Nhân Ngư Trả Thù

Chương 28: Tất Cả Điều Mới Lạ.



An không chờ Minh và Thuận nói gì, Cậu ta bơi luôn lên trên, Nhìn theo mà Minh lắc đầu ngao ngán rồi cũng bơi theo, Thuận theo sau hai người kia.

Trồi lên mặt biển, An cùng với Thuận đưa mắt nhìn Minh, Thấy thế Minh tặc lưỡi rồi đưa bàn tay lên cắt một đường nhỏ, để nó rỉ máu, cô ấy điều khiển dòng máu bay đến trước mặt Thuận và An.

Cười nhẹ An mở miệng nuốt giọt máu trước mặt, Thuận nhìn Thấy thế cũng làm theo... Hình dạng gớm riết của hai người liền từ từ biến mất, để lại là hai cậu thiếu niên đẹp đến từng chi tiết.! Nhìn đôi bàn tay trở lại bình thường Thuận mắt sáng long lanh:

" oa.! Thần Kỳ ghê ấy.! "

Minh thấy vậy thì cười hì hì rồi nói :

" Hình dạng sẽ được duy trì trong 3 ngày.! Hết 3 ngày tôi sẽ cho hai người thêm máu.!"

" Lên Đất Liền thôi.! Cô nói nhiều quá.! " - An lạnh lùng bơi đi, Thuận nhìn theo mà thầm Mắng:

[ Xì.! giả bộ lạnh lùng gì chứ.! Không phải lúc Minh mê man cậu ta là người lo lắng nhất sao.? Bộ cậu ta bị sĩ diện sao.? ]

Đang nghĩ xấu về An thì Thuận nghe Minh nói một câu làm cậu đứng hình luôn :

" Dễ thương thật.! "

Nhìn Minh bơi theo An, Mặt Thuận thộn ra... Cậu thật sự rất tò mò là, làm cách nào hai người đó có thể quen được nhau, còn khen ngợi nhau mấy câu sến súa đó nữa.! chẹp miệng một cái rồi cậu cũng bơi theo hai người kia vào đất liền.

Bơi gần đến bờ, Thuận thấy An mãi chẳng chịu lên còn Minh thì cười tủm tỉm, thắc mắc Thuận hỏi :

" Sao không lên Bờ.? "



Quay lại nhìn Thuận, An cười một nụ cười chẳng thân thiện gì cả :

" Hì, Cậu lên trước đi, Đi tìm quần áo về đây.! Chứ thỏa thân mà lên đó thì hơi kì.! "

" Sao lại là tôi.? Sao cậu không lên đi tìm đi.! Tôi không đi.! " - Nghe Thuận từ chối An cười gian nói :

" Ha .! Tại cậu mà chúng tôi mới phải đến đây.! Nên việc cậu đi tìm quần áo cho bọn tôi là việc đương nhiên rồi.! "

Nghe An nói mà Thuận cạn luôn lời, chẳng lẽ giờ cậu phải thỏa thân lên đó chạy lòng vòng đi tìm quần áo sao.? Thở dài chán nản Thuận đành phải ngậm ngùi lên bờ, Cậu vơ đại máy nhúm rong biển che đi cái đó, Vừa bước lên thôi là mặt cậu đã như quả ớt chín rồi...

Thấy Thuận đi xa An ở lại cười như được mùa.

Sao 20 phúc thì Thuận quay lại trên mặt còn in hằng năm ngón tay, Nhận lấy quần áo từ tay Thuận, An hỏi :

" Làm sao .? Bị Phụ nữ đánh hay Đàn ông? " - Thuận hậm hực bước đi, nói : " Đàn ông.!"

Nghe Thuận đáp lời, An lại cười to, mặt Thuận giờ giống như ghi là, nếu có dao tôi đâm cậu ngay.! , Minh mặt quần áo xong liền đi đến vỗ vai Thuận :

" Không Sao.! "

Minh mặt một bộ đồ màu xanh lục, bước đi nhẹ nhàng, Thuận nhìn theo lại nhớ Mỹ Liên... Thở dài một hơi xoay người lại nhìn An vẫn còn cười, Thuận dứt khoát bước theo Minh.!

Khi hai người đi xa, An ngừng cười, vẻ mặt có chút u buồn, não nề, Ngước lên nhìn trời cao, Khẽ lau đi nước mắt còn đang trực trào rơi, An chạy theo bóng lưng của Thuận và Minh.

Bước vào một ngôi làng gần đó Thuận phải trố mắt ra, vì ở đây cái gì cũng mới lạ và độc đáo.! Khi trước ở Làng Khói Trắng, Cậu chưa bao giờ đi ra ngoài... Nhìn những sạp hàng bán đủ loại thứ trên đời Thuận mang bộ mặt tò mò cả thế giới mà chạy qua, chạy lại, như đứa con nít .

Nơi đây phồn hoa, tấp nập gấp trăm lần nơi cậu sống, Thuận dừng chân trước cái sạp bán Bóng đèn. Cậu thắc mắc hỏi ông chủ :



" Cái này sáng được sao.? "

Ông chủ sạp nhìn Thuận cau mày :

" Chàng Trai, Cậu hỏi lạ nhỉ.? Bóng đèn không sáng vậy tôi bán để làm gì.? "

" Vậy còn cái này.? " - Thuận đưa tay chỉ sang cái bóng đèn khác, Ông chủ sạp thấy cậu quá quê mùa liền cầm cây chổi lông gà quơ quơ rồi chửi :

" Mới Sáng sớm thứ âm Binh Gì thể này, Biến, Biến, Biến chỗ khác.! "

Thuận lùi về sau, chẳng hiểu ông ta bị gì nữa, cậu chỉ hỏi thôi mà.? An đi đến kéo tay Thuận đi , Cậu ta thở dài nhìn Thuận :

" Cậu chưa thấy mấy thứ này bao giờ sao.? Mới sáng ra hỏi như thế trong khi ông chủ sạp hàng còn chưa bán được gì.! Thì cậu xác định là bị đánh thừa sống thiếu chết đấy.! "

Đi đến một quán ăn nhỏ, Thấy Minh đã ngồi trong ấy, An kéo Thuận vào trong ngồi xuống ghế... Đã mấy ngày rồi họ chưa có ăn gì, An khẽ gọi người rồi kêu món ăn, Thuận nheo mắt hỏi Minh :

" Chúng Ta có tiền sao.? " - Minh nhàng nhã đáp :

" Có. Tôi có.! yên tâm không phải ăn chực đâu, Cậu đừng lo.! "

Thuận nghe vậy cũng yên tâm, Sao một lúc thì người ta cũng bưng đồ ăn lên, Thuận ăn lấy ăn để, cả tháng trời ở dưới biển Thuận chỉ ăn rong riêu chứ có giám ăn đồ sống đâu.

Minh với An nhìn cũng chỉ biết lắc đầu, An đã rất nhiều lần kêu Thuận ăn thử cá tôn sống một lần đi, có khi lại thích, nhưng Thuận không chịu, cậu ta đành bất lực nhìn Thuận ăn mấy thứ rong riêu đó.

Không phải là cậu không ăn, mà cậu chỉ muốn giữa lại phần người di nhất của mình.!