Khi Rimbaud khoác đồng phục cảnh sát lên người, giơ cánh tay lên, băng dưỡng ẩm trên người theo thân thể kéo dài phát ra âm thanh siết chặt, đuôi cá tròn nối eo mỏng gầy cuộn lên mép sóng của bể cá.
Anh vừa quay đầu lại, thấy Bạch Sở Niên cởi trần người ngồi xếp bằng trên giường ôm gối đầu chơi điện thoại di động.
Trước ngực alpha có một vết sẹo dài cũ, vết sẹo từ ngực lan đến thắt lưng hình chéo, dài chừng hai mươi cm, bởi vì vết thương quá nặng cộng thêm nhiễm trùng sau khi khâu lại nên sau này khỏi rồi đã lưu lại sẹo vô cùng sâu, thậm chí có một số chỗ bởi vì hồi phục mà lồi lên, nhìn qua rất xấu xí, vì thế cho nên khi tắm rửa phơi khô hắn sẽ tự giác ôm gối trước ngực, miễn cho mình nhìn thấy.
Bạch Sở Niên phát giác có một ánh mắt tựa hồ rơi vào trên người mình, vì thế ngẩng đầu, vừa vặn cùng tầm mắt Rimbaud tiếp giáp.
Rimbaud nhìn chằm chằm vết sẹo trong chốc lát, quay đầu lại, tiếp tục trầm mặc cảnh phục, thắt dây giáp da.
Không khí trong phòng ngủ dường như đông lại thành khối, nếu không làm thế nào lại có thể làm cho mọi người khó thở như vậy chứ. Nghịch điện thoại di động cũng lập tức không vui như vậy nữa, Bạch Sở Niên cúi đầu nhìn chằm chằm ga giường xuất thần, một lát sau, từ trong tủ đầu giường kéo ra một cái áo màu đen mới khoác lên người, ngẩng đầu cười với Rimbaud: "Xấu sao?"
Rimbaud quay lưng lại với hắn, lặng lẽ buộc nút và cà vạt.
Bỗng nhiên bên hông có một đôi tay ôm lên, sau lưng anh dán lên lồng ngực nóng bỏng alpha, nhiệt độ xuyên thấu qua băng dưỡng ẩm truyền cho thân thể, thân thể cũng nóng lên theo.
Bạch Sở Niên từ sau lưng ôm người lên, đôi môi nhẹ nhàng in trần trụi vào lưng anh, lời nói nhẹ nhàng trêu chọc: "Anh thật lạnh lùng."
Rimbaud hình như cũng không có tâm tư thân mật với hắn, thậm chí còn kháng cự giãy dụa hai cái.
Bạch Sở Niên ỷ vào sức mạnh và hình thể của alpha từ sau lưng giữ chặt hai tay anh, lộ ra răng nanh ở gần tuyến thể ở gáy yếu ớt của omega thăm dò khẽ cắn một chút.
Rimbaud quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp, giống như bị vết sẹo này gợi lên một đoạn hồi ức, bởi vậy thái độ bỗng nhiên có thêm một loại lãnh đạm cùng ngăn cách nói không nên lời.
Nhưng omega càng dùng ánh mắt này nhìn hắn, Bạch Sở Niên lại càng cảm thấy phiền não, hắn đảm nhiệm các loại đội ngũ chỉ huy chiến thuật lâu dài, nhanh chóng từ thân đến tâm khống chế mỗi đội viên đều là thế mạnh của hắn, lại càng là bệnh nghề nghiệp của hắn, khi hắn không cách nào hoàn toàn khống chế được một người sẽ trở nên rất nóng nảy.
"Sao anh không nói lời nào vậy." Tay dùng lực Bạch Sở Niên nắm chặt cổ tay anh dần dần gia tăng, mới đầu chỉ là muốn omega an tĩnh lại thành thành thật thật nói chuyện một lát, nhưng theo Rimbaud giãy dụa càng ngày càng lợi hại, Bạch Sở Niên nhịn không được cắn cắn gáy anh, làn da sau gáy omega quá mềm mại, bị răng nanh bén nhọn của alpha dễ dàng cào rách.
Alpha mạnh mẽ rót vào tin tức tố của tuyến thể omega trong nháy mắt, thân thể Rimbaud bị buộc mềm nhũn, vô lực nằm sấp trên giường, Bạch Sở Niên ở trên tuyến thể nhân ngư cắn ra hai hàng dấu răng thấm máu, tin tức tố mùi rượu cay chui vào trong tuyến thể phản ứng với tế bào đánh dấu, ở lớp da bên ngoài hình thành một ký hiệu hình sư tử, đây là đánh dấu tạm thời, khi tiêm vào adenosine tiêu hao hết sẽ biến mất.
Bạch Sở Niên lật người cá bị giày vò đến mệt mỏi trên giường đối mặt với mình, hai tay chống giường nhìn chăm chú vào đôi môi khép kín của omega.
Rimbaud thở hổn hển nhìn vào hắn.
Bởi vì động tác quá lớn, vây cá của Rimbaud che thân dưới vểnh lên, trong lỗ nhỏ còn nhét thuốc bông, vết thương một lần nữa khâu lại, còn chưa đến ngày tháo chỉ, tuy rằng kỹ thuật khâu rất tốt nhưng vẫn không thể tránh khỏi lưu lại dấu vết kim châm, máu khô ở chung quanh chỉ khâu kết vẩy màu đỏ thẫm. Bạch Sở Niên quỳ gối, trên giường lui hai bước, hai tay vịn thắt lưng Rimbaud, cúi đầu hôn lên thân thể bị thương của anh một cái.
Rimbaud im lặng chờ, chờ alpha buông tay ra, anh đứng dậy xách ba lô lên, dùng đuôi chống đỡ thân thể đứng ở bên giường, giơ tay ấn lên đầu Bạch Sở Niên vỗ vỗ.
Sau đó không nói một lời rời khỏi căn hộ của Bạch Sở Niên, lưu lại mấy tia chớp yếu ớt trên tay nắm cửa, đèn chiếu sáng ở hành lang căn hộ bị người cá đoản mạch chợt lóe lên, lúc sáng lúc tối như tia chớp.
Ngôi nhà trở nên vắng vẻ như bình thường.
Bạch Sở Niên nhàm chán nằm sấp ở mép bể cá, lấy tay khuấy vào mấy con sứa đang phát sáng trong nước, vốn muốn ngủ, nhưng cơn buồn ngủ lại hoàn toàn không có, dứt khoát cầm coca nằm ổ vào sofa phòng khách xem phim kinh dị.
Trên bàn trà bày một cái hộp rất tinh xảo, lúc trước bên trong là một cái đồng hồ mà chú Cẩm tặng cho hắn vào năm mới, hiện tại bên trong đặt hai viên trân châu cùng mấy phiến vảy cá màu lam.
Bộ phim kinh dị chiếu xong một bộ liên tiếp, ánh mắt Bạch Sở Niên vẫn treo trên hộp đồng hồ xuất thần, rốt cục gần hai giờ sáng lấy đi hộp thuốc lá trên bàn trà, ngồi đến trước cửa sổ sát đất, ngậm điếu thuốc gọi điện thoại.
"Lão đại, chú ngủ chưa?"
Hội trưởng Ngôn: "Nói chuyện chính."
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng bị tiếng gọi điện đánh thức, âm thanh nói chuyện còn mang theo giọng mũi, hơn nữa bên gối có tiếng hít thở ngủ say của một người khác, nghe rất gần.
Bạch Sở Niên: "Ngài đem quyền hạn kho vũ khí của tôi trả lại cho tôi đi, tối nay tôi có việc."
Ngôn Dật: "Tôi không giao nhiệm vụ cho cậu."
Bạch Sở Niên: "Nhiệm vụ hộ tống cũng được, nửa đêm Rimbaud đi công tác, sở cảnh sát cũng không phái cho anh ấy điều tra viên cảnh sát khác đi cùng."
Ngôn Dật: "Các đặc vụ liên minh và cảnh sát liên minh là hai bộ phận khác nhau, khi làm việc cùng nhau phải nộp đơn xin phê duyệt."
Bạch Sở Niên: "Cái gara kia cùng tiền tiết kiệm của tôi bị tạm khóa rồi, Rimbaud vì ba ngàn đồng tiền thưởng ngay cả ngủ cũng không ngủ, tôi muốn dẫn anh ấy đi xe máy đi ăn một bữa tiệc lớn đi ra ngoài chơi."
Ngôn Dật: "Quyền hạn của kho vũ khí đã mở ra, cậu chỉ có thể lấy một khẩu súng."
Bạch Sở Niên vừa chuẩn bị cúp điện thoại thì hội trưởng lại gọi hắn lại.
"Tiểu Bạch."
"Vâng?"
"Ngay từ đầu hai người có hảo cảm với nhau là bởi vì trong một hộp quan sát chỉ có nhau, cho nên cậu không thể ép buộc cậu ấy ra khỏi lồng giam còn phải hết lòng một dạ với cậu, cậu không thể coi cậu ấy là vật phẩm riêng của mình, bất kể là bạn bè hay là quan hệ người yêu cũng không nên quá cố chấp, cuối cùng sẽ làm tổn thương cậu ấy, và cũng làm tổn thương chính mình. Cậu còn nhỏ, về sau sẽ hiểu được, nhưng tôi không muốn để cậu đến lúc đó lòng tan nát rồi mới tỉnh ngộ, loại tình huống này rõ ràng là có thể tránh được."
"...... Được rồi."
Bạch Sở Niên nghe thấy alpha ngủ bên cạnh hội trưởng trong điện thoại tỉnh lại, hai người ở rất gần nhau, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được, giọng nói của chú Cẩm nỉ non bên cạnh micro của hội trưởng: "Nó thích thì em cứ để nó đuổi theo, quản nhiều như vậy... Alpha nhỏ không dễ bị tổn thương như vậy đâu."
Chú Cẩm cầm điện thoại di động trong tay, nửa ngủ nửa tỉnh dặn dò Bạch Sở Niên: "Tài khoản của cháu đều bị niêm phong rồi, miễn cho có người tra được trên đầu cháu, qua hai ngày sẽ giải khó, tiền tiêu vặt ngày mai chú sẽ bảo trợ lý đưa qua, lần sau nửa đêm còn gọi điện thoại tán gẫu nữa chú sẽ chặt đứt chân cháu, cứ như vậy đi, cúp máy đây."
"Ò." Bạch Sở Niên ngửa mặt nằm xuống, so với lo âu lúc trước hiện tại đã buông lỏng một chút, nhìn trần nhà nằm trên sô pha trong chốc lát, sau đó đứng lên, đi dép lê chậm rãi đi tới phòng ngủ, tìm được hàng thứ hai, hàng thứ ba hoa văn hình nền trên vách tường, đặt bàn tay lên hoa văn.
Hoa văn sáng lên từng cái một, dưới lòng bàn tay Bạch Sở Niên xuất hiện một màn hình quét, quét dấu vân tay hiển thị màu xanh lá cây xác nhận thông qua, toàn bộ tường phòng ngủ từ dưới lên trên lặng lẽ di chuyển lên.
Phía sau bức tường được xây dựng một không gian khoảng mười mét vuông, tất cả các loại súng ngắn, súng trường, súng trường bắn tỉa, súng bắn tỉa tinh vi cao đều gọn gàng treo đầy ở bốn giá đỡ vũ khí. Tầng dưới cùng của tủ kính chống đạn ở giữa đặt RPG, súng phóng lựu, súng phun lửa, ở giữa khóa kính ngắm từ thấp gấp bội đến cao gấp bội và có chức năng khác nhau, tầng trên cùng là binh khí lạnh quân đao chủy thủ do bộ đội nổi tiếng các nước trang bị.
Trên mặt quầy thủy tinh có treomột khung ảnh bằng gỗ, trên khung ảnh không có một chút bụi bặm. Ảnh chụp là lúc Bạch Sở Niên vừa mới tiến vào tổ đặc công liên minh, hội trưởng ngẩng đầu lên đeo cho hắn huân chương chim tự do màu vàng đại biểu chấp nhận thân phận đặc công, hôm đó vừa vặn chú Cẩm cũng ở đây, cho nên trong ảnh là ba người bọn họ.
Bạch Sở Niên chọn một khẩu súng trường HK417 của Đức, dựa vào tủ kính lắp phụ kiện nạp đầy đạn, bởi vì hội trưởng chỉ cho phép hắn mang theo một khẩu súng, chọn súng vừa có thể bắn tỉa từ xa vừa có thể bắn hoàn toàn tự động tương đối thực dụng.
Núi Phong Đỏ nằm ở thành phố lân cận, đi xe mất khoảng hai giờ, nói là núi nhưng kỳ thật chỉ là một khu vực đồi núi địa thế cao hơn một chút, bởi vì cây phong bốn mùa đỏ thẩm mà núi này được đặt tên như vậy, hơn nữa ngọn núi này cũng không ở ngoại ô mà ở vị trí tây nam của thành phố, kiến trúc xung quanh cũng không phải là đồng ruộng, cột điện cao thế san sát, một số nhà máy gây ô nhiễm lớn hầu như đều được bố trí ở phụ cận, toàn bộ ngọn núi bình thường bị tiếng ồn cùng khói dày đặc bao phủ, thế cho nên có người xây dựng một căn phòng nhỏ ở đây cũng không mấy người chú ý, ngoại trừ nhân viên nhà máy. Nhưng tất cả họ đều không nghiêm túc.
"Một thời gian trước có vài chiếc máy xúc tiến vào, còn tưởng rằng là thương nhân vật liệu tới lấy đất cơ chứ." Mọi người đều nói như vậy: "Sau một thời gian đã thấy có một ngôi nhà nhỏ giống như kim tự tháp trên mặt đất ở đó rồi."
Lúc này mới bốn giờ sáng, sắc trời còn thập phần u ám, chính là thời gian mọi người mệt mỏi và buông lỏng cảnh giác nhất, mây đen bao phủ trên đỉnh đầu, mưa nhỏ tí tách rơi cả đêm.
Rimbaud ngồi trên đường dây điện cao thế, đuôi cá quấn quanh dây điện để giữ thăng bằng nhìn xuống ngôi nhà ba cạnh được xây dựng giữa hai ngọn đồi. Tóc vàng dán bên má nhỏ giọt, giọt nước theo cằm nhỏ xuống đuôi cá, thời tiết như vậy ngược lại làm cho Rimbaud rất thoải mái.
Ngôi nhà nhỏ hình nón ba cạnh này và kim tự tháp có điểm tương đồng như nhau, kim tự tháp là nón tứ cạnh, được xây bằng gạch, mà bên ngoài phòng nhỏ này được bao phủ hoàn toàn bởi các tấm pin mặt trời tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật, nhìn từ bên ngoài chỉ có một cửa ra vào đơn giản, thoạt nhìn không khác nhiều so với túp lều thợ săn rừng bình thường dựng lên.
Bởi vì vụ mất tích liên hoàn xảy ra, bốn phía căn nhà đều được kéo lên dây cảnh giới, nhưng bởi vì lực lượng cảnh sát không đủ, còn chưa đợi được cảnh sát liên minh phái tới, cảnh sát canh giữ túp lều liền tự tiện rời đi, phụ cận đường dây cảnh giới một người cũng không có.
Trong rừng cây tối tăm đột nhiên có một điểm sáng lóe lên một chút, rất nhanh liền tắt, tựa hồ là đèn pin.
Rimbaud nhạy bén nắm bắt được điểm ánh sáng này, buông đuôi cá ra để cho thân thể tự nhiên rơi xuống, trong nháy mắt rơi xuống đất dùng điện từ lặng lẽ nâng thân thể, theo đống thép phế liệu trên mặt đất trượt qua.
Mấy alpha mặc áo ngắn tay ngụy trang, áo khoác chống đạn đang kéo theo một thi thể mặc đồng phục cảnh sát chôn vào vũng nước, vết máu kéo dài một đường, nhưng rất nhanh đã bị nước mưa cuốn trôi.
Rất ít côn đồ dám trắng trợn giết cảnh sát, chỉ có đám lính đánh thuê kiếm tiền liều mạng này mới dám làm ra chuyện ngu xuẩn bất kể hậu quả như vậy.
Trong số đó, một trong những con bọ cạp đen alpha đang báo cáo tình hình với người sử dụng lao động: "Người của chúng tôi tổng cộng chia thành ba đội, bây giờ hai đội đầu tiên đã đi vào, có một cảnh sát liều mạng phát hiện ra chúng tôi, còn bắn cảnh cáo lên trời, ha ha hắn không ngời lại bị tôi bắn một phát đăng xuất khỏi trái đất luôn."
"Chúng ta giết cảnh sát làm gì? Một đám thùng cơm, không ai có thể đánh, cho dù phái một tiểu đội tới đây cũng bị đăng xuất hết."
"Nói xong rồi, nếu như chúng ta đi ra, vậy toàn bộ 10 triệu tiền thưởng mà chuyên gia đào thoát hứa hẹn đều thuộc về chúng ta."
"Hừ, yên tâm, chúng ta đối với những tài liệu nghiên cứu khoa học bị hỏng kia một chút hứng thú cũng không có."
Rimbaud một chút cũng không am hiểu tin tức mình vừa mới nghe lén, anh không thể nghe hiểu những ngôn ngữ này càng không thể từ bên trong trích xuất tin tức hữu dụng gì, biện pháp tốt nhất chính là bắt đám người này về sở cảnh sát thẩm vấn.
Đột nhiên, một ánh đèn pin chiếu vào mắt Rimbaud, một tên lính đánh thuê xảo quyệt trong lúc canh gác phát hiện ra ra ánh sáng mờ nhạt, huýt sáo để cho tất cả họng súng của lính đánh thuê nhắm vào người cá đang quấn quanh cây.
Vừa mới báo cáo tình huống với chủ nhân xong, alpha bọ cạp đi tới, thấy chỉ là một omega mặc đồng phục cảnh sát liền buông lỏng cảnh giác, dùng họng súng ACR trong tay chọc vào mặt Rimbaud: "Nhìn xem tao bắt được cái gì này, một thiên sứ nhỏ tóc vàng mắt xanh. Bọn chúng để một cảnh sát đáng yêu như vậy làm việc vào ban đêm, chắc là nhận được rất nhiều tiền thưởng đi?"
Lan cau mày: "Không, chỉ có, ba ngàn."
Đám lính đánh thuê nghe vậy liền phá lên cười.
Bọ cạp alpha nắm lấy cổ áo đồng phục cảnh sát của Rimbaud kéo anh từ trên cây xuống mới phát hiện nửa người dưới của omega kéo theo một cái đuôi xinh đẹp đến cực điểm.
Bọ cạp alpha phát ra một tiếng thán phục, sau đó là tiếng cười điên cuồng như là thu hoạch được tài sản ngoài ý muốn, dùng giọng điệu hạ lưu hỏi lính đánh thuê xung quanh: "Muốn làm tình với người cá không tụi bây?"
Đám lính đánh thuê huýt sáo.
"Khi tao còn sống ở Úc, tao đã gặp người cá ở biển Tasman, mặc dù cũng xinh đẹp nhưng chưa bao giờ thấy loại cá trong suốt biết phát sáng này."
"Mịe nó. Lúc làm có thể nhìn thấy cái thứ của mình trong người hắn, thật là con mẹ nó kích thích~"
Rimbaud mặt không chút thay đổi, anh đối với những lời này mà nói không quá lý giải cũng không có ý kiến, ngoại trừ bị cầm cổ áo nắm tóc có chút khó chịu.
Alpha bọ cạp đưa tay sờ vây mông của Rimbaud, lại hoàn toàn không ngờ tới một dòng điện mạnh trong nháy mắt tiếp xúc bộc phát, alpha bọ cạp ngay cả từ trong cổ họng phát ra thanh âm cũng không kịp mà hóa thành một làn khói đen khét.
Dòng điện lấy Rimbaud làm trung tâm hướng bốn phía đột nhiên nổ tung, mặt đất phảng phất như sáng lên một mảnh mạng nhục tia chớp, phàm là lính đánh thuê tiếp xúc với diện tích nước đều mất đi năng lực phản kháng trong vòng một giây mà liên tiếp ngã xuống đất.
Một viên đạn tiêu âm xẹt qua bên tai, mái tóc vàng bên tóc mai Rimbaud bị làn gió nhẹ mang theo của viên đạn hất lên vài luồng.
Một tên lính đánh thuê sống sót ở sau lưng đang giơ AK trong tay nhắm vào gáy Rimbaud, nhưng bỗng có một viên đạn lặng lẽ xâm nhập vào hộp sọ của hắn, huyết tương bắn tung tóe, tên lính đánh thuê ngã xuống đất, khẩu súng trong tay rơi xuống đất.
Rimbaud theo hướng của viên đạn bắn ra mà ngửa đầu nhìn về phía đó. Bạch Sở Niên ngồi trên đỉnh cột điện, mặc áo vest đen cùng quần đùi, đội mũ bóng chày màu đen, trên đùi đặt một chiếc HK417 lắp ráp giảm thanh, đang nâng cằm cười với anh.