Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 133: Sợi dây và đồng hồ



Để xác định có hiệu quả giao lưu với thí nghiệm thể hay không, Bạch Sở Niên không một lần thả ra mười bốn thí nghiệm thể, chỉ chọn ra ba người dễ dàng khống chế làm bài kiểm tra trước, phân biệt do một học viên phụ trách dẫn dắt việc học tập của thí nghiệm thể, để cho an toàn, thực lực của mỗi học viên đều phải cao hơn thí nghiệm thể mà người đó phụ trách.

Vô Tượng Tiềm Hành Giả được giao cho một alpha cá kiếm từ đội Cuồng Sa, nhưng Vô Tượng Tiềm Hành Giả có vẻ trông không tích cực lắm.

Bạch Sở Niên khoát tay áo: "Nếu không có việc gì thì các cậu trước tiên cứ quen thuộc với nhau một chút đi, ngày mai bắt đầu học sau."

Vô Tượng Tiềm Hành Giả ở bên cạnh Bạch Sở Niên cọ xát, cậu còn chưa muốn trở về phòng.

"Tôi muốn đi gặp thiếu tá." Cậu thì thầm.

Bạch Sở Niên lật xem danh sách trong tay, ở trong lòng sắp xếp một nhóm thí nghiệm thể, thuận miệng trả lời: "Thiếu tá rất bận, nếu cậu có chuyện quan trọng có thể nói thì tôi sẽ dẫn cậu đi gặp."

"Tôi có." Vô Tượng Tiềm Hành Giả vội vàng xoa xoa đầu ngón tay:" Tôi có chuyện quan trọng cần nói."

"Được rồi." Bạch Sở Niên đứng lên: "Vậy cậu đi theo tôi."

Từ sân huấn luyện khép kín dưới lòng đất đến văn phòng thiếu tá đi bộ ước chừng mười lăm phút, Vô Tượng Tiềm Hành Giả yên lặng đi theo Bạch Sở Niên, cậu vốn không thích nói chuyện, cũng sẽ không chủ động tìm đề tài.

Bạch Sở Niên cùng cậu tán gẫu: "Vì sao lại đặt cho mình cái tên này?"

Câu hỏi của hắn đã cắt đứt xuy tư của Vô Tượng Tiềm Hành Giả, cậu mím môi trả lời: "Lần đầu tiên anh ấy hỏi tên tôi, tôi nói tên tôi là, Hạ Bình Quả*." Thiếu tá để ý cảm thụ của người người khác như vậy, nên sau khi nghe được lại nhịn cười nhịn rất vất vả."

*Hạquả táo

"Anh ấy nói rằng quả táo sẽ sinh ra sâu trùng trong một thời gian dài.

Nhưng lúc ấy đầu óc tôi trống rỗng, vì thế đổi tên thành Hạ Tiểu Trùng.

Chờ trở lại ngục giam, tôi suy nghĩ thật lâu, mới hiểu được tôi lại hiểu sai ý tứ của thiếu tá, ngôn ngữ của con người thật phức tạp, ý nghĩa tồn tại đặt ở trong cái tên sẽ khiến người ta bật cười, nhưng đây là vấn đề của tôi, chữ Hạ đặt ở trong tên rất dễ nghe, cho dù trêu chọc tôi, tôi cũng sẽ không thay đổi chủ ý."

"Đến rồi." Bạch Sở Niên dừng lại trước một cánh cửa khép hờ rồi đưa Vô Tượng Tiềm Hành Giả đi vào.

Thiếu tá đang trên phục án viết chữa, trong tay bày máy tính và bản đồ.

"Các cậu ngồi một chút, đợi tôi một lát, báo cáo này tương đối gấp." Hạ Kính Thiên nói.

Vô Tượng Tiềm Hành Giả ngoan ngoãn ngồi trên sô pha nhìn thiếu tá không chớp mắt, nhìn khuôn mặt rũ xuống của hắn.

Năm phút sau, Hạ Kính Thiên ngẩng đầu lên, tắt máy tính lại, đơn giản thu dọn mặt bàn một chút.

Vô Tượng Tiềm Hành Giả còn đang ngẩn người, Bạch Sở Niên liền túm lấy cậu một cái: "Thiếu tá nhìn cậu đấy, mau nói chuyện đi."

Cậu run lên, cẩn thận chỉnh sửa quần áo, cúi đầu và nói: "Tôi ... Tôi có thể trả lời các câu hỏi."

Hạ Kính Thiên ôn hòa cười cười: "Không cần khẩn trương, cũng không phải lần đầu tiên tới."

"Ừm...... Ừm."

Tốc độ trưởng thành của thí nghiệm thể gấp mấy lần nhân loại, tuy rằng cách lần trước gặp thiếu tá chỉ qua chưa tới một năm, nhưng tâm trí của Vô Tượng Tiềm Hành Giả cũng thành thục hơn trước rất nhiều, hiểu được khoảng cách thân phận giữa hai người, ngược lại cậu càng thêm câu nệ.

Hạ Kính Thiên nhìn về phía Bạch Sở Niên: "Sự kiện căn phòng tam lăng trùy là cậu xử lý đi, các cậu hẳn là cũng quen thuộc, cậu có điểm đáng ngờ gì muốn hỏi không?"

"Có, có có có." Bạch Sở Niên vẫn khổ sở không tiếp xúc được với Vô Tượng Tiềm Hành Giả, rất nhiều vấn đề chậm chạp mãi mà không có đáp án.

Trong căn phòng tam lăng trùy hắn lấy được vali có hai cái khe đựng dược tề, nhưng chỉ có một kít HD dược tề (HD phát triển theo chiều ngang dược tề, sau khi tiêm lập tức thu được một loại năng lực đồng sinh liên quan đến tuyến thể) đặt ở bên trong, lúc đầu hắn nghi ngờ Vô Tượng Tiềm Hành Giả đã tiêm thuốc kia, bởi vậy mới đạt được một loại khả năng tự sao chép liên quan đến bắt chước, suýt nữa trốn thoát khỏi bị bắt.

Các tế bào sống trong dược chất HD sẽ dung hợp với các tế bào tuyến thể sinh ra khả năng đồng sinh, không thể được chuyển hóa, miễn là hắn đã tiêm qua, tuyến thể của hắn nhất định sẽ lưu lại dấu vết tác dụng của thuốc HD.

Nhưng sau đó Hàn Hành Khiêm nói trong cơ thể Vô Tượng Tiềm Hành Giả cũng không phát hiện dư lượng thuốc HD, cũng có nghĩa là Vô Tượng Tiềm Hành Giả không có tiêm thuốc HD, năng lực tự sao chép kia cũng là cậu dùng năng lực J1 "Người trong gương" bắt chước mà ra.

Bạch Sở Niên hỏi cậu: "Lúc cậu trốn thoát, lấy mấy kít thuốc HD?"

Vô Tượng tiềm hành giả trả lời: "Một, trong hộp chỉ có một cáithooi. Tôi đã lấy nó từ một người nghiên cứu."



"Nhà nghiên cứu nào?"

"Nhà nghiên cứu viện 109 nhưng hắn đã chế rồi."

"Chuyện gì đã xảy ra?"

"Khi tôi còn ở viện nghiên cứu, thường xuyên phải đến phòng kiểm tra để kiểm tra, lần kiểm tra cuối cùng, sau khi thảo luận với các cấp cao thì họ cho rằng tôi không đạt được trạng thái như dự đoán của bọn họ nên quyết định tiêu hủy tôi, tôi thấy chim ruồi Ngải Liên đã ký vào văn kiện đồng ý tiêu hủy.

Bọn họ muốn gây mê tôi sau đó đẩy vào lò đốt, tôi chạy trốn, trên đường chạy trốn đã gặp một nhà nghiên cứu mặc áo bác sĩ trắng, hắn không đeo mã hiệu, tôi cũng chưa từng gặp hắn, hắn thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, là một omega hải đăng sứa, trong tay hắn cầm cái vali kia.

Hắn ta thấy tôi, và tôi nghĩ hắn ta đến để bắt tôi, vì vậy tôi đã lấy vali của anh ta và đập đầu anh ta rồi bỏ chạy.

Tôi vừa rời khỏi tòa nhà viện nghiên cứu thì nghe thấy tiếng súng, nhà nghiên cứu bị tôi cướp hộp bắn ra, ngã ra cửa sổ.

Hắn ta đã chết, tôi chắc chắn rằng hắn ta đã chết, điều này không thể được nghi ngờ. Nhưng tôi không biết tại sao nhân viên bảo vệ của viện lại giết hắn ta."

Bạch Sở Niên phát hiện ra điểm đáng ngờ trong câu chuyện: "Lúc ấy cậu mở vali ra xem sao? Có gì trong đó?"

Vô Tượng Tiềm Hành Giả gật đầu: "Lúc trốn ở phía sau nhà hàng tôi có mở ra xem, bên trong có một dược tề HD, một cái khe khác là trống rỗng, tôi chưa từng động đậy, tôi chỉ biết thứ này rất đắt, bởi vì nhãn của nó là màu tím, trong viện nghiên cứu dược tề dán nhãn màu tím rất ít, đều là loại rất đắt."

"Vậy năng lực tự phục chế của cậu từ đâu ra?"

"Năng lực J1 của tôi có thể bắt chước tất cả năng lực phân hóa trước mặt tôi, khi vị nghiên cứu viên kia rơi lầu chết, khả năng sao chép tự thân liền xuất hiện, tuyến thể của tôi tự động nắm bắt năng lực này, sau đó bắt chước lại. Vào thời điểm đó, tình hình rất khẩn cấp, tôi không nghĩ nhiều."

Bạch Sở Niên chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn giống như đang trượt, trên thực tế đã mô phỏng sự kiện trong đầu nhiều lần.

"Viện nghiên cứu rốt cuộc đã làm bao nhiêu thuốc HD?" Bạch Sở Niên lẩm bẩm.

"Hai kít, chỉ có hai kít." Vô Tượng Tiềm Hành Giả chắc chắn nói: "Tôi đã vào phòng tư liệu, tôi có thể sao chép tất cả nội dung tài liệu trong phòng tư liệu, giá sách B-4-89 hàng thứ ba số thứ hai là tài liệu thống kê hàng tồn kho, trên đó viết, HD phát triển dược tề từ khi nghiên cứu phát triển vào năm K029 chỉ chế tạo thành công hai đơn vị, tôi là ở năm K030 chạy trốn ra."

Hạ Kính Thiên mười ngón tay chống cằm: "Năm nay đã là K034, chúng ta không thể xác dịnh đuộc trong mấy năm nay bọn họ lại sản xuất được ra bao nhiêu."

Bạch Sở Niên nhìn ra ngoài cửa sổ nói: "Tôi cũng từ năm K030 từ viện nuôi dưỡng rời đi, đến nay đã bốn năm."

Hắn đã lấy ra một tài liệu từ màn hình điện tử trên cổ tay của mình: "Bác sĩ Hàn nói rằng anh ấy đã phát hiện DNA của tôi từ các tế bào sống chính trong thuốc HD, nó là một trong những nguyên liệu sản xuất."

"Những viện nghiên cứu nhất định đã lưu lại mẫu vật của cậu."

"Ừm, nhưng có rất nhiều bằng chứng cho thấy các mẫu họ để lại không hoạt động." Bạch Sở Niên chỉ ra những điều bất thường mà hắn phát hiện trong khoảng thời gian này trong nhiệm vụ: "Khi tôi gặp cơ thể thí nghiệm 809 ở Caribe, tôi phát hiện ra một lượng lớn bản sao của tôi, khi chặn hàng hóa của Hồng Hầu Điểu ở cảng M, lại phát hiện ra một số lượng lớn sư tử trắng.

Bốn năm đã trôi qua, nếu họ có thể sử dụng DNA của tôi để sản xuất thuốc, họ chắc là phải thành công rồi, không cần phải làm những công việc vô ích.

Nói cách khác, mặc dù họ có DNA của tôi nhưng họ không bao giờ có thể tạo ra thuốc nữa."

Hạ Kính Thiên cảm thấy hứng thú với việc này, thân thể nghiêng về phía trước chuyên chú lắng nghe: "Vì sao?"

"Tôi của khi đó và hiện tại không giống như khi tôi được sinh ra." Bạch Sở Niên buông tay: "Bởi vì Rimbaud nên DNA của tôi bị đột biến, nguyên tắc bên trong rất khó giải thích, nhưng Rimbaud có sức mạnh này."

"Cậu cũng không phải sau khi rời khỏi viện nghiên cứu mới đột biến, bọn họ sẽ thử mẫu các giai đoạn sinh trưởng của cậu, sẽ luôn có cơ hội thành công, cái này không nhất định." Hạ Kính Thiên chống đầu, rất nhanh tìm được sơ hở trong bộ logic này: "Nhất định còn có nguyên nhân khác."

"Được rồi." Thiết lập suy đoán bị lật đổ, Bạch Sở Niên cũng không có manh mối nào khác.

Nhưng sự thật là, kể từ khi Bạch Sở Niên rời khỏi viện nghiên cứu thì viện nghiên cứu không thể tạo ra bất kỳ dược tề HD nào nữa.

"Cậu còn có cái gì muốn nói sao." Hạ Kính Thiên nhìn về phía Vô Tượng Tiềm Hành Giả, cười nhẹ hỏi "Tiểu Trùng?"

Vô Tượng Tiềm Hành Giả ngồi trên ghế sofa lặng lẽ nóng bừng, lắp bắp trả lời: "Đợi khi tôi nghĩ ra rồi thì tôi sẽ nói với anh sau."

"Ừm, thời gian không còn sớm nữa, Tiểu Bạch về nghỉ ngơi trước đi. Tiểu Trùng ở lại, tôi có một số chuyện cần nói."

"Được."



Đêm qua không ngủ, hôm nay lại xem một ngày huấn luyện, tinh thần cũng có chút mệt mỏi, Bạch Sở Niên từ trong tòa nhà đi ra, khoác tinh đới nguyệt trở về ký túc xá đơn mà PBB chuẩn bị cho huấn luyện viên.

Phòng Của Bạch Sở Niên ở bên trong hành lang, vừa vặn đi ngang qua ký túc xá của Hà Sở Viij, cửa phòng hắn mở rộng bốn phía, Bạch Sở Niên liền thò đầu vào nhìn một chút.

Tiểu tử này xme ra thật gọn gàng, giường trải như sàn nhà, sàn nhà sạch sẽ giống như giường, quân y được xếp thành bốn khối, khăn mặt treo góc cạnh, trên cơ bản mắt có thể nhìn thấy mọi thứ đều là màu xanh lục, thùng rác không có rác, trên bàn không để đồ, trên móc áo không có quần áo, tất cả cơ sở vật chất đều không có tác dụng của nó.

Nhìn không ra, lão Hà bề ngoài nhìn thô mà bên trong lại tỉ mỉ như vậy, thật sự là không nhiễm bùn mà.

Hắn vừa đi chưa được mấy bước, chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, hai tiểu lang họ Hạ kia một người bưng chậu, một người cầm giẻ lau đi vào, Hạ Văn Ý ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc lau sàn nhà, Hạ Văn Tiêu từ dưới gầm giường lấy ra vớ ngày hôm qua chưa giặt ra, ngâm trong chậu dùng xà phòng cọ cọ, vừa rửa còn cao hứng, cái đuôi dài có thể lắc ra tia lửa.

Bạch Sở Niên đi trở về, nhìn tên cửa phòng, là viết tên của Hà Sở Vị.

A, thật sự là đề cao lão Hà rồi, sai sử lao động trẻ em như vậy. Bạch Sở Niên hít một hơi trở về phòng mình.

Hắn đã sớm bảo Rimbaud trở về chờ hắn, nhưng trong phòng hình như không có người, theo thói quen nhìn cửa sau cũng không thấy bóng dáng.

Bạch Sở Niên bật đèn chùm, khi ánh sáng trắng chiếu xuống, một con cá từ trên nóc nhà nhào xuống, đem hắn ngã xuống đất.

Trong tay Rimbaud cầm chủy thủ chiến thuật thép thủy hóa trong suốt, lưỡi dao nhẹ nhàng kề vào cổ Bạch Sở Niên, thấp giọng nói: "Em xong đời rồi, tôi muốn làm em!"

Tay Bạch Sở Niên đã chạm tới chỗ yếu hại của kẻ tập kích, thấy rõ là Rimbaud mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, mở cái bụng yếu ớt nhất ra mà nằm ngửa, thậm chí cố ý duỗi cổ chạm vào dao găm của anh.

Một vết máu tinh tế in trên cổ Bạch Sở Niên, Rimbaud cả kinh, chủy thủ trong tay lập tức hóa thành nước, đem ngực Bạch Sở Niên dội ướt, áo thun dán lên cơ ngực lộ ra đường nét.

Bạch Sở Niên phản khách làm chủ, đem Rimbaud đè lên giường, phóng xuất ra một cỗ hương rượu Brandy nồng đậm, vết máu nhỏ trên cổ nhanh chóng khép lại.

Bạch Sở Niên đem hai tay anh để ngược lên đỉnh đầu, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái: "Anh làm tôi đau, lão bà, cổ đau quá, mau thổi cho tôi đi."

Rimbaud nằm dưới than hắn trừng mắt.

Bạch Sở Niên vùi mặt vào trong cổ mềm mại ấm áp của anh, buồn bực oán giận: "Còn giữ với tôi."

"Em... Cậu... Yo." Rimbaud vốn còn giận, đột nhiên quên mất mình đang giận cái gì, ngơ ngác thả ra tin tức tố hoa hồng trắng trấn an con mèo lớn đang làm nũng trên người mình.

Bạch Sở Niên ôm cá hít lung tung, hai má chen vào mặt Rimbaud cọ tới cọ lui.

Phòng Bạch Sở Niên có cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng đèn của tòa nhà nghiên cứu khoa học san sát bên bờ bên kia.

Rimbaud ngồi trên ghế xích đu bên cửa sổ sát đất nhìn mặt biển, Bạch Sở Niên ngồi trên thảm, đặt bút điện lên đùi báo cáo.

Hắn cần phải gửi lại manh mối từ lời nói của Vô Tượng Tiềm Hành Giả trở lại IOA.

Ánh sáng trong phòng rất tối, đầu đuôi Rimbaud nhẹ nhàng dùng sức trên thảm, tự mình đung đưa ghế đu treo lơ lửng.

Rimbaud nhìn các tòa nhà cao tầng bên kia biển, từ từ đung đưa và hỏi: "Tòa nhà bên kia được thắp sáng, mọi người đang làm gì vậy?"

"Đối diện là căn cứ nghiên cứu khoa học, thời gian này có thể đều đang làm việc." Bạch Sở Niên nhìn chằm chằm màn hình bút điện, cong một chân lên, hai má gối đầu gối, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, trong phòng yên tĩnh phát ra âm thanh gõ bàn phím thanh thúy dễ nghe.

Rimbaud ôm đầu gối đuôi cá, hai tay đan xen chống cằm: "Vậy tối mai tôi bơi sang bờ bên kia, nơi đèn đuốc sáng trưng sẽ có người nhớ em rồi."

Ngón tay của Bạch Sở Niên đang gõ bàn phím dừng một chút, ánh mắt không thể ngăn chặn tràn đầy ý cười.

Màn hình bút nhảy ra khỏi một gợi ý, trụ sở IOA gửi email được mã hóa cho hắn, máy tính của họ đã được cài đặt chip chống hack đặc biệt của bộ phận kỹ thuật, để đảm bảo an ninh thông tin không bị đánh cắp.

Mở hộp thư ra, bên trong mang theo một lời khai của Kim Lũ Trùng, cùng với thông tin mà các đặc vụ bí mật IOA điều tra.

Tổ đặc công liên minh IOA cũng không phải tất cả đều là đặc công công khai có thể tùy ý lộ diện như Bạch Sở Niên, còn có một nhóm đặc công bí mật âm thầm điều tra và chấp hành nhiệm vụ, danh sách những người này hoàn toàn bí mật, ngoại trừ hội trưởng và mấy vị cáp cao đặc thù, không ai biết rõ tình huống của bọn họ, những đặc công bí mật này thủy chung ở nơi tối mang đến manh mối không ai biết đến cho IOA.

Kim Lũy Trùng khai báo địa chỉ của một nhà máy, nói nhóm sư tử trắng bị chặn ở cảng M vốn định đưa đến nhà máy dược phẩm này.

Các đặc vụ bí mật của IOA đã đi đến mở cuộc điều tra và phát hiện ra rằng nhà máy này là một nhà máy trực thuộc viện 109, nơi có một kít thuốc HD.

Một tọa độ được đưa ra ở cuối tài liệu, xác định vị trí của nhà máy và giao tới một nhiệm vụ: Điều tra các chi tiết cụ thể của nhà máy dược phẩm.