Nhân Ngư Trả Thù

Chương 35: Con Trai.?



Thuận cùng với An nghe thấy điệu cười ấy thì biết sắp có chuyện chẳng lành, nên hai người liền đứng chắn trước mặt Minh, hai cặp mắt, một xanh dương, một trắng đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, Minh cau mày, cô nói:

" Là hắn ta.! Hắn không đến một mình... "

" Hắn có đồng bọn sao.? người đó như thế nào, cô có thể cảm nhận được không.? " - An ôn tồn hỏi, mặt Minh có chút khó coi đáp :

" Là một người Phụ nữ.? Không, Là một Bà Lão.! Không.! Tôi không biết phải nói thế nào nữa... "

" Phụ nữ.? Bà Lão.? Chẳng lẽ ngoài kia có Ba người sao.? " - Thuận thắc mắc nên hỏi, Minh lắc đầu:

" Không.! Chỉ có hai người... Nhưng tôi nhìn người phụ nữ ấy rất lạ, giống như trong cơ thể bà ta có thêm một Linh hồn khác vậy.! " - nghe Minh nói làm An trầm ngâm :

" Chẳng lẽ... Bà ta là... "

...Rầm....

An còn chưa kịp nói gì thì cả bức tường lẫn cái của sổ đã bị phá tung, khói bụi mịch mù kèm theo giọng nói khàn khàn :

" Hừ, Ta tìm được rồi. Nguyên liệu cuối cùng của ta... Ôi thật đẹp làm sao.! "

Đôi mắt màu xanh dương của An sáng hoắt trong làng khói bụi kia, Cậu ta đưa tay về phía trước, bàn tay của An liền biến ra bộ móng sắt nhọn. Thuận và Minh cũng thủ thế, ả nhìn thấy đôi mắt của Thuận thì khá ngạc nhiên :

" Ồ, Không phải Nhân Ngư nhưng vẫn sở hữu đôi mắt đó sao, đây là lần thứ hai ta nhìn được đôi mắt đẹp tuyệt trần ấy... âu cũng là duyên.! Ha Ha Ha Ha.! "

Ả cười một tràng mang rợ... Thuận nhìn thấy Tên Ka đang khúm núm đi phía sau người đàn Bà trước mặt thì cậu cũng ngờ ngợ gì đó trong lòng :

[ Hắn ta đang sợ người đàn Bà này sao.? Một kẻ như hắn thì làm sao biết sợ được chứ.? Chẳn lẽ Bà ta mạnh hơn hắn ư.!? ]



" Này.! Hai người.! Mụ Đàn Bà này... Rất nguy hiểm đó.... " - Giọng Minh ngậm ngừm khiến cho An và Thuận cảm thấy lo lắng vô cùng, hai người chưa bao giờ thấy được nét mặt hoảng sợ của Minh... Nhưng giờ họ đang nhìn thấy Minh đang run.!

Ả thở ra một hơi rồi chậm rãi bước vào :

" Ôi Chao, Ta vừa để xổng chuồng một con chuộc con... Nhưng Không sao, Ta lại bắt được tận Ba con Chuộc hiếm hoi, he he he.! "

Con chuộc trong lời ả vừa nói là Mỹ Liên, Vì cô đã thoát khỏi tay ả một cách dễ dàng đến mức ả còn chưa kịp thủ tiêu cô.! Tên Ka đi phía sau ả thấy ả ngừng bước liền bò rạp xuống dưới đất để ả ngồi lên lưng hắn, chéo hai chân vào nhau ả cười:

" Hừ hí hì hi, Đẹp.! Tuyệt đẹp, Ta bắt đầu từ ai đây.? Ngươi Trước.! " - Nói đoạn ả chỉ tay vào An, khẽ lùi bước chân về phía sau An nheo mắt :

" Bà Có Ý định gì.? Muốn giết chúng tôi sao.? Dù bà có mạnh đến đâu đi nữa thì vẫn sẽ có điểm yếu mà thôi, Đừng có mà đắc ý.! "

" Ha.! "

Nghe lời An nói làm ả nở lên một nụ cười khinh bỉ, ả đâu có nói là ả sẽ giết An.? Cũng đâu có nói là ả sẽ lên đánh đâu.? ả cầm con sâu màu đen đã ăn Linh hồn của Lĩnh ra, mạnh tay ả vứt con sâu về phía An.

Đưa tay đánh bay con sâu vào tường, An trừng mắt... nhìn thấy nét mặt của ả không thây đổi An liền cảm giác chẳng lành, nhưng đã quá trễ... Chỗ con sâu vừa rơi xuống đã suốt hiện một bóng dáng cao lớn, bay như một cơn gió đến chỗ An , nó nắm lấy cổ An bay ra ngoài trong sự bàng hoàng của Thuận và Minh.

" Chết Tiệt, Nó đưa An đi rồi.! Không được chúng ta phải đuổi theo.! " - Minh định chạy theo nhưng đã bị ả đưa tay chặn lại :

" Đi Đâu.? Rồi các ngươi cũng sẽ gặp lại nhau thôi mà.! Không cần gấp đâu~~~ "

Thuận thấy tình hình không ổn nên cũng biến đổi lại hình dáng của Thủy Quái , Cậu hét lớn:

" Bà Đi Chết Đi.! "

" Hừ "

Một bàn tay đã chặn lại bộ móng của Thuận , là tên Ka hắn đang nắm cổ tay Thuận, Mặt hắn Lạnh như băng khéo tay Thuận một cái mạnh khiến cậu vang ra ngoài đập mình vào một góc cây gần đó:



" Khụ... Khụ... " - Khó khăn đứng lên Thuận nheo mắt nhìn Tên Ka đang bước đến chỗ Mình.

" Ngươi.! Sức mạnh này là gì đây.? Sao ngươi có thể mạnh như thế chứ.? Khụ... Khụ... "

" Là Sức Mạnh để bắt mày đó Thuận à, đứa con trai hỗn láo của tao, hôm nay tao sẽ dạy cho mày biết ai mới là cha của Mày.! "

" Gì Chứ.? " - Trong khi Thuận vẫn còn hoang mang trước lời nói của Hắn thì cậu đã bị hắn đá một cú vào bụng đến thổ cả huyết ra.

Còn bên trong này Minh cứ đưa đôi mắt đỏ như máu của mình nhìn ả chằm chằm, Cô muốn biết Linh hồn còn lại trong cơ thể của ả là ai.! Nhưng nhìn mãi cô cũng chẳng thể nào nhìn ra.!

Ả đứng phủi phủi tay như có rất nhiều bụi :

" Bẩn Thật, Ta có nên tiễn các ngươi đi hết không nhỉ.? À, phải rồi ngươi là nguyên liệu cuối cùng cho ngải của ta... Nên..."

" Ruốc cuộc Bà Là thứ gì.? " - Minh lớn tiếng cắt ngang lời nói của Ả, Đôi mắt ả khó chịu nhìn Minh khi lời nói của ả bị cô cắt ngang...

Nhanh như chớp ả phóng đến chỗ Minh, quá bất ngờ cô không kịp tránh nên đã bị ả bóp chặt cổ, gương mặt với những vết sẹo lồi lõm cộng thêm nụ cười gần chạm mang tai, Minh mở to mắt vì Thấy ả đang chảy nước dãi lên mặt cô...

" Ngươi Giám cắt lời ta.? Nhưng không sao, vậy thì ta sẽ phạt ngươi vì giám cắt lời ta... Ha ha haha hah "

" Bà Muốn Gì.? ... "

" A A.! "

Tiếng hét của Minh làm Thuận ở bên ngoài cũng rất lo lắng, cậu muốn phóng vào trong xem Minh như thế nào... Nhưng chỉ vừa bước thì Tên Ka đã chặn ngang :

" Đi Đâu.? Ngươi Không có quyền vào lại đó đâu, Con Trai à. ! Ta nên dạy con cách cư xử với Chị ta nhỉ.? hừ "