Bạch Sở Niên đi rút phích cắm dưới đất, máy giặt rốt cục cũng dừng lại, lúc này con cá này cùng băng gạp trên người mình đều đã được rửa sạch lấp lánh.
"Anh đang làm cái quái gì vậy...?"
Rimbaud chỉ vào nút "làm sạch" trên máy giặt, anh nhìn hiểu từ "rửa".
"Tuy vậy nhưng anh rót nhiều nước giặt như vậy làm gì."
Rimbaud dùng đầu đuôi khoác bên ngoài máy giặt cuộn lên chai nước giặt trên mặt đất, chỉ vào chữ "rửa" trên nhãn cho Bạch Sở Niên xem.
"..."
"...... Vậy làm sao anh lại khởi động đuộc máy giặt?" Trước khi đi hắn rõ rang đã tắt nguồn điện rồi.
Rimbaud sửng sốt một chút, đồng tử lóe lên lam quang, một tia chớp theo đuôi cá tiến vào nguồn điện máy giặt, máy giặt phát ra tiếng bật máy, lại mang theo Rimbaud ở bên trong xoay vòng.
"......"
Bạch Sở Niên rốt cục ôm cũng omega ra rồi để ráo nước, hắn dùng khăn mặt lót ở góc sô pha, lấy điện thoại di động lên mạng đặt một cái bể cá thủy tinh có quy cách lớn nhất, thuận tiện gọi hai phần đồ ăn sẵn mang đến.
Bạch Sở Niên cảm thấy cần phải cùng chú Cẩm xác nhận một chút giấy chứng nhận kiểm tra và xét nghiệm máu, vì thế chỉnh sửa một tin tức chuẩn bị phát ra, vừa lúc đồ ăn bên ngoài gõ cửa, Bạch Sở Niên theo thói quen chỉ huy Rimbaud đi lấy cơm vào.
Chú Cẩm và Hội trưởng Ngôn chỉ có một đứa con, hắn chỉ nhìn thấy từ xa vài lần, là một omega thỏ tai cụp, tên là Lục Ngôn, năm nay mười lăm tuổi, ở trường kiêu căng bá đạo quen rồi, thỉnh thoảng tạo ra một chút phá phách còn phải nhờ đến Bạch Sở Niên âm thầm giúp đỡ thu dọn mớ hỗn độn.
Phát tin nhắn xong, Bạch Sở Niên đi vào sảnh nhìn thoáng qua xem con cá kia lấy đồ ăn nhanh sao còn chưa trở về, phát hiện tiểu ca ca giao hàng còn chưa đi, hai chân run rẩy đỡ khung cửa không dám nhúc nhích.
Cái đuôi của Rimbaud cuộn trên tủ giày, giương nửa người nhướn ra đem sushi vẫn được bọc màng bảo quản trực tiếp nuốt vào, thuận tiện đem hộp bao bì cũng ăn, còn đem hộp bảo quản bên ngoài cắn mất một phần, may mắn Bạch Sở Niên nhanh chóng, đem Rimbaud đúng lúc ôm đi, hắn ngược lại lại phải bồi thường cho tiểu ca giao hàng hai trăm đồng.
Đóng cửa lại, Bạch Sở Niên ngồi trên mặt đất chà xát mặt.
Rimbaud: "Ợ"
Rimbaud chưa bao giờ sống sót trong thế giới bên ngoài phòng thí nghiệm, nhận thức về thế giới con người gần như bằng không, mục đích duy nhất của anh được bồi dưỡng ra chính là chiến tranh cùng phá hoại, cùng với alpha đủ cường đại cưỡng chế giao phối, sinh ra thế hệ sau có lực chiến đấu cường đại hơn.
Bạch Sở Niên chỉ là không muốn hồi tưởng lại, trong trí nhớ hắn và Rimbaud một đoạn ngọt ngào ở chung, kỳ thật đều ở trong một cái rương quan sát lớn, trong rương có nệm mềm mại cùng ánh đèn màu vàng ấm áp, hắn ôm Rimbaud hôn cổ cùng ngón tay anh, Rimbaud cũng sẽ nhiệt tình đáp lại hắn.
Bên ngoài hộp quan sát trong suốt một chiều, hơn một chục nhà khoa học mặc quần áo làm việc màu trắng xung quanh xem và ghi lại, và liên tục tiêm pheromone trợ tình vào hệ thống thông gió của hộp quan sát.
Nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng của Rimbaud đối với thế giới thực, Bạch Sở Niên cảm thấy mình cho tới nay suy nghĩ quá nhiều, con cá này có thể trời sinh không có tình cảm, cho nên cũng không tồn tại phản bội, nghĩ như vậy, oán hận trong lòng liền phai nhạt một chút.
Kỳ thật chỉ là bạn bè... Làm đối tác cũng có thể, chờ 48 giờ trôi qua, đủ để chứng minh với hội trưởng Ngôn rằng Rimbaud cũng không phải là thí nghiệm nguy hiểm dễ dàng mất khống chế, Bạch Sở Niên muốn giúp Rimbaud tranh thủ một chức vị trong liên minh, sau này làm đồng nghiệp, sớm chiều ở chung, cũng sẽ không quá nhàm chán.
"Ngày mai tôi sẽ dẫn anh đi ra ngoài, hai ngày sau sẽ trở về." Bạch Sở Niên dựa lưng lên ghế sô pha, lười biếng dặn dò: "Con trai chú Cẩm ngày mai thi chiến thuật, tôi đi giúp cậu nhóc bảo vệ top 3, vừa lúc trong đội ngũ trống rỗng một vị trí, tôi sẽ mang anh theo, loại thi này giống như chơi đùa, anh không cần đánh nhau, nhớ kỹ, cái gì cũng không cần làm, báo vị trí cho tôi liền xong việc."
Rimbaud chăm chú lắng nghe, nắm bắt chính xác một vài từ khóa: "@< + % ×% ǎ bạn + ǎ% đánh nhau% ǎ + × tốt, +%@. Làm @%%↑<ǎ xong việc. "
Omega gật đầu và bày tỏ sự hiểu biết của mình.
Sáu giờ sáng hôm sau, thành phố sáng sớm vẫn chưa thức dậy hoàn toàn, và hầu hết người dân vẫn còn đang ở trong giường mềm trong phòng ngủ và nhà bếp làm bữa sáng.
Vùng ven thành phố Thục Trùng có một tòa nhà hình vòm tròn chiếm diện tích hơn ba ngàn mẫu, lúc này lối vào tụ tập có hơn một ngàn học sinh trẻ tuổi mặc trang phục vũ trang hạng nhẹ, trên cơ bản đều là ba bốn học sinh cùng màu sắc phân biệt xếp chồng lên nhau, giữa các học sinh đồng phục khác nhau cơ hồ không nói gì, ánh mắt quan sát lẫn nhau mang theo một tia địch ý cạnh tranh.
Một omega dáng người nhỏ nhắn đang ngồi xổm trên đài chào cờ nhìn xa xa gọi điện thoại, hai tai thỏ giấu trong tóc vểnh lên lại rơi xuống.
Lục Ngôn tìm một chỗ râm mát dựa vào tường, rút dao găm chiến thuật trên thắt lưng ra tiện tay ném giải sầu: "Ba tôi thật sự là, tối hôm qua mới nói cho tôi biết ông ấy có một đứa cháu họ xa cũng muốn thi, để tôi mang theo... Nghe ba tôi nói, hai đồng đội kia không chỉ có đẳng cấp thấp, còn một chút ý thức chiến đấu cũng không có, huống hồ căn bản cũng chưa từng tôi luyện đội ngũ, đi vào cũng là tặng điểm cho người khác."
Bên cạnh cậu có một tên độc mộc alpha hơn hai tuổi, vỗ vỗ đầu Lục Ngôn an ủi: "Không sao, cậu cứ việc đi đánh, tôi sẽ bảo vệ bọn họ."
Tất Lãm Tinh hơn Lục Ngôn hai năm, năm ngoái đã thuận lợi thông qua kỳ thi, lấy được chứng chỉ năm sao, có điều là kỳ thi ATWL cho phép thí sinh chấm điểm, còn có thể cho thí sinh cao cấp hơn có thể tiếp tục thi, hệ thống tự động lấy thành tích cao nhất nhập vào hồ sơ.
Lục Ngôn hừ một tiếng: "Bốn người phối hợp ăn ý đều không dễ thi, lần này biến thành hai kéo hai, móa, thật không có ý nghĩa."
Kỳ thi cấp độ chiến đấu đội ngũ cao cấp ATWL là kỳ thi chiến thuật khó khăn nhất trong giai đoạn học sinh, mỗi năm một lần, tỷ lệ vượt qua rất thấp, giới hạn độ tuổi không quá 23 tuổi, và hạn chế số lượng kỳ thi, mỗi học sinh tối đa bốn lần, nói cách khác, ATWL là một kỳ thi sàng lọc tinh anh, học sinh có được chứng chỉ ATWL sẽ trở thành đối tượng đào tạo trọng điểm của các lực lượng thế lực khác nhau.
Lục Ngôn nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn gọi điện thoại cho số điện thoại người "cháu họ hàng" kia của Lục Thượng Cẩm gửi tới thúc giục.
Bạch Sở Niên nhận rất nhanh: "Xin chào."
Lục Ngôn giật mình một chút, hắng giọng: "Hai người đi đâu rồi? Chín giờ thi, hiện tại đã sáu rưỡi rồi, đợi lát nữa còn phải đổi đội phục vụ xét nghiệm máu, nhanh lên, nhanh lên."
Bạch Sở Niên cười một tiếng: "Hung dữ như vậy? Lập tức tới đây, tôi dường như nhìn thấy cậu rồi, dưới lá cờ, hai tai thỏ, má lúm đồng tiền rất ngoan, omega đó là cậu?"
"Ừ..." Nhuệ khí trong giọng nói của Lục Ngôn bất tri bất giác giảm xuống một chút, hai má nóng lên.
Cúp điện thoại, Lục Ngôn nhỏ giọng cùng alpha bên cạnh lẩm bẩm: "Lãm Tinh, alpha này là tên tra nam..."
Tất Lãm Tinh bật cười: "Là sao?"
"Đúng vậy, thanh âm đặc biệt ôn nhu, cổ họng thỉnh thoảng còn khan khàn một chút, giống như cái loại như chưa tỉnh ngủ, vừa nghe đã biết là cặn bã hút nhiều thuốc lá rồi."
Vừa dứt lời, Lục Ngôn bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, cách đó vài bước có một alpha mặc áo thun sư tử đeo kính râm bình thường kéo vali du lịch màu đen chậm rãi đi tới, trên vali du lịch có một omega lai tóc vàng mắt xanh, lạnh nhạt nhìn lướt qua đám alpha bị mình hấp dẫn, miệng đang ngậm dây chun da nhàm chán buộc tóc lại.
Bạch Sở Niên kéo vali du lịch đi tới, tháo kính râm cúi đầu chào hỏi Lục Ngôn.
"Tôi và Rimbaud đều chưa từng tham gia loại thi này, phiền các cậu chiếu cố nhiều rồi, chúng tôi đều rất yếu, không biết đánh nhau, cho nên sẽ trốn đi tận lực không gây phiền toái cho lục ca, được không?"
Lục Ngôn nghẹn đỏ mặt, ánh mắt bơi tới bơi lui giữa hai khuôn mặt này, lỗ tai thỏ khẩn trương quấn mặt lại.
Qua một hồi lâu, Lục Ngôn điều chỉnh trạng thái tốt, chỉnh sửa cổ tay và găng tay lộ ngón tay, thu hồi chủy thủ chiến thuật, đơn giản an bài một chút: "Đợi lát nữa tôi sẽ cùng các người nói chi tiết quy tắc, yên tâm, trong này là không gian chiến đấu 3 chiều, sẽ không thật sự bị thương cho nên không cần sợ, sau khi vào sân trực tiếp chiếm điểm, tôi đi cướp hộp đạn, các người đi lên lầu giá đỡ súng, đừng bị quét xuống, cận chiến tôi sẽ đến đánh, các người không cần lên tiếng, hiểu chưa?"
Bạch Sở Niên: "Giá súng là gì? Tôi không hiểu, tôi không biết gì hết."