Nhẫn Kim Cương Không Hoàn Hảo

Chương 39



Đôi môi nóng mang lửa yêu đương dày xéo đôi môi mọng thơm ngon mùi táo chín. Tiến Phát không để hai đôi môi rời nhau một tí nào. Phương Kiều được anh khéo nhuốm lửa say. Nên chỉ một phút sau cô cũng ôm riết lấy cổ anh, nồng nhiệt đáp lại.

Một nụ hôn trước giờ ly biệt không hẹn câu tương phùng khiến cả hai như trút cạn tâm tư vào nó. Vừa thương vừa nhớ vừa lưu luyến vấn vương không nỡ rời làm cả hai say đắm.

Một nụ hôn thôi chưa đủ. Tay chân cứ thấy bức rức. Cơ thể phát nóng cần được làm mát.

Anh kéo nhẹ chiếc khóa, cô giúp anh cởi cúc áo sơmi trắng. Từng món, từng món rớt rơi trên con đường tới giường. Anh đổ ập lên người cô. Đem bao khao khát cháy hết mình cho trọn vẹn.

Đôi môi nóng phát thảo toàn bộ hình thể của người con gái lại lần nữa. Từ vầng trán sáng bóng tới khóe mắt đong đưa tình. Chạy xuống sống mũi thon đến thẳng bờ môi ngọt. Rồi anh một phát gặm nhắm vành tai mẫn cảm như kẻ say tình uống rượu nhắm mồi ngon.

Ba cái mồi khai vị càng làm lòng dạ cồn cào thèm món chính. Anh hai tay vò bánh bao, miệng ăn xương đòn. Gặm xương thấy mệt, anh thèm chút mềm mềm. Nên quyết định nhai bánh.

Khỏi phải nói. Nó vừa miệng và ngon như thế nào? Tiến Phát như chú mèo tham ăn nằm thưởng thức đĩa cá rán.

Hai chân ôm con cá vào lòng liếm láp lớp da ngon. Rồi từ từ ăn sạch từng miếng thịt nhỏ. Từ trên ăn xuống không xót chiếc vảy giòn ngon nào.

Đến giây phút hòa hồn nhập xác, anh thả vào tai cô một làn hơi: “Anh vào nhà nha!”

Phương Kiều đang phê, cô thả cửa. Chân anh quấn vào chân cô như dây leo rồi nhẹ nhàng mở cửa, dướn người thẳng lưng đi vào.

Ôi Kiều ơi! Anh chớt mất!

“Em đúng là yêu tinh!”

“Vậy anh còn không sợ?”

“Vừa hay anh thích yêu tinh. Yêu yêu tinh! Nguyện nạp mạng cho yêu tinh!”

Cùng với chữ ‘tinh’, Tiến Phát vào luôn tới cuối nhà. Cô ‘ư’ lên một tiếng. Còn anh ‘a’ lên một chữ.

“Phương Kiều! Cả đời này Tiến Phát anh nguyện làm nô lệ cho em!” Có vất vả như thế nào? Chờ đợi bao lâu anh cũng cam tâm trọn ý.

Đêm về sâu. Không gian càng tĩnh lặng. Bốn bề chỉ còn lại hơi thở vồ vập của anh chàng dũng sĩ và nàng yêu tinh anh săn.

Sóng cuộn sóng. Người cuốn người. Một lát mấy cái gối thừa thãi trên giương thấy chàng săn yêu lên trên. Lát sau đã thấy nàng yêu cưỡi chàng thợ săn. Cuộc chiến ngang tài ngang sức, bất phân thắng bại kéo dài cho tới khi trời rạng sáng.

Rốt cuộc ai thắng ai thua?

Mấy cái gối: Dũng sĩ bị yêu tinh hút cạn sinh lực! Nằm luôn trên người yêu tinh ngủ ngon lành.

Rõ ràng, lúc anh ngủ là thế. Vậy mà, khi trở mình…vòng tay đã trống không. Tiến Phát giật mình mở mắt. Chiếc giường chỉ còn lại mỗi mình anh và mấy cái gối vô tình không chịu đánh thức giúp cho.

Tiến Phát hoảng thật sự, lòng đầy âu lo. Anh như đứa trẻ bị mẹ dỗ cho ăn bữa ngon rồi đá đít bỏ vào trại trẻ mồ côi.

Anh hấp tấp, vội vã chạy đi tìm mẹ. À không! Chạy đi tìm con cá thơm.

“Phương Kiều ra sân bay rồi con!”

“Cô ấy bay chuyến mấy giờ vậy ạ?”

“10 giờ 35!”

Tiến Phát giơ tay nhìn đồng hồ. Đã 8h 30 phút.

“Dạ, con cảm ơn hai bác.” Anh cúi đầu rồi chạy nhanh ra xe.

Chưa bao giờ lòng anh nóng như lúc này. Và cũng chưa bao giờ anh thấy chiếc Lexus biến thành rùa như hôm nay.

Ga đã tăng đến số cuối. Cảnh vật hai bên đường cứ vun vút lướt qua mắt anh. Vậy mà, Tiến Phát vẫn còn thấy chậm.

May cho anh, giờ này thành phố không tắc đường. Chiếc Lexus thuận lợi vào bãi đỗ xe.

Sân bay trước giờ bay chuyến quốc tế rộn rịp. Người đi thì ít kẻ đưa tiễn thì nhiều. Có niềm vui đậm lên môi nhưng cũng có nỗi buồn len vào đáy mắt. Vui vì người đi sẽ đến một bến bờ hạnh phúc. Ở đó, có tương lại, có người thân yêu và có cả một mái nhà bình yên.

Còn buồn vì ai đó sắp phải chia xa một người mà mình yêu quý. Người ấy đi rồi biết có còn nhớ về nữa không?

Bịn rịn và lưu luyến làm cảm xúc khó nói thành lời. Đôi khi nó như tiếng tằm ăn lá dâu rào rào. Nhưng cũng lắm lúc cắn rứt như có hàng ngàn con kí sinh trùng đang gặm trong cơ thế. Muốn cảm giác khó chịu đó chóng qua đi nhưng nào có dễ gì.

Tiến Phát không muốn mình có cảm giác đó. Nên cầu mong ông Trời hãy phù hộ cho anh thấy được Phương Kiều.

Và trời đã không phụ lòng anh. Tại quầy làm thủ tục check in hạng vé phổ thông của hãng hàng không Vietnam Airlines, anh thấy Phương Kiều.

“Cho anh đổi sang vé hạng thương gia!” Anh cầm chiếc vé trong tay cô đưa luôn cô nhân viên.

Nói là đổi nhưng anh không chờ cô nhân viên trả lời, một tay giành lấy vali cô, tay kia nắm tay chủ nhân nó đưa đi.

“Tiến Phát! Anh làm gì vậy?” Phương Kiều thật sự kinh ngạc trước màn cướp người của anh.

Anh đưa ngón trỏ chặn miệng cô: “Em có quyền im lặng nếu không muốn anh hôn ở ngay nơi đây.”