Nhân Lộ Thành Thần

Chương 11: Hồi ức và bi thương



Nhưng trời có tình trời cũng già, mây đen che kín bầu trời, giông tố nổi lên khắp nơi, sấm sét điên cuồng tàn phá bừa bãi.

Khi Lâm Vũ chạy đến nơi, Oa Lệ Lệ đã nằm trên mặt đất, hắc cẩu thì trọng thương nằm thoi thóp một bên.

Xung quanh là một số trận pháp dùng máu tươi để hình thành.

Cơn mưa hối hả như trút nước dữ dội rơi xuống mặt đất, sấm sét điên cuồng tàn phá rạch ngang bầu trời, từng cơn gió thổi cuồn cuộn, gào thét như muốn phá vỡ khoảng không.

Dưới mặt đất Lâm Vũ cả người ướt sũng, hai mắt đỏ bừng chạy tới ôm Oa Lệ Lệ gào khóc.

Lâm Vũ nhớ lại, dưới một buổi chiều hè oi ả, hắn cõng Oa Lệ Lệ trên lưng đi xuyên qua dải nắng vàng.

Hắn nhớ lại một buổi sáng nào đó, Oa Lệ Lệ ngồi bên cạnh hắn, cả hai cùng ngắm cảnh bình minh,không ai nói lời nào chỉ bình yên như vậy.

Hắn nhớ lại Oa Lệ Lệ một mặt chính khí lẫm liệt nói “Lâm Vũ, huynh là nam nhi đại trượng phu sao có thể khóc”

Hắn nhớ,hắn nhớ lại,nhớ lại rất nhiều chuyện. Từng ký ức vụn vặt hiện lên trong lòng hắn, hình ảnh Oa Lệ Lệ vui cười, hình ảnh Oa Lệ Lệ khóc, tức giận, hờn rỗi, lúc nàng vui đùa với hắc cẩu, lúc cả hai cùng nhau trồng củ cải, lúc cả hai bên nhau vô lo vô nghĩ.

Bỗng một bàn tay mền mại chạm vào khuôn mặt hắn “ Lâm Vũ ca ca huynh đừng khóc”

Lâm Vũ bừng tỉnh ôm Oa Lệ Lệ hét lớn “ Oa Lệ Lệ, muội đừng chết, huynh sẽ cứu muội”

Oa Lệ Lễ nhìn hắn, mỉn cười: “Không, Lệ Lệ đã không thể sống được nữa rồi, đây có lẽ là số mệnh,huynh đừng buồn, huynh phải sống thật tốt biết không”

Lâm Vũ bi thương gào khóc “ Muội đợi ta, ta đi giết tên khốn Vân Long báo thù cho muội”

Một bàn tay kéo Lâm Vũ lại “Đừng, huynh đừng giết hắn, muội cầu xin huynh, hứa với muội được không”

Lâm Vũ lòng như tan nát, cả người như mất đi tất cả, khuôn mặt hắn bi thương,thống khổ mà vặn vẹo, cay đắng nhìn Oa Lệ Lệ. cả người hắn run nẩy bẩy, hai bàn tay nắm chặt đến chảy máu cố gắng phun ra một chữ “Được”

Oa Lệ Lễ mỉn cười, đưa tay từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội đưa cho hắn, mỉn cười trút đi hơi thở cuối cùng.

Lâm Vũ đứng dậy, Cả người hắn bao chùm sát cơ, Hắn đã hứa với Oa Lệ Lệ sẽ không giết tên khốn Vân Long đó. Cẩu thí, cái rắm lời hứa.

Lâm Vũ hắn không phải người tốt,cũng không phải chính nhân quân tử, trong cái thế giới điên cuồng này lời hứa chính là thứ không đáng tin nhất. Tên Vân Long đó chắc chắn phải chết.

Thế gian quá lâu đã quên đi sự đáng sợ của diệt thần thể. Nay Lâm Vũ sẽ cho thế gian lần nữa thấy được sự đáng sợ đó.

Vì sao diệt thần thể lại là thể chất mạnh nhất, nghịch thiên nhất Đại Vận thế giới. Vì sao cho dù là một phàm nhân cũng có thể bước vào đại đạo cảnh trong vòng một ngày, cảnh giới cao nhất hiện tại. Vì sao đồng cảnh giới, ta chính là vô địch là chúa tể hết thảy.

Lâm Vũ đứng dậy, cả người hắn uy thế kinh khủng tràn ngập, không gian điên cuồng sụp đổ. Cây cối, vạn vật xung quanh hắn nháy mắt khô héo hóa thành tro bụi. Từng bước hắn đi,mặt đất đều sụp đổ không chịu nổi.

Tu vi của hắn nháy mắt từ luyện khí kỳ, đến thông kinh cảnh, vượt qua tẩy cốt, phá hoán huyết, quá thăng hồn, bước vào luyện tâm...Nhưng cảnh giới của hắn vẫn không dừng lại, vẫn đang điên cuồng tăng vọt.

Nhìn trước mắt vòng vòng xoáy đen kịt như mực, tản ra uy thế như một đầu viễn cổ cự thú. Lâm Vũ không do dự bước vào, hắn chỉ có thể sống mười phút, sau mười phút cơ thể, ý thức, linh hồn của hắn đều vỡ vụn mà chết. Nhưng mười phút với hắn là quá đủ.

Vân Long nhìn trước mắt hắn từng núi, lại từng núi linh thạch nhiều như vô cùng vô tận. Đan dược,linh thảo tràn lan như biển mênh mông không nhìn thấy cuối bờ. Pháp bảo, công pháp thì nhiều như sỏi đá, như cỏ dại vứt đầy mọi nơi,đâu đâu cũng có.

Vân Long triệt để điên rồi, hắn sướng đến hóa điên,hắn cười không ngậm miệng lại được, hắn lao đến bốc từng vốc linh thạch, ném loạn xạ, hắn nhảy vào đan dược bơi tứ tung. Khắp mọi nơi đều vang vọng tiếng cười điên cuồng của hắn.

Lâm Vũ mở mắt, quanh hắn là một tiểu thế giới, thế giới này chỉ chỉ có đan dược, linh thạch, công pháp,pháp bảo, linh thảo xếp trồng lên nhau mà thành, còn lại không có gì khác, thật đúng là một thế giới nghèo đói. Không có gì ngoài điều kiện.

Lâm Vũ cất bước, không phải đợi lâu, rất nhanh Lâm Vũ tìm thấy tên khốn Vân Long đó.

Vân Long chính là đang nằm thoải mái trên núi đan dược, từng nắm lại từng nắm đan dược bị hắn ném vào trong miệng,cắn nuốt như nhai kẹo.

Chỉ trong nháy mắt Vân Long hắn đã từ thông kinh cảnh nhảy lên hoán huyết cảnh, vài phút tăng hai đại cảnh giớ.Vân Long hắn có thể kiêu ngạo,hắn chính là từ cổ chí kim thiên hạ đệ nhất nhân làm được điều đó.

Nhìn thấy mặt đầy sát khí Lâm Vũ, Vân Long thoải mái cười nói, giọng đầy trêu tức

“Nha, Lâm.......”

Vân Long còn chưa kịp nói xong, chưa kịp phản ứng. Một bàn tay đã nắm lấy đầu hắn, đập mạnh xuống đất ma sát, từng quyền lại từng quyền như bão táp đập vào mặt hắn, khiến hai bên má hắn đều lõm vào thành hố sâu, răng lợi rơi đầy đất, cả khuôn mặt hắn chỉ toàn máu tươi, hai mắt nổ tung, cái mũi đã nát bét không còn hình dạng.

Trong nháy mắt, tu vi,linh căn của Vân Long đều biến mất không còn, hắn nháy mắt trở thành một phế nhân.

Lâm Vũ xách đầu Vân Long lên, xé bỏ tứ chi của hắn.

Vân Long đau đớn thảm thiết, khóc lóc cầu xin tha thứ “ tha...tha cho ta đi...tha cho ta đi mà...ta có thể cho ngươi...tất cả...tất cả...cầu xin ngươi... tha...cho mạng chó...của ta đi...cầu xin ngươi”

Chẳng nói nhảm, Lâm Vũ xé bỏ linh hồn tên khốn Vân Long ra khỏi cơ thể.

Vân Long càng hoảng sợ, linh hồn muốn chạy trốn nhưng vô ích.

Lâm Vũ đã tóm lấy linh hồn hắn, từng bước xé nát linh hồn hắn thành mảnh vụn.

Khắp nơi đều vang vọng âm thanh la hét đau đớn, kinh khủng tuyệt vọng như từ mười tám tầng địa ngục vậy.

Nhìn mảnh linh hồn cuối cùng của Vân Long tan nát. Lâm Vũ thở dài,đến cuối cùng đây cũng không phải Vân Long hắn, đây chẳng qua chỉ là một bộ phân thân mà thôi. Nhưng thời gian đã không đủ để Lâm Vũ tìm đến chỗ bản gốc của tên khốn Vân Long đó. Cơ thể của hắn bắt đầu tan nát, như cát bụi tiêu tán trong không trung vậy.