ giấy đưa đến cho Ngọc Uyển .
- Chiều nay tan học đến địa điểm này lấy áo của tôi về giặt , cũng không đến nỗi phải mua áo mới đâu .
- Dạ vậy em đi trước ạ .
Nhận lại tờ giấy từ tay Diệc Thần thì Ngọc Uyển vội đi lên lớp vì sắp chuẩn bị tiết học , còn đám bạn Diệc Thần ở lại căng tin thấy thế thì trêu ghẹo anh tiếp . Đám bạn đó hầu như đều là thiếu gia của các tập đoàn lớn nhưng họ không vì vậy mà ăn chơi quên việc học . Đối với họ cũng chỉ biết Diệc Thần là con trai của một nhà kinh doanh , họ không hề biết một chút gì về thân phận của Diệc Thần .
Giờ tan học đã điểm Ngọc Uyển cùng với cô bạn thân mình đi đến theo địa chỉ đứng dưới tòa chung cư lớn , Ngọc Uyển theo số điện thoại gọi đến .
- Alo ? _ giọng người con trai đầu bên truyền đến .
- Là Ngọc Uyển đến để lấy áo ạ .
- Đi cùng ai ?
- Dạ em đi cùng bạn .
- Được rồi đợi tí .
Ngọc Uyển thành thật mà trả lời 5 phút sau Diệc Thần với một bộ quần áo thể thao mát mẻ , mái tóc rũ xuống chứ không phải là vuốt lên một vẻ trang nghiêm như lúc đi học , nhìn anh bây giờ có vẻ hợp với độ tuổi của anh hơn là so về vẻ bề ngoài trên lớp học .
- Có phiền không khi giúp tôi giặt thêm một vài chiếc áo ? Máy giặt nhà tôi hỏng rồi , tôi sẽ trả tiền cho em .
- À dạ việc này được ạ , cũng chỉ là thêm vài cái áo không sao đâu ạ , ngày kia nếu áo khô em sẽ mang lại đến cho anh ạ .
- Được rồi vậy đi .
Nói xong thì Diệc Thần quay người đi luôn vào trong còn Ngọc Dao nhìn bạn mình với ánh mắt tò mò .
- Sao cậu lại nhận giặt áo giúp anh ấy ?
- Dù sao thì cũng tiện tay với cả chiếc áo trắng ấy cũng là lỗi mình làm bẩn mà thôi thì giúp người tạo phước vậy .
Ngọc Dao cũng cạn lời với cô bạn Ngọc Uyển ai bảo rằng cô có tấm lòng rộng lượng thương người làm gì cơ chứ , đúng là ở hiền gặp phiền .
Cả hai rời khỏi khu chung cư thì Ngọc Dao có lớp học thêm về trước để lại mình Ngọc Uyển tự đi về nhà trọ của mình , phòng trọ chỉ 20m2 nhưng lúc nào cũng sạch sẽ và ngăn nắp , ngày hôm nay đối với Ngọc Uyển rất mệt nhưng cô không dám nghỉ làm thêm . Nằm nghỉ một lát đến giờ đi làm thì Ngọc Uyển dậy thay quần áo sau đó ra đường bắt xe buyt đi đến chỗ làm .
Cô làm việc ở một cửa hàng tiện lợi , cùng ca với cô còn có một chị và một anh hơn cô 4 tuổi , ba người chơi với nhau rất hợp tính , trong lúc đang tính tiền cho khách thì vô tình Ngọc Uyển gặp lại Diệc Thần .
- Em làm ở đây à ?
- Dạ vâng em cũng làm được gần một năm rồi ạ .
- Như vậy thì có sức để đi học à ?
- Dạ vẫn ổn thôi ạ . Của anh hết 200 nghìn ạ .
- Ừ , thanh toán bằng thẻ .
Diệc Thần đưa đến chiếc thẻ , tay thì đưa nhưng mắt thì chăm chú nhìn vào cô gái nhỏ đang tính tiền ấy . Về đế nhà anh để đồ xuống bàn liền cầm điện thoại lên gọi cho ai đó .
- Điều tra cô gái này cho tôi , thông tin cần điều tra lát tôi sẽ gửi qua , có càng nhanh càng tốt .
Anh ngồi ngẩn ngơ tự ngẫm lại bản thân tại sao lại tò mò về cô gái ấy như vậy , trước đây có rất nhiều cô gái đến tiếp cận nhưng anh không hề đặt vào mắt nhưng cô gái nhỏ Ngọc Uyển ấy lại có sức hút đối với anh như vậy ? Tảng băng di động Lưu Diệc Thân cuối cùng cũng đã biết yêu rồi ư ?