Cả căn phòng chìm vào yên lặng bỗng nhiên một giọng nói thánh thót vang lên:
“Chị Gia Châu ba năm trước là do em tự nguyện chị không cần tự trách với lại bây giờ chẳng phải em đã về rồi sao?”
Hàn Tiểu Ngọc nói với bộ điệu ung dung không giống như lúc nãy. Tính cách thay đổi quá lớn. Hàn Gia Châu đang ngồi kế bên Nhan Dạ Khiêm đột ngột đứng dậy đi lại phía Hàn Tiểu Ngọc nói:
“Em có thể kể lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian đó không”
Hàn Tiểu Ngọc kéo tay Gia Châu ngồi xuống, mắt hướng về bên trái như đang cố gắng nhớ:
“Vâng! Ba năm trước lúc em biết cha mẹ mình bị Xà Bang hãm hại em đã một mình đi đến địa bàn để kiếm người đứng đầu ở đó, nhưng mà em không ngờ chị lại tới tìm em, lúc đó do thù hận che mắt nên em không thèm để ý đến chị cho nên Gia Châu à chị không cần phải tự trách vì em. Chẳng phải lúc đó chị đã cố gắng để cứu em rồi sao? Với lại lúc đó chị cũng đâu có mạnh như bây giờ, ba ngày trước lúc em còn bị nhốt chung với Bách Ngân em đã nghe chị ấy kể khi không tìm được em chị đã bị tâm lý đúng không? Em bị Xà Bang bắt cũng là do em tự chuốc lấy nhưng mà chị không cần phải tự trách vì bây giờ chúng ta hội tụ lại rồi sẽ không sao đâu. Chúng ta cùng đối phó với họ chị đồng ý không?”
Hàn Tiểu Ngọc kết thúc lời nói sau đó đưa ngón tay út ngay muốn ngoắt ngoéo với Gia Châu.
Gia Châu cảm thấy tính cách của Hàn Tiểu Ngọc rất lạ, khi nãy rõ ràng còn đang vui vẻ hoạt bát như đứa trẻ lên năm mà bây giờ sao lại? Chẳng lẽ là do bị tâm lý ảnh hưởng.
Cô chìa ngón tay ra ngoắt ngoéo với Hàn Tiểu Ngọc, cố gắng gặng hỏi:
“À Tiểu Ngọc nè, em có nhớ lúc trước mình từng đi đánh nhau chung không?”
“_”
Mọi người trong phòng đều im lặng nghe cô và Hàn Tiểu Ngọc trò chuyện rất bất ngờ với câu hỏi này? Gia Châu giờ này còn tâm trí hỏi đến chuyện này sao?
Không ai để ý đến Nhan Dạ Khiêm từ nãy đến giờ vẫn đang đen mặt với câu Hàn Tiểu Ngọc nói. Gia Châu từng bị tâm lí?
Hàn Tiểu Ngọc cười tươi trả lời:
“Dạ nhớ lúc đó chẳng phải do bọn cầm đầu trong trường chọc chúng ta hay sao. Hồi đó chị cầm đầu băng phái đi đánh họ sức đầu mẻ trán luôn, em vẫn rất ngưỡng mộ chị đó nhe”
“Bộp” Những mảnh vỡ của ly thủy tinh văng tung tóe là do Hạ Lan Di đang cầm ly nước vì lời nói của Hàn Tiểu Ngọc làm cô phân tâm nên đã lỡ trượt tay làm rơi.
“Xin lỗi, xin lỗi”
Tất cả ánh mắt đều dồn về Hạ Lan Di, Hàn Tiểu Ngọc lo lắng hỏi:
“Chị Lan Di có sao không ạ”
Doãn Tử Ly hiểu rõ tình hình của Hàn Tiểu Ngọc vội giải vây:
“Cậu ấy không sao đâu, chắc do nhớ tới anh nào đó nên không để ý thôi”
Hạ Lan Di: “_” Đệch! Mị đây không cần nhà ngươi giải vây!
Gia Châu quơ tay một cái người giúp việc liền chạy ra quét dọn.
Không sai! Hàn Tiểu Ngọc nhớ sai mọi chuyện, năm đó cô là người cầm đầu toàn trường có đánh nhau thiệt nhưng lúc đó không có mặt Hàn Tiểu Ngọc, là do em ấy tự suy diễn!
Không để Hàn Tiểu Ngọc kể tiếp Gia Châu liền dụ ngọt:
“Hay là em vào phòng nghỉ ngơi một lát đi, bọn chị xử lý công việc xong rồi sẽ dẫn em đi chơi”
Hàn Tiểu Ngọc lại biếng thành một con người khác ngoan ngoãn, mỉm cười đáp:
“Dạ, em đi đây”
Hàn Tiểu Ngọc đáp xong lon ton chạy vào phòng ngủ trên lầu không quên ngoảnh đầu lại mỉm cười vẫy tay với Gia Châu.
[…]
Đợi khi Hàn Tiểu Ngọc đã lên phòng, Nhan Dạ Khiêm liếc xéo Gia Châu một cái, cô liền hiểu ý chạy lại ngồi kế bên anh, Nhan Dạ Khiêm vòng tay ôm eo cô như đang đấu chủ quyền. Vòng eo của cô rất nhỏ, còn mềm mại ôm rất thích!
Trên lầu truyền đến một giọng yếu ớt:
“Chị Gia Châu, Hàn Tiểu Ngọc bị tâm lí là loại tâm lí phân cách ấy lúc bị nhốt chung em đã cảm nhận được rồi”
Là Bách Ngân nói, kế bên là Bách Anh đang dìu cô ấy xuống. Đã một thời gian dài không gặp hình như Bách Ngân ốm hơn rồi. Gia Châu thầm lo lắng.
“Chị biết”.
Bách Ngân mỉm cười rồi đi lại sofa ngồi xuống, Bách Anh ngồi kế bên.
Cả căn phòng ngạc nhiên nhìn Gia Châu, Nhan Dạ Khiêm, Doãn Tử Ly và Hạ Lan Di không ngạc nhiên cho lắm. Riêng Nhan Dạ Khâm đã nhận ra từ lúc Hàn Tiểu Ngọc chạy lại ôm Gia Châu.
Nhan Dạ Khâm im lặng từ nãy đến giờ nghiêng mặt về phía Gia Châu hỏi:
“Khi nãy Hàn Tiểu Ngọc nói cô bị tâm lí, là loại tâm lí phân cách như này đúng không?”
Nhan Dạ Khiêm nhìn xuống mặt Gia Châu như đang mong chờ câu trả lời, cô lấy hơi rồi đáp:
“Phải”
Nhan Dạ Khâm giật mình, người bị bệnh tâm lí mà còn có thể biết mình bị bệnh thật lạ, anh lại hỏi:
“Cô điều trị chưa?”
“Có một thời gian ngắn, nhưng mà sau đó tôi bị tông xe mất trí nhớ khoảng thời gian dài kết hợp trị bệnh với tâm lí mới nhớ lại sơ sơ!”
Lúc cô vừa mới bị tâm lí thì đã được điều trị một thời gian ngắn, sau đó cô bị tông xe mất trí nhớ tạm thời, bác sĩ có nói bệnh nhân sẽ thỉnh thoảng nhớ lại một số chuyện do vừa bị tâm lí vừa bị mất trí nhớ nên tình hình cũng không mấy khả quan nên cha cô đã âm thầm cho cô nước ngoài điều trị, đây là căn hộ cho cô điều trị.
Nhan Dạ Khiêm nhìn thấy Gia Châu đang cố gắng nhớ lại, vỗ đầu cô cái nhẹ trầm trọng nói:
“Không cần phải miễn cưỡng bản thân”
“_”
Nhan Dạ Khâm đứng cầm tập hồ sơ vừa mới ghi tình trạng của Hàn Tiểu Ngọc lên nói:
“Tôi có thể sẽ dọn qua đây tạm ở bởi vì bệnh của cô Hàn Tiểu Ngọc không mấy khả quan nên sẽ cần rất nhiều thời gian phối hợp điều trị. Trong quá trình điều tra tôi sẽ cố gắng hết sức kết hợp với các chuyên gia phân tích tâm lí khác, nhất định sẽ cho mọi người một kết quả tốt”
[…]
Kết thúc buổi trò chuyện, Doãn Tử Ly và Hạ Lan Di đi vào bếp chuẩn bị buổi ăn tối, có vẻ hôm nay chung cư sẽ vui lắm vì có rất nhiều khách đẹp trai đến. Doãn Tử Ly gõ nhẹ vào đầu Hạ Lan Di:
“Biết họ đẹp trai rồi lo nấu nướng đi”
Hạ Lan Di bị đánh đau kêu lên:
“Ui da mình biết rồi”
Nhan Dạ Khâm cùng Tang Dịch, Tang Diên, A Hải trò chuyện tán gẫu ngoài phòng khách. Còn Nhan Dạ Khiêm và Gia Châu thì không biết đang ở cái xó nào rồi!