Cái năm 13 tuổi ấy là cái năm mà cô hối hận nhất đời mình vì đã không cứu được người duy nhất mà cô yêu thương từ tận đáy lòng.
Hắn ta - Phượng Tấn Nghiêm - là con ruột của người cha nuôi của cô. Anh ta đẹp trai, hiền lành, dịu dàng với cô. Anh ta đã ơn cạnh và giúp đỡ mỗi khi cô đau khổ nhất, cô và anh đã được cha nuôi chấp nhận cho phép quen nhau
Thế rồi....
Chưa quen nhau được 2 tháng, cô và anh đã phải chia lìa nhau. Anh đã cứu cô và hy sinh bản thân, lại một con người nữa mà cô yêu quý chết ngay trước mặt cô.
Nó làm cô đau đớn tột cùng. Nó như giằn xé trái tim nhỏ bé của cô, cô đã khóc, phải, cô đã khóc một lần nữa trong suốt 10 năm qua kể từ ngày cha nuôi - ông Phượng Khang - đem cô về
Từ lúc đó đến nay cô chưa từng khóc cho dù có đau đớn cỡ nào, cho dù có buồn cỡ nào cô cũng nhất quyết không được khóc. Ấy vậy mà chỉ vì một người con trai mà cô phải khóc suốt ròng rã 2 tuần.
Cô đã cạn khô nước mắt rồi, nhưng vì sao cứ nghĩ đến anh thì cô lại muốn khóc tiếp, bản thân cô vẫn chưa thể nào chấp nhận được sự thật rằng anh đã chết.
Anh ra đi quá sớm, anh để lại một mình cô bơ vơ trên cõi đời này. Anh lại giống gia đình cô, đời bỏ cô mà đi nơi khác....
Cô đã cho rằng vì cô mà anh mới phải chết, điều này đã khiến cô tự dằn vặt mình mỗi đêm
5 năm
5 năm là một khoảng thời gian dài của chúng ta
Là một khoảng thời gian đủ để chúng ta quên đi một ai đó
Nhưng đó không có nghĩa là cô - Nhân Mã - cũng như thế.
Cô vẫn không hề quên cái đêm ấy
Cái đêm ác mộng của cuộc đời cô
Cái đêm khiến cô đã hoàn toàn khép kín trái tim của mình lại để không một ai có thể bước vào được nữa
================
Rồi mấy chàng sẽ cưa đổ đc cô nàng lạnh lùng này ko?
Mời các bạn đón xem
Sorry vì chap này ngắn quá, ta ko có ta tưởng về Love cũ cho lắm nên thôi kệ