Nhân Lộ Thành Thần

Chương 142: Mưa



Vạn Kim Tiền hớn hở, sung sướng mở cửa kho bảo khố, mỉn cười vui mừng nói.

“Các Bảo Bối, ta lại đến rồi đây”

Cánh cửa kho bảo khố được mở ra, bên trong hiu quạnh, từng ô chứa đồ đều trống vắng. Vạn Kim Tiền mỉn cười đóng cửa kho bảo khố vui vẻ nói.

“Ha ha…ta già rồi nên hoa mắt đi. Ân, chắc chắn là như vậy”

Vạn Kim Tiền một lần nữa mở cửa, nụ cười vui vẻ tắt ngẩm, quỳ sụp xuống mặt đất, hai mắt tràn đầy tuyệt vọng hét lớn.

“Không…”

Vạn Bảo Nhi vui vẻ ca hát trở về nhà, vừa về tới nhà, nàng đã thấy cha nàng cả người bốc hoả, khuôn mặt đen như tận thế, ngồi nghiêm nghị trên chiếc ghế gỗ, hai tay nắm chặt, liền biết đại sự không ổn. Cúi thấp người xuống, lén lút rời đi phụ thân tầm mắt.

“Vạn Bảo Nhi con qua đây”

Một tiếng gầm lớn vang lên, khiến Vạn Bảo Nhi giật mình. Vạn Bảo Nhi ngay lập tức nở nụ cười tươi sáng, hai mắt hồn nhiên, uyển chuyển đi đến, bóp vai cho phụ thân nàng ngọt ngào nhẹ nhàng nói.

“Cha có chuyện gì khiến người tức giận sao, ta sẽ giúp người giải quyết”

Vạn Kim Tiền cũng ngay lập tức lớn tiếng mắng.

“Còn không phải vì con sao, bảo bối của cha, con đem đi đâu hết rồi hả”

Vạn Bảo Nhi nghe vậy, nụ cười cứng đờ miễn cưỡng nói.

“A ha ha…con ăn hết rồi”

Vạn Kim Tiền nhìn Vạn Bảo Nhi từ trên xuống dưới, nghiêm mặt nói.

“Con muốn nói thật, hay muốn ta điều tra”

Vạn Bảo Nhi chỉ đành cúi đầu xấu hổ nói sự thật.

“Con…con cho người khác ăn hết rồi”

Vạn Kim Tiền cả người như hoá đá, chén trà trên tay cũng rớt xuống mặt đất vỡ tan tành, cho…cho…cho người khác…khác rồi. Vạn Kim Tiền cảm thấy thật đau, quá đau. Cố gắng lấy tay ôm ngực để bản thân không ngã trên mặt đất, thở hổn hển nói.

“Con cho…cho…cho ai”

Vạn Bảo Nhi thấy vậy cũng chỉ dám hé mắt quan sát, chậm rãi nói từng chữ một, một cách nhỏ li ti.

“Cho một người bình thường không linh căn…”

Vạn Kim Tiền hai mắt tối sầm, cả người như khó thở. Bình thường, bình thường, không có linh căn, không linh căn. Trời ạ, rốt cuộc hắn đã gây ra nghiệp chướng gì vậy hả trời. Vạn Kim Tiền cuối cùng cũng không nhịn được nữa, giận dữ hét lớn.

“Hắn là ai, để ta đi giết hắn, ta phải giết hắn, ta phải giết hắn…”

Vạn Bảo Nhi không phục phùng má nói.

“Mấy món đồ vô dụng đó, cha có dùng đến đâu, để ở đó cũng lãng phí, chẳng bằng để con giúp cha sử dụng chúng”

Vạn Kim Tiền hai tay che ngực, đau lòng nói.

“Những món đồ đó là ta cực khổ cả đời kiếm được để chuẩn bị cho con đường tu luyện sau này của con, chỉ cần con khỏi bệnh, ta sẽ dùng những món đồ đó để con có thể sánh ngang với Linh Lung Thánh Nữ, Lưu Ly Lan Linh, Tiêu Dao Thánh Nữ, Vũ Hoả Thiên Linh trên con đường tu luyện, vậy mà, vậy mà…”

Vạn Bảo Nhi nghe vậy liền cúi đầu, xấu hổ không dám nhìn mặt phụ thân. Bỗng cả người Vạn Bảo Nhi lảo đảo, phun ra một ngụm máu tươi trên mặt đất. Vạn Kim Tiền thấy vậy liền vội vàng lao tới đỡ Vạn Bảo Nhi. Vạn Bảo Nhi bỗng lè lưỡi, nở một nụ cười tinh nghịch vui vẻ nói.

“Cha người bị con lừa rồi”

Vạn Kim Tiền thở phào nhẹ nhõm, cốc nhẹ đầu con gái, mỉn cười nói.

“Nha đầu thối làm ta sợ chết khiếp”

Vạn Bảo Nhi tinh nghịch chạy ra khỏi cửa, nhưng không quên quay đầu, nháy mắt cười tinh nghịch với cha nàng. Vạn Kim Tiền thấy vậy cũng chỉ đành mỉn cười bất đắc dĩ.

Nhưng Vạn Bạo Nhi vừa ra khỏi cửa, nụ cười liền dừng lại, cả người lảo đảo, khuôn mặt trắng bệch không còn một chút huyết sắc, khoé miệng không ngừng rỉ ra máu tươi, Vạn Bảo Nhi cuối cùng cũng không thể chống đỡ được nữa, cả người ngã xuống mặt đất lạnh giá, nhưng ngay lúc nàng ngã xuống, một bàn tay lạnh giá, đỡ lấy nàng. Vạn Bảo Nhi nhìn vị nam tử hai mắt lạnh lùng, không chứa một tia tình cảm trước mắt mỉn cười nói.

“Đa tạ”

Tên nam tử không trả lời, từ trong ngực móc ra một chiếc khăn tay đưa cho Vạn Bảo Nhi, Vạn Bảo Nhi nhận lấy khăn tay cố gắng mỉn cười lau đi vết máu còn dính trên khuôn mặt.

Tên Nam Tử cúi người xuống muốn cõng nàng rời đi. Vạn Bảo Nhi chỉ đành mỉn cười ôm lấy cổ tên nam tử. Tên nam tử cõng Vạn Bảo Nhi trên lưng, đôi mắt vốn lạnh lùng, không chứa một tia tình cảm thoáng hiện lên một tia nhu tình nhỏ bé.

Tên nam tử theo ý thích của Vạn Bảo Nhi, cõng nàng đến một ngọn đồi nhỏ bé, mọc đầy cỏ xanh mơn mởn, trên ngọn đồi là một cây cổ thụ toả tán xum xuê, tên nam tử dìu Vạn Bảo Nhi ngồi xuống dưới gốc cây, sau đó liền yên lặng đứng yên bên người Vạn Bảo Nhi.

Vạn Bảo Nhi ngắm nhìn bầu trời xanh ngát, ngắm nhìn từng đám mây trắng đang trôi nổi bồng bềnh, nghe tiếng chim hót reo vang, nghe tiếng gió thổi tươi mát mang theo mùi hoa cỏ ngát hương thơm, không khỏi mỉn cười mà ngủ thiếp đi dưới gốc cây cổ thụ già. Một chiếc lá theo cơn gió thổi tới, muốn rơi vào người Vạn Bảo Nhi. Tên nam tử nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy chiếc lá, rồi cẩn thận thả nó đi nơi khác. Bỗng một cơn mưa ập tới, mây đen che kín bầu trời từng hạt mưa rơi xuống mặt đất. Tên nam tử nhíu mày muốn bùng nổ linh lực, nhưng thấy Vạn Bảo Nhi đang ngủ say, liền dừng lại. Từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc ô, che từng hạt mưa rơi xuống người Vạn Bảo Nhi, còn mình thì im lặng đứng đó, đứng giữa trời mưa lạnh giá, ướt đẫm cả người hắn.