Nhân Ngư Trả Thù

Chương 2: Truyền Thuyết.



" Nè.! Cậu có nghe về Người Bất Tử và Nhân Ngư Bao giờ chưa.? "

Cậu con trai nghe cô gái trước mặt nói mà khó hiểu :

" Đó chỉ là Truyền Thuyết thôi mà.! Làm gì có Người Bất Tử và Nhân Ngư Chứ.? "

Cô gái Nghe vậy liền đáp :

" ôi. Thuận à , cậu chẳng bảo giờ nghe người trong làng nói sao.? Họ bảo vào trăm năm trước có một ngôi làng tìm được một Nhân Ngư đang thôi thóp nằm bên mỏm đá đó.! "

Thuận Khó Chịu nhăng mặt :

" Mỹ Liên.! Tớ thấy cậu nên thôi cái trò nghe những người già trong làng nói đi. Bộ cậu định làm bà tám tiếp theo trong làng sao.? "

Mỹ Liên phụng phịu :

" Ơ... Tớ chỉ muốn cho cậu biết nhiều hơn thôi mà, chứ ai trong làng cũng biết về cái Truyền Thuyết ấy cả... Chỉ có mỗi cậu là không biết và không tin đấy thôi.! "

Thuận chẹp miệng :

" Chặc... Cậu thôi cái trò nói những thứ vô bổ đó với tớ đi. Thôi tớ đi ra biển đánh cá đây, chả có thời gian đâu mà nghe mấy cái chuyện vô bổ ấy nhé.! "

Nói xong Thuận đi một mạch không để Mỹ Liên nói gì thêm nữa cả. Thuận là con trai trong một gia đình khá nghèo, mẹ Thuận vẫn đang bệnh nằm liệt trên giường, cha Thuận thì đi lên huyện làm ăn suốt 19 năm nay vẫn chưa thấy về... Thuận đã phải lao đầu ra biển cả khi chỉ mới lên 14 tuổi, mấy lần gặp phải bão lớn Thuận cứ nghĩ mình sẽ bỏ xác ngoài biển khơi nhưng lần nào cũng được cứu sống một cách thần kỳ.

Ngôi làng Thuận ở có tên là Làng' Nhân Ngư '. Không phải tự nhiên mà Làng Thuận ở lại có cái tên kỳ lạ đó, vì trưởng làng của Thuận Từng nói.

Ông đã thấy một Nhân Ngư bơi lội trên biển... Nhân Ngư đó có một đôi mắt đỏ như máu, một mái tóc trắng như thạch cao. Và một giọng hát ngọt ngào như mật. ông đã say mê giọng hát của cô Nhân Ngư ấy... Lúc đó ông trưởng làng chỉ là một cậu thiếu niên 20 Tuổi, ông đem lòng yêu cô gái ấy nhưng từ cái ngày hôm đó trở đi ông không gặp được cô gái Nhân Ngư đó nữa. đến năm ông 40 tuổi vì được cả làng kích trọng mà lên chức trưởng làng. ông đã đổi tên làng Khói Trắng thành Làng Nhân Ngư. Người dân trong làng cũng không phản đối quyết định của ông vì họ kính trọng ông... Trong suốt thời gian ông vẫn là trai trán ông đã giúp người dân trong làng đủ loại việc từ lớn đến nhỏ, nên người dân trong làng rất quý mến ông .

Thuận cũng nằm trong số người được ông giúp. có một lần mẹ Thuận lên cơn sốt cao ông đã chi tiền giúp mẹ Thuận qua cơn nguy kịch... Từ đó Thuận luôn muốn trở thành một người như ông ấy. Thuận cố gắng làm việc không ngại nắng mưa, bữa nào được mẻ lớn cá tôn Thuận điều biếu tặng trưởng làng một ít lấy thảo. Nhiều lần người trong làng còn chọc Thuận là :

" Anh Thuận ở đời có đức mai này có vợ hiền con ngoan cho xem."

" Thuận vừa giỏi vừa hiếu thảo. đúng là một người chồng lý tưởng. Một người cha mẫu mực mà..! Ai lấy được cậu thuận đây chắc sướng lắm nhỉ. a ha ha ha "

" Đúng đó, đúng đó.! a ha ha ha "



Nghe những cụ già trong làng nói vậy cũng làm Thuận ngại ngùng đến đỏ mặt, đỏ tai. Thuận chỉ muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ và lên huyện tìm cha, chứ không có ý định lấy vợ sớm, Thuận năm nay cũng 19 tuổi rồi cậu muốn kiếm thật nhiều tiền mà thôi.

" Đi Đánh Cá à Thuận.? "

Đang đi nghe có người hỏi Thuận liền dừng bước :

" Vâng.! Cháu ra biển kiếm thêm ít cá tôn để ra chợ bán ạ. Bác đi đâu thế ạ .? "

Ông Trưởng Làng nghe Thuận hỏi thì thở dài :

"hazz... Bác cũng định ra biển kiếm chúc đỉnh mà cái lưng đau quá, chắc già rồi nên không được như lúc trước nữa.. "

Thuận nhìn Ông Trưởng Làng mà cảm thấy chua xót cho ông. Năm nay ông ấy cũng tầm 60 tuổi rồi mà chẳng có con cái gì cả. Thuận cười rồi nói :

" Thôi bác ạ. Có gì bác cứ nhờ cháu là được mà, không cầm phải tự thân đi ra biển thế đâu ạ. "

Ông trưởng làng nhìn Thuận mà lắc đầu chuyển chủ đề khác :

" Mẹ cháu sao rồi.? Máy bữa nay thấy cháu ốm quá đó, không nên liều mạng ra biển ngày đêm thế đâu.! "

Thuận đáp :

" Mẹ cháu vẫn vậy bác ơi... Có mấy lần mẹ cháu lên tiếng nói cái gì đó rồi lại im lặng chẳng nghe được gì nữa cả... mấy lần ấy làm cháu giật hết cả mình.... "

Ông Trưởng Làng cắt lời Thuận :

" Cháu có nghe rõ là mẹ cháu nói gì không.? Lỡ đâu bà ấy khác nước hay đói bụng thì sao.? "

Thuận lắc đầu :

" Không phải đói với khác bác ạ. Cháu cứ nghe mẹ cháu nói là, Làng Khói Trắng sắp gặp họa rồi chạy đi. Nhưng mà lời nói của mẹ cháu cứ lúc thì nghe rõ lúc thì như thều thào vậy... "

Ông Trưởng Làng trầm ngâm nhìn Thuận Một lúc lâu rồi lắc đầu :

" Thôi. chắc là mẹ cháu nằm mộng thấy gì đó thôi. Bác đi vào làng đây, cháu ra biển nhớ cẩn thận, thấy trời đổi gió thì vào đất liền ngây. Biết chưa.? "



Thuận gật đầu rồi nhìn bóng lưng khum khum với mái tóc chỉ còn vài sợi đen của Bác Trưởng Làng mà thở dài, rồi Thuận cũng quay lưng đi ra con thuyền đánh cá có phần củ kĩ của mình.

" Ôi. Nây trời đẹp ra biển đánh cá là hết xảy luôn.! "

Thuận ngước nhìn bầu trời xanh có những đám mây trắng lượng lờ mà cười tươi... Thuận cuối xuống nhìn biển mà trầm Tư, người trong làng nói có Nhân Ngư ngoài biển khơi kia, liệu có thật không.? Thuận lắc đầu lia lịa nghĩ :

[ Nhân Ngư cái gì chứ.! Người trong làng tại sao lại tin máy cái này nhỉ.? Toàn là Truyền Thuyết không có thật thôi.! ]

Thuận vừa cho thuyền ra khơi vừa tặc lưỡi. Thuận nghĩ người trong làng quá mê mẩn vào cái thứ không có thật kia. Cả Trưởng Làng cũng vậy nữa... Lần nào Thuận ra thuyền chuẩn bị ra biển điều thấy Bác Đình trưởng làng ngồi thất thần ở mỏm đá ven biển nhìn xa xăm. Thuận lúc đó cứ ngỡ là bác ngồi hóng gió biển nên không quan tâm lắm. Có một lần Thuận đánh cá về trễ lúc đó cũng tầm Canh Hai mà vẫn thấy Bác Đình trưởng làng ngồi ở đó , nên Thuận Thắc mắc mà đến hỏi :

" Bác ngồi đây làm gì thế ạ.? Khuya rồi sao Bác không vào nhà ngủ ạ .? "

Lúc đó Bác Đình chỉ cười cười nhìn Thuận rồi lắc đầu bỏ đi. Bác chỉ gửi lại cho Thuận một câu :

" Bác Chờ Cô Gái Nhân Ngư tóc Trắng... "

Thuận chỉ biết cười trừ khi nghe Bác Đình nói, nếu Nhân Ngư mà có thật thì Thuận phải gặp rồi chứ. Thuận xua tay bỏ qua dòng suy nghĩ ấy rồi chuẩn bị lưới để thả xuống biển. Tay Thuận nhanh thoăn thoắt thả lưới xuống... Sau khi thả xong Thuận ngồi thở dốc, mặt dù đã làm việc này nhiều lần nhưng mà làm một mình như này vẫn mệt đến đuối sức. Thuận nằm vật ra thuyền đưa đôi bàn tay chai sạn của mình lên che đi cái nắng của mặt trời :

" Ôi lại đen thêm nữa rồi. Phải chi lời đồn Nhân Ngư là có thật thì tốt biết mấy nhỉ.! Hazzz .... Tất cả chỉ là Truyền Thuyết mà người trong làng chuyền tai nhau thôi... Cái gì mà máu Nhân Ngư có thể chữa bách bệnh rồi còn trẻ hóa nữa chứ.... Nếu có thật chắc mẹ mình sẽ được cứu rồi nhỉ... "

Thuận thở dài, Thuận luôn nghĩ nếu thật sự có Nhân Ngư tồn tại vậy cậu sẽ xin một ít máu của Nhân Ngư để cứu mẹ... Nhưng suy nghĩ đó luôn bị Thuận bác bỏ vì Thuận nghĩ có làm mới có ăn, không cái nào là miễn phí cả...

...Bộp Bộp .....

" Cái gì đập vào thuyền thế nhỉ.? "

Thuận ngồi dậy ngó xuống biển xem xem cái gì vừa va vào thuyền mình... ở dưới mặt nước là một cậu thiếu niên da dẻ trắng bệnh đang nổi lền bền, Thuận nhìn thấy thế thì Nuốt nước bọt ừng ực ... Thuận run run lấy cây chèo chọc chọc vào người kia, Thuận nghĩ :

[ Là xác chết sao.? Nhưng mà sao không ưng phềnh như những cái xác mình từng gặp trước đây nhỉ.? ]

Bỗng nhiên Thuận thấy cái xác cử động:

" Cứu... Tôi.. "

" A A A A A A A A A A Có Quỷ "