Nhan Gia Gia, Xin Tha Mạng!

Chương 32: Đụng mặt bạn học cũ trong trung tâm mua sắm



8h mọi người ăn sáng xong, sau khi nhờ dì giúp việc dọn dẹp chén bát mọi người cùng tản ra việc của ai nấy làm. Nhan Dạ Khiêm cùng Gia Châu với Hàn Tiểu Ngọc cùng đi mua sắm, trưa nay anh có buổi họp qua máy tính nên tranh thủ dẫn cô đi dạo phố. Còn Nhan Dạ Khâm thì đi làm ở bệnh viện Bạch Mai rồi còn quản lý chi nhánh tập đoàn William bên đây nữa.

Hạ Lan Di thì về quản lý công ty của ba cô là tập đoàn Hạ Thị. Bách Anh và Bách Ngân đang làm nhiệm vụ của Gia Châu giao.

Còn Doãn Tử Ly thì về nhà thu xếp đồ đạc để qua đây ở tiện chăm sóc Hàn Tiểu Ngọc, rồi thẫn thờ xem tivi do công ty ba cô có anh hai quản lý rồi.

Riêng Tang Dịch và Tang Diên thì không rõ tung tích. A Hải thì lái xe đưa đi mua sắm.

[…]

Gia Châu dắt Tiểu Ngọc đến khu mua sắm tươi cười lựa cái này đến cái khác.

“Tiểu Ngọc chị thấy cái váy này rất hợp với em đấy”. Cô cầm cái váy màu hồng sang chảnh đưa đến cho Tiểu Ngọc xem, rất hợp với khí chất của em ấy.

Hàn Tiểu Ngọc cười híp mắt nhận lấy cái váy rồi tỏ ra thích thú.

“Oaaa đẹp quá, em cảm ơn chị”

Gia Châu thấy Hàn Tiểu Ngọc cười không tự chủ cười theo, cô cười lên rất đẹp là nụ cười đốt cháy hàng vạn con tim mà đã rất lâu rồi chưa thấy cô cười tươi như vậy.

Nhan Dạ Khiêm đứng phía sau hai người mặt đen lại khi thấy nhiều người vị thành niên đang cứ lắp ló nhìn cô. Trong đầu xuất hiện cảnh giác. Anh đi lại kéo túi xách của cô rồi mang vào cổ như đang đánh dấu chủ quyền.

“Nè, anh làm gì vậy!”

Gia Châu khó hiểu nhìn anh?

“Em không thấy mấy thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch kia cứ nhìn em à, tôi đưa em vào đây để mua sắm chứ không phải để em cười cho họ coi!”.

Gia Châu nhăn mặt bĩu môi lại mắng chửi nhỏ:



“Tôi cười thì kệ tôi mắc gì anh quản!”

Cô nói rồi bắt lấy cánh tay của Hàn Tiểu Ngọc đi đến khu mỹ phẩm.

Nhan Dạ Khiêm đi phía sau trầm mặt xuống nói vào tai Gia Châu.

“Em ăn nói cho cẩn thận vào, tôi điên lắm đấy!”

Gia Châu giật mình không đáp lại tiếp tục lựa đồ cho Tiểu Ngọc. Ý nghĩ thoáng qua cô quay qua hỏi anh.

“Nè, anh dắt tôi đi mua sắm vậy ai trả tiền thế!”

“Em nghĩ tôi không trả nổi à?”

Cô vội lắc đầu, nhìn gương mặt của anh nghiêm túc như vậy chắc không phải là nối dối đâu ha.

“Đâu có đâu có”

Trong lòng cô dâng lên cảm giác thích thú. Được thôi, hôm nay bà sẽ tiêu hết tiền của nhà ngươi! Mặc dù cô là con nhà giàu còn là Vương Nữ nữa nhưng mà tiền thì rất quý không thích lãng phí, đối với cô có tiền là có tất cả riêng tình cảm là không mua được!

“Được rồi, Tiểu Ngọc qua đây nào”

Gia Châu lựa hết cái này hết cái khác, cái nào vừa ý đều bỏ vào vỏ hàng, thấm thoáng đã mua nhiều đến mười tên vệ sĩ phía sau còn sách không nổi rồi.

Nhan Dạ Khiêm vẫn kiên trì đi theo cô, nhếch môi cười như không cười. Cô có mua hết cái cửa hàng này cũng không hết tiền của anh đâu. Huống chi một ngày số tiền anh kiếm ra còn cả bạc tỷ, đó chỉ là ngày thường có khi còn gấp mười lần, còn các khu vực chi nhánh khác nữa phải nói là máy đếm tiền không xuể.

[…]

Đi cả nữa ngày trời, cô nhận ra một đạo lý không nên so đo với kẻ mạnh. Nhìn xem Nhan Dạ Khiêm thì vẫn ung dung đi theo còn cô và Tiểu Ngọc lựa đồ mỏi tay mỏi đến cả miệng.

“Không mua nữa, đi thanh toán thôi”

A Hải: “_” Sao không nói sớm hơn vậy má! Làm tôi bị réo phải vào xách phụ mà còn không hết phải nhờ trung tâm chuyển về chung cư nữa.

Mọi người cùng đến khu thanh toán, bất chợt Nhan Dạ Khiêm có điện thoại, cô đòi anh phải trả lại túi xách, anh trả lại cho cô dịu dàng nói:

“Bé yêu, kêu họ tính tiền đi rồi lát tôi vào thanh toán”

Thịch! Tim cô đột ngột đập nhanh khi lần đầu được Nhan Dạ Khiêm kêu là “Bé yêu”

[…]

Nhân viên thanh toán xong báo giá là khoảng 600 triệu. Gia Châu thấy anh nghe điện thoại hơi lâu nên mốc túi tìm thẻ để thanh toán.



“Ui bạn học cũ, lâu nay không gặp khỏe không?”

Là tiếng của một cô gái, Gia Châu ngẩn đầu lên nhìn một phát là biết ai liền.

Cô ta không ai khác chính là Vĩ Thanh Mai, người mà cô ghét cay ghét đắng lúc học cấp 3. Lúc nào cũng khoe khoang trước mặt mọi người. Cô ta luôn nghĩ cô ta là con gái của Giám Đốc tập đoàn lớn William nên lúc nào cũng cứ thích lên mặt.

Mà thiệt chứ Vĩ Thanh Mai luôn kiếm chuyện với Gia Châu, lúc đi học đánh đau mà Hàn Tiểu Ngọc luôn nhắc chính là đánh nhau với cô ta. Lúc đó Vĩ Thanh Mai thuê người ăn hiếp Gia Châu còn cho người đánh úp nên hôm có cô đã kéo nguyên một băng trùm trường đi đánh Vĩ Thanh Mai.

Trùm trường còn phải gọi Hàn Gia Châu là chị “Hàn” cơ mà, đương nhiên Vĩ Thanh Mai bị úp sọt thành công rồi cô ta còn bị thương khắp thân thể phải nghỉ học ba tháng mới lành lại đấy.

Gia Châu nhớ lại kí ức cấp 3 không khỏi khinh bỉ người trước mắt:

“Khỏe cho đến khi gặp phải cô thì…”

Hàn Tiểu Ngọc đứng kế bên luôn nắm tay Gia Châu bỗng nhiên trợn tròn mắt nói:

“Chị ta là mụ phù thủy xấu xa còn ăn hiếp chị Gia Châu, đúng là bà mụ xiêm la”

Vĩ Thanh Mai tái xanh mặt mày, tức đến không nói nên lời:

“Cô…!” Thấy người tình bé bỏng đi vào Vĩ Thanh Mai liền thay đổi 160 độ nũng nịu chỉ vào mặt Gia Châu nói:

“Anh yêu, anh xem hai ả ta ăn hiếp em kia thì, …huhuhu em không chịu đâu!”

Người tình mà Vĩ Thanh Mai luôn gọi không ai khác chính là Trần Hạo. Hắn có rất nhiều lịch sử đen như là ăn tiền hối lộ, buôn bán mại ***… v.v.v…

Nhìn gương mặt của cô gái trước mắt như đang nhìn xuyên thấu qua mình, Trần Hạo thấp thỏm trong lòng. Nhưng anh ta vẫn một mực bênh cô tình nhân là Vĩ Thanh Mai:

“Hai cô là ai mà dám ăn hiếp em yêu của tôi có tin tôi chỉ cần ra lệnh một cái là hai người không còn cái mạng trong thành phố này không?”

Gia Châu rất bình tĩnh khoanh tay trước mặt bọn họ, ung dung nói:

“Bại dưới tay tôi thì mãi là bại tướng mà thôi có khi còn không xứng, hai cưng biết điều thì biến không thì chị đây không lường trước sẽ làm gì các cười đâu nhé…”

Cô ngừng rồi lại nói:

“Tiểu Ngọc em nghĩ là mình nên làm gì họ nhỉ”

Hàn Tiểu Ngọc tỏ ra gian manh cười nói:

“Hay là mình đem nhốt họ vào chuồng cọp hoặc là đem đi vứt vào rừng hoang cũng được hihi”



Gia Châu nhếch môi cười tán thành cho Tiểu Ngọc:" Được thôi"

Trần Hạo và Vĩ Thanh Mai bất giác rung nhẹ. Cô ta biết Gia Châu nói được thì sẽ làm được!

Vĩ Thanh Mai vẫn cứ đâm đầu không chịu rút lui, ả dơ tay lên định đánh vào mặt Gia Châu thì bị cô ngăn lại.

“Chát” Một tiếng động lớn vang lên, Gia Châu thấy Nhan Dạ Khiêm đi vào muốn diễn kịch một chút. Đầu load thật nhanh, Gia Châu co chân lại làm như bị té thật.

“Ui da, hức anh yêu họ bắt nạt bé kìa”

Nhan Dạ Khiêm nhìn một màn trước mắt vốn không muốn vạch trần đi lại đỡ cô dậy làm bộ hỏi:

“Bé yêu làm sao thế?”

A Hải: Bà mẹ cơm chó nữa╥﹏╥

Mặc dù biết cô làm bộ té nhưng anh vẫn xót, trên người cô không được bị va chạm chỗ nào!

Gia Châu tủi thân mắt rưng rưng chỉ tay về phía hai người trước mắt làm nũng nói:

“Hức cô ta đánh bé còn đẩy bé té nữa đó…huhu”. Bà đây phải trả thù dám làm nũng trước mặt bà đây hả tưởng bà đây không biết làm chắc! Khinh!

Cô òa khóc lên, Nhan Dạ Khiêm nhìn cô không khỏi ngạc nhiên. Anh biết cô diễn nhưng có cần dễ thương đến vậy không. Nước mắt không biết từ đâu chảy xuống nữa á, bé yêu nhà anh đúng là có năng khiếu làm diễn viên.

Nhan Dạ Khiêm vòng tay ôm qua eo cô nhìn lên gương mặt in năm dấu tay của Vĩ Thanh Mai anh cũng tự hiểu, Gia Châu đang đổ tội cho người khác đây mà!

Nhưng mà anh cứ thích dung túng đấy thì sao?

“Hai người làm gì bé yêu nhà tôi?”. Anh trầm giọng xuống khiến cho Trần Hạo và Vĩ Thanh Mai sợ chết khiếp cái khí chất ấy.