Nhan Gia Gia, Xin Tha Mạng!

Chương 44: Nhan dạ khiêm khỏa thân!



Hôm nay là một buổi sáng tinh mơ, những tia nắng len lỏi vào khe cửa sổ soi rọi bóng dáng của đôi nam nữ đang nằm trên giường. Gia Châu bị nắng chiếu vào chói mắt nên lủi thủi ngồi dậy. Bất chợt một lực nào đó đã lôi cô nằm xuống.

“Ngủ thêm tí nữa đi”. Cánh tay rắc chắc của Nhan Dạ Khiêm chặn ngang người Gia Châu, khiến cô không thể ngồi dậy.

Gia Châu nhăn mặt lại liếc Nhan Dạ Khiêm:

“Anh không thấy nắng à?”

Nhan Dạ Khiêm không mở mắt kéo chăn lên trùm qua đầu cô, sau đó anh chui đầu vào chung.

“Nhan Dạ Khiêm tôi muốn ngồi dậy”

Anh mặc kệ Gia Châu phàn nàn vẫn ôm chặt cô, tay bất ngờ đánh mạnh vào mông cô.

“Bụp”

“Aaa…Nhan Dạ Khiêm anh dám đánh mông tôi”. Gia Châu mặt nhăn lại càng nhăn hơn.

Nhan Dạ Khiêm lạnh giọng nói:

“Mới 8h em dậy làm gì, ngủ thêm tí nữa với tôi đi”

Gia Châu chặn cánh tay đanh sờ mó dưới mông cô lại, nhìn thẳng vào gương mặt đang nhắm của anh nói:

“Anh muốn ngủ thì ngủ đi, tôi muốn dậy cơ mà!”.

Nhan Dạ Khiêm mở đôi mắt đỏ ngầu ra nhìn cô. Anh nhìn cô chăm chăm không nói gì cả, cô cũng thế.

Một phút trôi qua cả hai người không nói gì, trên bàn tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí chết chóc.

“Reng”

“Tôi nghe điện thoại cái”. Gia Châu chòm tới lấy điện thoại nhấc nút nghe.

Là Kim Vũ Hinh!

“Alo, Gia Châu à có hàng mới nè em chơi không?”

Nhan Dạ Khiêm ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn Gia Châu, muốn nghe cô trả lời.

“Hàng gì vậy?”

Kim Vũ Hinh ở đầu dây bên kia lắc nhẹ ly rượu vang loại mạnh, nhẹ nhàng đáp:

“Là dây chuyền HEART OF THE OCEAN NECKLACE –Trái tim của biển cả đó, lần trước sợi Garrard không lấy được rất tiếc đấy, lần này phải lấy về cho mẹ nuôi mới được”

Thực sự mà nói không biết ai con ruột ai con ghẻ nữa, Kim Vũ Hinh còn nhiệt tình hơn cô, mà sự nhiệt tình này Gia Châu quen từ lâu rồi. Cô cũng đối xử với mẹ Kim Vũ Hinh như vậy.

Gia Châu hứng thú hỏi:

“Giá cả như nào?”

Đầu dây bên kia đáp:

“20.000.000 USD, nhưng mà chị nghĩ lần này không cần phải tốn tiền đâu”

“Ok chốt, nó ở đâu vậy?”

Kim Vũ Hinh lại đáp:

“Chị nghe nói trong buổi tiệc rượu do nguyên thủ Mỹ mời sẽ đem nó tặng cho người chiến thắng cuộc thi phi tiêu á”

Gia Châu trầm ngâm suy nghĩ rồi nói lại:

“Được không thành vấn đề, mà hôm đó chị đi được không?”

“Sorry, bữa đó chị có việc đột xuất rồi, nhưng mà không sao chị sẽ đưa thiệp mời cho Tử Ly đi với em nhé?”

Gia Châu cười cười rồi đáp:

“Vậy đi, cúp nha”. Cô nhấn nút tắt sao đó kéo chăn đi vào nhà vệ sinh. Do khi nãy đợi lâu quá nên Nhan Dạ Khiêm đã xuống giường trước.

Gia Châu làm vệ sinh cá nhân rồi cô thay một bộ váy lụa có hoa màu xanh nhạt, thong dong đi xuống lầu.

Do hôm nay không có việc gì làm nên cô mặc rất đơn giản. Cô đi lại tủ lạnh lấy miếng sandwich rồi đi lại sofa ngồi với mọi người. Gia Châu lời biếng hết ngày hôm nay.

Đến chiều cô cầm ly soda đi ngang phòng Nhan Dạ Khiêm thì nghe tiếng cổ đông đang báo cáo qua laptop. Gia Châu nhìn vào khe cửa, Nhan Dạ Khiêm dù không nhìn về phía cửa nhưng vẫn đoán được người bên ngoài là cô, anh vẫy tay ý muốn cô vào.

Gia Châu đẩy nhẹ cửa đi vào để không làm ồn đến mọi người.

Nhan Dạ Khiêm vỗ vỗ lên đùi bảo cô leo lên ngồi. Gia Châu ban đầu kiên quyết lắc đầu không chịu nhưng do gương mặt u ám của Nhan Dạ Khiêm nên cô mới thỏa hiệp leo lên ngồi.

Tang Dịch và Tang Dịch ngồi hai bên bàn chỉ biết cười mỉm nhưng trong lòng mầm mắng. Đi đâu cũng gặp cơm chó là sao?

Ai mà biết được đâu!(. ❛ ᴗ ❛.)

Nhan Dạ Khiêm vừa nghe cổ đông báo cáo vừa ôm chặt Gia Châu. Gia Châu sợ phát ra tiếng làm kinh động mọi người nên cô im lặng ngồi im re, miệng thì thưởng thức ly soda vị bạc hà thanh mát.

Nhan Dạ Khiêm nghe mọi người báo cáo một loạt nhưng chỉ đáp hai chữ:“Tiếp tục” Khi quay xuống nhìn Gia Châu, Nhan Dạ Khiêm không nhịn được cuối xuống mút mạnh môi cô, hút hết vị bạc hà thanh mát còn đang đọng lại trên môi cô.

“Um~~”. Gia Châu nhịn không được phát ra tiếng đọng nhỏ khiến cổ đông bên kia bắt đầu bàn tán xôn xao. Cô đánh nhẹ vào ngực Nhan Dạ Khiêm biểu hiện ý đang tức giận. Mà Tang Dịch và Tang Diên ngồi kế bên sượng trân đến cả hoa mắt. Còn Nhan Dạ Khiêm chỉ ngồi nhếch mộ cười như không.

Chỉ trong chốc lát, tin đồn về Tổng Giám đốc William hôn trộm bạn gái khi đang họp đang hot nhất trang. Mà Nhan Dạ Khiêm lại không đăng bài phủ nhận nên công chúng bắt đầu tò mò lật tung cả trang áp lẫn đời sống riêng tư để tìm kiếm người con gái kia.

Còn có người nói chắc người đó là Vương Nữ Shero vì bên phía hoàng gia Anhđã từng công bố ra bên ngoài.

[…]

8h tối khi Gia Châu dùng bữa xong, tin đồn hot nhất trang đã truyền đến tai cô. Trước mặt Gia Châu hiện lên một vạch đen thui không rõ tâm tư. Qua hai phút, Nhan Dạ Khiêm từ phòng tắm cô bước ra với mái tóc màu đỏ rượu ướt nhem, thân trên trống không, bên dưới chỉ bọn vẻn một chiếc khăn trắng quấn ngang qua.

Gia Châu nhìn anh thầm phán. Nhìn bên ngoài Nhan Dạ Khiêm máu lạnh, gian xảo như thế ai mà ngờ ở nhà anh ta lại biến thái như, lưu manh như thế.

Nhan Dạ Khiêm từ từ đi lại đưa cái khăn đang cầm cho cô:

“Lau tóc giúp tôi”

Gia Châu định nói gì với anh nhưng lại bị anh cắt ngang lời, cô phũ phàng:

“Anh không có tay à?”

Nét mặt anh chuyển sang không vui hù dọa cô:

“Bây giờ một là em lau tóc cho tôi, hai là tôi với em làm chuyện khác”

Làm chuyện khác?

Gia Châu đương nhiên biết làm chuyện khác là gì rồi, cô vội ngồi dậy cầm cái khăn, đợi Nhan Dạ Khiêm ngồi xuống giường, cô chòm lên bắt đầu lau.

Vừa lau cô vừa hỏi:

“Nè anh không định phản bác tin đồn trên mạng à?”

Nhan Dạ Khiêm biết cô đang hỏi về vấn đề gì nhưng vẫn hỏi lại:

“Tin đồn gì”

Gia Châu cười trừ đáp:

“Là cái tin mà anh hôn trộm tôi khi họp đó”

Nhan Dạ Khiêm mỉm cười kéo cái tay đang làm loạn trên đầu anh xuống, bất chợt cô lao vào lòng ngực anh.

“Tôi thích để như vậy đấy, họ nói đúng sự thật cơ mà, sao tôi phải phản bác”

Gia Châu bị anh ôm cộng với việc anh nói qua nói vô lý cô vùng vằn nhảy xuống đất.

“Vụt” Chiếc khăn đang quấn bên dưới Nhan Dạ Khiêm bị lực kéo mạnh rơi xuống đất. Cô quay lại nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau. Gia Châu đưa mắt nhìn xuống dưới nuốt một ngụm miếng bọt sau đó nhìn lên, đụng phải nụ cười gian manh của Nhan Dạ Khiêm.

Má ơi là Cam Mười Tú đó trời!

Gia Châu đỏ mặt định lấy đà chạy nhưng lại bị anh nắm váy kéo lại.

“Ha muốn chạy đâu có dễ!”