Nhân Lộ Thành Thần

Chương 49: Kéo dài thời gian



Hứa Vô Tâm hay chính xác là Nhan Như Ngọc ngoài mặt vẫn một bộ bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng hắn cảm giác bất an mãnh liệt đang nổi lên. Cũng may, chỉ dựa vào mỗi lời nói của Dạ La là không đủ để kết tội Nhan Như Ngọc. Hắn có thể viện lý do từ chối.

“Lâm huynh, chuyện này chỉ dựa vào lời nói phiến diện, vô căn cứ không thể kết tội Nhan Như Ngọc được mà cần phải có tang chứng, vật chứng, chuyện này chúng ta cần phải điều tra thêm. Lâm huynh, xin lỗi ta lực bất tòng tâm, muốn giúp mà không giúp được”

Lâm Vũ đã sớm biết được Hứa Vô Tâm thể nào cũng nói vậy, chỉ dựa vào lời nói của một mình Da La đương nhiên là không đủ. Cho nên không phải cần hắn ra tay sao.

“Hứa Huynh theo ta được biết, hung thủ gây án thường dấu chứng cớ ở nhà bọn chúng. Nếu Nhan Như Ngọc là hung thủ, có lẽ trong nhà hắn có dấu tang chứng,vật chứng phạm tội. Chúng ta chỉ cần đưa người đến khám xét, không phải mọi chuyện liền rõ ràng sao.”

Hứa Vô Tâm nghe xong khuôn mặt cứng đờ. Tình tiết có vẻ quen thuộc, đây chẳng phải là cách hắn vu oan giá họa cho Lâm Vũ, muốn dồn Lâm Vũ vào chỗ chết sao. Lâm Vũ đây chính là dùng cách của hắn trả lại cho hắn. Nhưng dù thế nào, cũng không thể làm theo ý Lâm Vũ được.

“Lâm huynh, tự ý xông vào nhà người khác là trái quy tắc, thứ lỗi cho ta không thể làm được”

“Nha” Lâm Vũ trên mặt nở một nụ cười mỉa mai, sau đó từ tốn nói

“Hứa huynh thật là mau quên, trước kia ta chỉ ở hiện trường xảy ra vụ án, Hứa huynh đã sai người bắt ta, sau đó mang theo bao nhiêu người đi lục soát, khám xét nhà ta. Vậy mà bây giờ ta có cả nhân chứng, lẫn động cơ phạm tội. Huynh lại nói không được. Chuyện này chắc ta phải nhờ Mộng Lan bẩm báo lên Âm Vương để Âm Vương minh xét, nhờ người dân để người dân lấy lại công đạo.

Lâm Vũ đây là uy hiếp, trần trụi uy hiếp. Cha Mộng Lan đã chết, nhưng thuộc hạ vẫn còn đó. Lâm Vũ không tin Âm Vương vì một tên Nhan Như Ngọc nhỏ nhoi mà đi đắc tội với một cỗ thế lực to lớn như vậy được. Chưa kể chuyện này đã làm lòng người hoang mang, phẫn nộ. Nếu chuyện này mà truyền đến tai dân chúng hậu quả không cần nói cũng biết. Cả cái Âm Giới này, cũng phải vì đó mà loạn lên. Âm Vương đến lúc đó càng không thể đứng nhìn.

Lúc này, Hứa Vô Tâm chợt nhận ra mình đây là bị Lâm Vũ vả mặt. Mà còn là trần trụi vả mặt, dù hắn biết bị vả mặt nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đưa mặt lên để bị vả. Cảnh giới âm người đến mức này, đã đạt tới bản năng vô cực cmn rồi. Lâm Vũ nói không sai, nếu chuyện này đến tai Âm Vương, hắn chết chắc. Âm Vương sẽ không vì Nhan Như Ngọc mà đắc tội Âm Mộng Lan, đắc tội với dân chúng cả Âm Giới. Thậm chí nếu Âm Vương điều tra, chuyện hắn đoạt xá Hứa Vô Tâm rất có thể sẽ bị lộ tẩy. Hắn chỉ có một con đường có thể đi. Con đường bị vả mặt, mà vả mặt xong còn phải tươi cười làm theo lời Lâm Vũ nói. Đây cũng quá âm hiểm đi.

Tuy vậy, hắn vẫn phải tìm mọi cách kéo dài thời gian, thông báo cho hóa thân Nhan Như Ngọc của hắn mau chóng lục soát lại nhà cửa của mình, xem xét kỹ lưỡng liệu có phải Lâm Vũ đã giấu sát chiêu vào trong nhà của hắn hay không. Nghĩ vậy, Hứa Vô Tâm trên mặt nở ra một nụ cười hiền hòa nói.

“Lâm huynh, là do ta sơ suất, không suy nghĩ được chu toàn. Mong Lâm huynh lượng thứ, người đâu mang cực phẩm bạch tửu lên đây. Ta xin được uống ba chén bồi tội với Lâm huynh”

Sau đó hết từ ba chén bạch tửu, lại chuyển sang cả bình riệu. Hết bình riệu lại chuyển đến ca ngợi, tung hô Lâm Vũ vì dân trừ hại, chính nhân quân tử, anh tuấn tiêu sái, trí tuệ vô song, khí chất trác tuyệt. Có câu nào hay, ý nào đẹp, Hứa Vô Tâm đều không biết xấu hổ tung hô ra hết. Tài năng này, không đi làm nịnh hót thì quá phí của trời. Sau đó lại mở tiệc chiêu đãi, sơn hào hải vị, kỳ chân dị bảo có cái gì mang lên cái đó. Ăn chán chê về sau liền là các món tráng miệng linh lung bắt mắt, mùi thơm ngào ngạt. Ăn xong tráng miệng, Hứa Vô Tâm càng không biết xấu hổ gọi thêm vô số mỹ nữ ăn mặc hở hang mặc như không mặc, khắp người son phấn nồng nặc, đánh đàn, ca hát, nhảy múa,cầm kì thi họa cái gì cũng có. Nếu ai nhìn vào, có thể tưởng tượng được đây là đang điều tra phá án, truy bắt hung thủ sao. Đây rõ ràng là một trận hưởng thụ, tiêu sài xa hoa lãng phí của những kẻ có tiền.

“Lâm huynh viên dưỡng hồn ngọc này tặng huynh, tuy nó chỉ là thượng phẩm pháp bảo nhưng công dụng của nó rất thần kỳ, có thể khiến tinh thần thoải mái, suy nghĩ thông suốt, còn cái này, cả cái này, và cái kia nữa...tất cả đều tặng Lâm huynh, mong Lâm huynh nhận lấy”

“Vậy xin đa tạ Hứa huynh”

Lâm Vũ nhìn xem tất cả vào mắt, hắn biết Hứa Vô Tâm đang câu giờ, kéo dài thời gian, để liên lạc với Nhan Như Ngọc nói cho hắn tất cả mọi chuyện, tìm kế ứng đối. Nhưng vậy thì đã sao, Nhan Như Ngọc vẫn phải chết mà thôi.

Hứa Vô Tâm thấy Lâm Vũ bình tĩnh như vậy, lòng càng như lửa đốt. Hắn đã để phân thân Nhan Như Ngọc lật tung cả nhà hắn lên, đào sâu xuống ba tấc đất nhưng vẫn không tìm được gì. Chỉ còn một cách đốt lửa phóng hỏa, không sai hắn học theo Lâm Vũ đốt lửa phóng hỏa thiêu rụi cả nhà hắn, hủy hết tất cả xem Lâm Vũ còn có thể làm gì.

Cuộc vui cứ thế kéo dài, mãi cho đến khi một ngọn lửa lớn được đốt lên, náo loạn cả Âm thành. Hứa Vô Tâm lúc này mới cười nói, chậm chạp điều động đám tay sai, mãi về sau mới mang theo đám người Lâm Vũ đến nhà Nhan Như Ngọc.

Đến nơi, thì cả nhà Nhan Như Ngọc đã cháy rụi. Không hề để lại bất cứ một thứ gì. Nhan Như ngọc thì không hề nói một lời nào, chỉ một mực đứng sau lưng Hứa Vô Tâm.

Hứa Vô Tâm hài lòng gật đầu, sau đó nở một nụ cười chiến thắng nói “Lâm huynh quả thật không may, chuyện này có lẽ phải dừng lại tại đây”

“Hứa huynh...cmn đồ ngốc cẩu ngươi dám tè bậy lên người ta”

Hắc cẩu bị Lâm Vũ đá như một quả bóng bay về phía trước, kèm theo tro tàn, khói bụi mù mịt.

Lâm Vũ lúc này mới tươi cười, quay sang nhìn Hứa Vô Tâm nói.

“Hứa huynh, huynh vừa nói gì, ta nghe không rõ”

“Lâm huynh, ta nói nơi đây đã bị thiêu rụi, không còn gì cả. Chúng ta nên đi thôi”

Lâm Vũ một mặt mỉn cười, nói “Hứa huynh, huynh đã nghe câu lưới trời tuy thưa mà khó lọt chưa, làm nhiều điều ác ắt gặp quả báo. Nhan Như Ngọc làm nhiều điều ác như vậy, tất gặp quả báo. Biết đâu vô số oan hồn thiếu nữ đã bảo vệ chứng cứ khỏi ngọn lửa đâu”

Hứa Vô Tâm mộng bức, đến lời này Lâm Vũ cũng nói ra được, hắn phục. “Oan hồn thiếu nữ sẽ bảo vệ chứng cứ khỏi ngọn lửa” lời này sẽ có người tin sao, do hắn không đủ thông minh để hiểu hay do Lâm Vũ thích trêu tức người khác. Cố gắng giữ bình tĩnh Hứa Vô Tâm nói “ Lâm huynh nói đùa, chúng ta nên về thôi”

“Ta không đùa, nếu Hứa huynh không cho người khám xét ta sẽ báo chuyện này với Âm Vương”

Không còn cách nào khác, Hứa Vô Tâm đành phải cho đám tay sai lục soát, khám xét khắp nơi, tìm tòi chứng cứ.

Còn bản thân thì dùng thần thức nói chuyện với hóa thân để đảm bảo chắc chắn.

“Ngươi có tìm ra được điều gì bất thường không”

“Không có”

Nghe vậy, Hứa Vô Tâm càng không hiểu nổi Lâm Vũ muốn làm gì.

Lâm Vũ cũng đang tính toán thời gian, sau đó cố ý mang theo Âm Thúc, Hứa Vô Tâm cùng Nhan Như Ngọc đi đến nơi hắn đã tính sẵn. Hắn không tin vào bọn tay sai của Hứa Vô Tâm, dù có tìm ra được gì, bọn chúng cũng sẽ giấu cả đi mà không hề bẩm báo. Lâm Vũ nói rất chính xác, trước khi đến đây Hứa Vô Tâm đã dặn dò kỹ bọn thuộc hạ của mình, cho dù có tìm ra được thứ gì cũng phải tìm mọi cách giấu đi.

“Hứa huynh chúng ta sang bên kia nhìn thử xem, Âm Thúc cùng ta đi một chuyến”

Nhìn Lâm Vũ mang theo Âm thúc rời đi, Hứa Vô Tâm không còn cách nào khác cũng đành phải dẫn Nhan Như Ngọc đi theo.

“Âm Thúc kia là gì, có thể lấy ra nhìn rõ xem được không”

Âm Thúc phẩy tay một cái, cả đống lộn xộn đều được dọn dẹp, trước mặt bọn họ là một chiếc rương được đúc bằng hàn âm tinh thiết, nước lửa bất xâm, đao kiếm cũng khó gây thương tổn. Mở ra bên trong, là vài bộ thi thể của các cô gái, một ít quần áo, túi trữ vật và thân phân lệnh bài.

Nhìn thấy những thứ này, Nhan Như Ngọc cả người cứng đờ sau đó phẫn nộ hét lớn.

“Không thể nào, không thể nào...Lâm Vũ là ngươi hãm hại ta, ngươi cố ý, tất cả đều là do ngươi, do ngươi đúng không”

Lâm Vũ nhìn Nhan Như Ngọc như nhìn một thằng ngốc vậy.

“Ngươi mắt nào nhìn thấy ta vu oan giá họa cho ngươi, cả nhà ngươi đều được bao phủ bằng trận pháp, cho dù là khai pháp cảnh cường giả cũng không vào được, ta vào bằng cách nào. Suốt quá trình này, các ngươi một mực theo dõi ta, ta có cơ hội động thủ sao”

Nhan Như Ngọc cứng họng. Lâm Vũ nói không sai,Lâm Vũ không thể đột nhập vào nhà hắn được, nếu có thực lực đột nhập nhà hắn, còn cần vu oan giá họa cho hắn sao, trực tiếp giết hắn là được. Không những vậy, cả quá trình này hắn đều giám sát Lâm Vũ, Lâm Vũ không có cơ hội ra tay, người bên cạnh Lâm Vũ cũng vậy, chỉ trừ có con cẩu đi theo hắn. Đúng tất cả là do con cẩu đó gây lên.

“ Là do con hắc cẩu, con hắc cẩu đó hãm hại ta”

Bây giờ không chỉ Lâm Vũ nhìn Nhan Như Ngọc như nhìn một thằng ngốc, mà tất cả mọi người ở đây, đều nhìn hắn như một thằng ngốc vậy. Bị một con cẩu hãm hại, lời này cũng có thể nói ra được sao, ai sẽ tin trên đời này có người bị một con cẩu hãm hại mà chết, ngươi tin được không.

Lâm Vũ cũng không muốn nói nhảm. “ Âm thúc mau bắt hắn đừng để...”

Không để cho Lâm Vũ kịp phản ứng, Nhan Như Ngọc đã tự bạo mà chết. Cơ thể nổ tung thành tro bụi.