Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 172: Nhân quả luân hồi



Hậu kỳ 1

Bảng thành tích tháng đầu tiên của trại huấn luyện trao đổi căn cứ quân sự PBB công bố, Lục Ngôn lấy được huy chương đứng đầu lớp chiến đấu, nhảy nhót một đường trở về, nơi đầu tiên muốn đi lớp bên cạnh cho Lãm Tinh xem một chút, đi được nửa đường bỗng nhiên nhớ tới Lãm Tinh không ở đây.

"Haiz, Tiêu Tiêu cũng không có ở đây, ngay cả bác sĩ Hàn cũng không có ở đây." Lục Ngôn nhàm chán kéo lỗ tai xuống, bỗng nhiên tinh thần chấn động, nhanh như chớp chạy đến phòng nghỉ của thiếu tá, gõ cửa hỏi: "Chú Tiểu Hạ, ba cháu có gọi điện thoại cho cháu không?"

Vô Tượng Tiềm Hành Giả vừa vặn ở bên trong đang cúi đầu đứng trước mặt thiếu tá Hạ, khuôn mặt đỏ hồng, vẻ mặt nhận sai.

Hạ Kính Thiên đang ngồi trên sô pha hỏi Vô Tượng Tiềm Hành Giả, Vô Tượng Tiềm Hành Giả nhỏ giọng đem diện mạo của mình bắt chước thành Bạch Sở Niên, tại lễ hội hoan ngư làm chứng minh ngoại phạm cho hắn nhất nhất khai báo.

"A, Tiểu Trùng đã trở lại rồi, Lãm Tinh đâu?" Lục Ngôn bám cửa hỏi.

Hạ Kính Thiên chú ý tới cậu: "Cầu Cầu, bây giờ chú hơi bận, ba con có gọi điện thoại cho con, mau đi phòng liên lạc lại cho ba con đi."

"Vâng!" Lục Ngôn lại mang theo huy chương của mình chạy đến phòng liên lạc.

Điện thoại của Lục Thượng Cẩm vừa vặn lại gọi tới, Lục Ngôn vừa nghe xong liền cao hứng nói: "Hai người đều ở nhà sao, lần thi này con lại đoạt giải nhất đấy!"

"Thật lợi hại, không hổ là cầu cầu thỏ của ba, cho ba hôn một cái nào."

"Con sẽ sớm có thể đến tổng bộ làm việc." Lục Ngôn ngồi ngược lại trong ghế, nằm sấp trên lưng ghế, trước sau bập bênh chân ghế: "Con đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."

"IOA cũng không phải chỗ người ở, nghe ba, về đây kế thừa gia sản, ba đã xử lý thương hiệu mới cho con rồi, có liên quan đến da lông, trước tiên con đặt ra một mục tiêu nhỏ, kiếm vài ba đồng trước đã."

Lục Ngôn vẻ mặt mất hứng, nhưng lục Thượng Cẩm bên kia đột nhiên không có thanh âm, sau đó Lục Ngôn chợt nghe thấy một trận tiếng bước chân, Lục Thượng Cẩm đang nói với Ngôn Dật: "Em mau nhìn xem, con cá kia đem con trai em đánh cho bầm dập rồi kia kìa!"

Lục Ngôn cầm điện thoại sửng sốt.

Con trai em, con trai em, con trai em, con trai em, con trai em, con trai em, con trai em, con trai em,...

Hậu kỳ 2

Tất Lãm Tinh ở trong phòng làm việc của Bạch Sở Niên cắm đầu vào bút điện lạch cạch viết báo cáo: "Dưới sự nỗ lực chung của cảnh sát liên minh và tổ đặc công của tôi, rốt cục cũng tìm ra toàn bộ chi tiết rò rỉ tàu ngầm, loại bỏ thuốc rò rỉ bên bờ biển, để lễ hội hoan ngư có thể tiến hành theo đúng tiến độ..."

Báo cáo tổng kết bình thường là công việc của tổ trưởng tổ đặc công Thương Tiểu Nhĩ, nhưng Thương Tiểu Nhĩ đẩy cho tổ phó, tổ phó đẩy cho thư ký, thư ký tổ phó đẩy cho khoa điều tra, giám đốc khoa điều tra lại đẩy cho trưởng khoa điều tra Bạch Sở Niên, cuối cùng Bạch Sở Niên đẩy cho Tất Lãm Tinh, Tất Lãm Tinh một cái đầu hai cái lớn.

Điện thoại trong tay lại vang lên, Tất Lãm Tinh vội vàng nhận lấy: "Xin chào, tổ đặc công lục xin nghe."

"Lãm Tinh..." Trong điện thoại, giọng lục ngôn có chút ủy khuất: "Ba tôi bọn họ giấu tôi có Cầu m Cầu mới, tôi đã sớm hoài nghi rồi, ba năm trước bọn họ đưa người về nhà, tuy rằng chưa từng nói ra nhưng kỳ thật tôi đã phát hiện qua một lần, bọn họ còn mua xe cho người ta, cho người ta tiền tiêu vặt nữa..."

Tất Lãm Tinh vừa nghe là Lục Ngôn, nhẫn nhịn đến an ủi: "Đừng khóc, em nói ai đấy."

Thật trùng hợp không khéo, lúc này điện thoại di động cũng vang lên, là Bạch Sở Niên gọi tới, hắn đang ở hiện trường căn cứ bồi dưỡng thành phố Hồng Li, âm thanh bối cảnh cực kỳ ồn ào: "Lãm Tinh, cậu đem tư liệu mấy thí nghiệm thể tôi nói gửi cho tôi, nhanh lên, hiện tại tôi có việc cần."

"Được, đã biết, tôi lập tức gửi qua." Tất Lãm Tinh vội vàng dùng đồng hồ đeo tay mà omega bò sát đưa cho Bạch Sở Niên đọc tên mã cơ thể thí nghiệm, có thí nghiệm thể không có mã hiệu, chỉ có thể dựa theo ngoại hình cùng số hiệu để truy xuất, quá trình rất rườm rà, lại không thể xảy ra bất kỳ sai sót gì.

Lục Ngôn không biết hắn đang làm việc, chỉ cảm thấy Lãm Tinh nói hai câu liền không lên tiếng, thái độ cho có lệ lợi hại, vì thế càng ủy khuất: "Lãm Tinh, ba tôi có phải cảm thấy tôi quá vô dụng, chẳng lẽ bọn họ kỳ thật chê tôi là omega sao? Lúc tôi đi mẫu giáo đã nặn một mô hình bằng đất nặn lúc tết nguyên tiêu đặt trên giường bọn họ, đó là đồ thủ công ở lễ hội nguyên tiêu trong lớp tổ chức làm, kết quả ba cho rằng đó là một quả trứng du chuẩn, chẳng lẽ bọn họ kỳ thật muốn có alpha?"

Ngón tay Lãm Tinh nhanh chóng gõ bàn phím, đem tư liệu cơ thể thí nghiệm gửi cho Bạch Sở Niên muốn gửi qua, từ xương sườn sinh trưởng ra một sợi dây leo cuộn điện thoại đặt ở bên tai an ủi: "Sao có thể như vậy cơ chứ, em chờ tôi một phút."

Lúc này quản lý phát tin tức tới thúc giục hắn nhanh chóng đem báo cáo tổng kết đưa lên, nói tổ trưởng đang chờ lấy. Trên đầu gối Tất Lãm Tinh sinh ra một bó dây leo, bò đến trước máy in laser bật máy nhét giấy, sau đó đem tài liệu đã in xong lấy lại trên bàn.

Điện thoại của Bạch Sở Niên bên kia càng ngày càng ồn ào, thậm chí vang lên tiếng súng, Bạch Sở Niên thúc giục nói: "Nhanh lên, không được thì gửi top 10 cái trước!"

"Được, đã tải đến cái thứ chín rồi." Trên đầu Tất Lãm Tinh toát ra một sợi dây leo, thân cây và lá nhọn trên đồng hồ giống như ngón tay ấn nhích để tìm kiếm tư liệu mà Bạch Sở Niên muốn.

Cửa văn phòng đột nhiên bị gõ, chim bồ câu rừng của phòng kiểm tra tiến vào hỏi: "Tiểu Tất, bên chúng ta làm xong việc, phòng điều tra khi nào sẽ mang mẫu máu tới đây? Tôi đã tắt máy trước trong một thời gian dài rồi...",

Tất Lãm Tinh đỡ lấy đầu ong ong: "Đừng ồn ào nữa!"

Chim bồ câu rừng ngẩn ra, lặng lẽ rụt đầu trở về.



Trong điện thoại im lặng vài giây, Lục Ngôn khịt khịt mũi: "Tôi không làm phiền anh nữa, ba đã thích Sở ca hơn thì thôi, đến ngay cả anh cũng rống lên với tôi. Anh đi yêu Sở ca luôn đi!"

Điện thoại cúp máy, thế giới đột nhiên im lặng.

Bạch Sở Niên: "... Ơ, cậu ta vừa gào lên với mình à?"

____

Nửa giờ sau, bác sĩ Hàn khẽ đẩy cửa phòng làm việc ra, bên trong đã bị dây leo độc tiến sinh trưởng lên trần nhà nhồi nhét đầy, mặt Tất Lãm Tinh đặt trên bàn, lá dây leo trên đỉnh đầu cũng héo rũ.

Bác sĩ Hàn lấy ống tiêm dùng một lần từ trong túi ra, xé ra, hút một ít dung dịch pha loãng composite tiêm vào cho Tất Lãm Tinh, vỗ vỗ bả vai hắn: "Cố lên, lát nữa nhớ đi khoa xét nghiệm lấy lại kết quả mẫu máu."

Hậu kỳ 3

Hiện trường phế tích của căn cứ nuôi dưỡng thành phố Hồng Li, cảnh sát liên minh và cảnh sát quốc tế đang khẩn trương thu hồi cơ thể thí nghiệm bên trong đống đổ nát, bởi vì có bảo vệ khoang nuôi dưỡng nên những thí nghiệm thể chưa đến thời gian nuôi dưỡng này không bị thương.

Những thí nghiệm còn sống sót này trên thực tế nên viện 109 tự thu hồi, sau đó phân công cho các cơ sở nuôi cấy khác tiếp quản, nhưng trước đó cần một quy trình kiểm tra, do Hội y học Liên minh kiểm tra xem tất cả các đối tượng có bị nhiễm thuốc nhiễm IN hay không, có ảnh hưởng xấu đến người dân hay không, vì vậy tạm thời giữ lại, kết quả xét nghiệm được đưa ra rồi mới trả lại cơ thể thí nghiệm sau.

Bạch Sở Niên ở ngay hiện trường phế tích, lấy danh nghĩa tổ đặc công IOA điều tra giúp các cảnh sát thu hồi cơ thể thí nghiệm, có hắn ta, công tác thu hồi phi thường thuận lợi, xem ra hôm nay có thể tan tầm sớm, các cảnh sát đều rất cảm kích hắn.

Sau khi nhận được tư liệu chi tiết về cơ thể thí nghiệm do Tất Lãm Tinh gửi tới, Bạch Sở Niên suy nghĩ một chút, bảo các cảnh sát chia làm ba tổ, mang theo trang bị bắt tương ứng đi sâu vào trong phế tích.

Khoang bồi dưỡng của từng cơ thể thí nghiệm bị hư hại, hoặc là thời gian bồi dưỡng bị xóa sạch dẫn đến cửa khoang bồi dưỡng mở ra, trong phế tích có ít nhất tám cơ thể thí nghiệm có thể tự do hoạt động, ở trong thời kỳ bồi dưỡng và thời kỳ trưởng thành đều có, cũng may lực công kích cũng không mạnh, có Rimbaud ở bên cạnh phụ trợ, công tác bắt giữ không gặp phải khó khăn gì.

Khi bọn họ mang theo đồ dùng sinh vật thép của cơ thể thí nghiệm vận chuyển tạm thời đi ra khỏi đống đổ nát, một chiếc BMW dừng ở bên ngoài vạch phong tỏa, từ trên xe đi xuống một nữ nhân alpha thân mặc tây trang, đeo kính râm, đối mặt với phóng viên nhẹ nhàng gạt tóc đỏ một cái, tao nhã lại có chút không kiên nhẫn.

Đó là xe của Ngải Liên. Xảy ra chuyện lớn như vậy, với tư cách là người điều hành viện 109 hiện tại, Ngải Liên đích xác sẽ ra mặt nhìn một chút.

Một đám vệ sĩ thân hình cường tráng vây quanh cô ta, Ngải Liên đối mặt với ống kính truyền thông tỏ ra bình tĩnh bi phẫn, cũng cố ý nói một câu: "Nguyên nhân của chuyện này tôi sẽ truy tìm đến cùng."

Bạch Sở Niên chỉ huy cảnh sát vận chuyển đồ ăn sinh vật, xa xa nhìn chim ruồi Ngải Liên từ trên xe xuống, cùng Rimbaud bên cạnh xì xào bàn tán.

"Anh xem cô ta mang theo mấy vệ sĩ, bên trong là cơ thể thí nghiệm cao nhất có hai thước sáu, da màu xanh, mắt còn lồi ra, nhìn qua không có chỉ số thông minh, số hiệu 436, tên mã là Gargantel, cơ thể thí nghiệm cương thi loại virus cấp A3, năng lực chủ yếu là triệu hoán, là một trong hai vệ sĩ cơ thể thí nghiệm siêu cấp bên cạnh Ngải Liên."

Rimbaud khinh thường nói: "Ngu xuẩn, xấu xí!"

"Ngược lại... Không phải mỹ thiếu niên, nhà thiết kế hẳn là có người khác, cùng với cái tên Đế Ngạc gặp ở nhà máy dược phẩm Bernard cùng ngoại hình của hắn rất giống, rất khôi ngô cao lớn, có thể xuất phát từ cùng một nhà thiết kế cơ thể thí nghiệm."

Bọn họ phát hiện, có một người đàn ông omega từ cùng một chiếc xe đi xuống, trên dưới ba mươi tuổi, trên người mặc đồng phục màu trắng của nghiên cứu viên, sợi tóc màu xanh xám nhạt hơi dài dùng gân da buộc lỏng lẻo, nhìn qua tính tình rất tốt, vẫn híp mắt cười nhẹ khi đối mặt với ống kính, sau đó tránh phóng viên hỏi thăm, không ngại bẩn thỉu đi lên bên cạnh đống đổ nát kiểm tra khoang nuôi cấy đã mất hiệu lực.

"Là hắn!" Bạch Sở Niên nói.

Đây là trực giác, dựa trên sự hiểu biết của nghiên cứu viên.

"Quên đi, chúng ta đi chào hỏi rồi đi." Bạch Sở Niên nghênh đón Ngải Liên đi qua, từ trong gò đất lấy ra một cái ghế gãy chân, đặt ở trước mặt Ngải Liên: "Dì à, người mang giày cao gót đi chắc sẽ mệt mỏi đi, mau mau ngồi chút."

Lập tức ống kính của các phóng viên đều chuyển qua.

Ngải Liên sắc mặt xanh mét, cười lạnh liếc Bạch Sở Niên một cái: "Tiểu quỷ, cứ chờ xem!"

Hậu kỳ 4

Bạch Sở Niên cưỡi xe máy dẫn Rimbaud về nhà, Rimbaud đội mũ bảo hiểm ngồi nghiêng ở ghế sau ôm eo hắn, tay không thành thật luồn vào trong quần áo alpha.

Bỗng nhiên phát hiện Bạch Sở Niên thỉnh thoảng muốn đưa tay vào trong thắt lưng quần cọ một chút.

Rimbaud liếc mắt nhìn hắn "Ngứa ở đâu sao?"

"Vảy của anh chôn ở gần xương chày của tôi là dùng để làm cái gì vậy?" Đầu tai Bạch Sở Niên hơi có chút đỏ: "Tuy rằng không đau, nhưng khi tôi động nó luôn chạm vào tôi."

"Khi Siren thoái vị, lưu lại vảy duy nhất thủ hộ con dân." Rimbaud trả lời: "Không biết có hữu ích hay không, đại khái là nói dối đi, nó chỉ là đồ trang trí. Em nghĩ sao?"

"Tôi cảm thấy..." Bạch Sở Niên đem áo khoác buộc thắt lưng đắp lên đùi, ho khan hai tiếng: "Nói như thế nào đây, có chút sắc tình, dục vọng khống chế rất mạnh."



"Vậy sao?" Cánh tay ấm áp của Rimbaud làm càn từ vạt áo hướng lên trên sờ soạng, sờ đến cơ ngực cứng rắn của alpha cọ nhẹ: "Nếu em thích, nơi này cũng có thể đặt một cái."

"Cứu mạng!"

Hậu kỳ 5

Đã một thời gian trôi qua kể từ khi Bạch Sở Niên vận chuyển thí nghiệm thể từ thành phố Hồng Li về trụ sở.

Trải qua nghiên cứu của các chuyên gia của Hiệp hội y khoa, những khoang nuôi cấy này có tác dụng tương đương với vỏ trứng, tương đương với trong cơ thể thí nghiệm ấp trứng, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của các y tá, các thí nghiệm trong khoang nuôi cấy đều đạt đến thời gian nuôi dưỡng, rời khỏi khoang nuôi cấy hít thở không khí trong lành.

Ngoại trừ thí nghiệm thể rết và bọ ngựa ra thì trong này trên cơ bản không có cơ thể thí nghiệm phá hoại mạnh mẽ, cho dù sống sót ở viện nghiên cứu, cuối cùng cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng thực phẩm của cơ thể thí nghiệm cường đại, các bác sĩ đều rất lo lắng cho tương lai của bọn họ.

Trong bọn họ có thí nghiệm thể ở thời kỳ bồi dưỡng chiếm đa số, cứ ê ê a a không biết nói chuyện, thế cho nên khu phòng bệnh của hội y học hiện tại giống như một trường mẫu giáo.

Hàn Hành Khiêm hiện tại đang bận rộn chăm sóc bọn họ vì để quan sát thói quen và hành vi của cơ thể thí nghiệm càng nhiều, thân thể Tiêu Thuần đã hoàn toàn khôi phục, trước khi trở về căn cứ quân sự vẫn giúp bác sĩ Hàn.

Hiện tại trong mỗi phòng bệnh đều có thêm sáu giường, Tiêu Thuần mỗi ngày phải kiểm tra phòng bốn lần, xác định những tiểu tử vừa mới từ trong khoang bồi dưỡng này đi ra không có gây phiền toái gì.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, một thí nghiệm bồ công anh không cẩn thận mở cửa sổ, bị gió thổi tóc bay đi hói mất một nửa, đang thương tâm khóc, Tiêu Thuần đi qua an ủi.

Khả năng của cơ thể thí nghiệm bồ công anh này là "Hãm lạc" (Rơi xuống), chỉ cần nhổ một sợi tóc từ đầu cô ta và nắm trong tay thì cho dù có ở nơi cao như thế nào nhảy xuống cũng không sao cả.

Tiêu Thuần đang nghĩ biện pháp dỗ dành cô bé, cơ thể thí nghiệm Corundum ở giường cách vách đứng lên nhẹ nhàng túm lấy quần áo Tiêu Thuần, đáng thương nhìn hắn.

Năng lực chủ yếu của cơ thể thí nghiệm Corundum là mài, lúc mới ngủ nghiến răng đều mài nát ga trải giường.

Đang lúc Tiêu Thuần bó tay, một đôi mắt đen bóng có ánh kim loại cách cửa kính nhìn hắn.

Kim Lũ Trùng cõng xác ướp đi vào, xác ướp dưới sự thao túng của cậu từ trên lưng nhảy xuống ôm bồ công anh lên đùi an ủi, Kim Lũ Trùng ngồi trên giường bệnh, dùng tơ nhện trắng sửa chữa tấm ga trải giường mà Corundum nghiền nát.

Tình huống khó giải quyết đã xong, Tiêu Thuần ôm sách kiểm tra phòng đứng lên, đi đến bên cạnh Kim Lũ Trùng nhỏ giọng nói: "Cám ơn."

Kim Lũ Trùng chớp chớp mắt đen với hắn.

Cửa phòng bệnh bị gõ, Tiêu Thuần ngẩng đầu nhìn qua, bác sĩ Hàn đang đứng ở bên ngoài chờ hắn.

Bác sĩ Hàn mặc đồng phục như bình thường, nhưng chiếc áo bác sĩ trắng này mới giặt và không có bất kỳ vết bẩn nào.

Tháng trước Tiêu Thuần bị thương vì thuốc nhiễm trùng rò rỉ từ tàu ngầm, không ngờ bác sĩ Hàn lại từ căn cứ quân sự trở về thăm mình.

Lúc bác sĩ tiến vào dáng người phong trần mệt mỏi, trên người còn mặc đồng phục, vừa tiến vào liền ôm lấy hắn, một hồi lâu mới cởi áo khoác, đơn giản kiểm tra cho hắn.

Lo lắng trên mặt hắn không phải giả, Tiêu Thuần nhìn thấy, nguyên bản cảm thấy chút vết thương này không tính là gì, cứ như vậy ngược lại cũng có chút hốc mắt chua xót.

Bác sĩ Hàn bỗng nhiên tới gần, dùng sừng trên trán chạm vào mi tâm của hắn.

Hành động thân mật bất thình lình khiến đại não Tiêu Thuần nắm trong cơ hội, không thể khống chế suy nghĩ lung tung: Tại sao phải cởi áo trắng ra nhỉ, bộ quần áo kia mặc trên người anh Hàn rất có mị lực... Thành phần cảm xúc của anh ấy bây giờ là... Hỏng rồi, tinh thần không thể tập trung được, đuôi, đuôi không thể vẫy, nhẫn nhịn, không thể vẫy đuôi được...

Nhưng Tiêu Thuần không biết năng lực đồng sinh của bác sĩ Hàn là thánh thú quanh quẩn, dùng sừng chạm vào có thể đọc được trí nhớ của hắn cùng suy nghĩ trong lòng lúc này.

Hàn Hành Khiêm nhịn không được cười một tiếng: "Đồng phục rất bẩn, tôi có thể nhờ em đi tủ khử trùng lấy cái mới không?"

Dứt lời quả thật liền đi, Tiêu Thuần sửng sốt nửa ngày, lặp đi lặp lại chính mình vừa rồi có phải đem ý nghĩ trong lòng nói ra hay không.

Bác sĩ Hàn trở về trong bộ đồ làm việc sạch sẽ, đặt bút bi vào túi trước ngực.

"Đúng rồi, Sở ca vừa mới tới, cậu ta nhắc tới hội săn tuyển của gia tộc Linh Đề, tôi nghĩ có phải cần tôi làm cái gì hay không..."

Tiêu Thuần còn chưa dứt lời, bị alpha đi tới trước mặt cúi người hôn lên khóe môi một cái, sau đó cả người được ôm quanh trong khuỷu tay.

"Đừng tưởng rằng mình đã có thể một mình đảm đương được một mặt, lúc cách quá xa, tôi sẽ không cứu được cậu đâu."