Nhân Ngư Trả Thù

Chương 6: Đêm Kinh Hoàng.



Thuận dẫn An ra mỏm đá mà ông Đình trưởng làng hay ngồi để xem ông Đình nói gì, Thuận vừa đi trong lòng lại lo lắng không thôi. Thuận sợ Ông Đình phát hiện mình nói dối thì chết dở mất.

Ngoài mỏm đá ông Đình đang ngồi, đôi mắt ông nhìn ra biển buồn đến thê lương. ông đang chờ một người mà cả đời này ông cũng không thể chờ được. Nghe tiếng bước chân, ông Đình quay lại thì nhìn thấy Thuận đã dẫn An đến, ông nói :

" Đến rồi sao. Qua đây ngồi đi, ta có chút chuyện cần hỏi hai đứa đó.! "

Thuận nghe vậy liền ngồi xuống cạnh ông Đình, còn An thì cũng chậm rãi ngồi xuống xem ông ấy muốn nói gì.

" Cậu là Người trong Làng ' Ka Thích ' phải không.? " - Ông Đình nhìn An nói, khiến cho cả Thuận cũng phải giật mình. An gật đầu :

" Đúng. Tôi là người làng dân Ka Thích nhưng tại sao ông lại biết.? Nơi đó không phải ai cũng biết cả, ruốc cuộc tại sao ông lại biết.? "

An nhìn Ông Đình chằm chằm chờ câu trả lời của ông. Thuận khó chịu chen lời :

" Khoan đã. Bác Đình, Bác biết làng Ka Thích sao ạ.? Nhưng từ trước đến giờ cháu chưa nghe Bác nhắc đến bao giờ cả.! "

Ông Đình thở dài đáp :

" Nơi đó là một nơi cực đáng sợ và... Kinh tởm.... "

An nghe vậy có chúc mất bình tĩnh liền hỏi :

" Ông đã đặc chân vào ấy sao .? ông biết hành động đó nguy hiểm như nào không vậy.? "



Thuận ngồi ngẩn tò te chẳng hiểu sao tự nhiên An lại nỗi nóng nữa, An nói tiếp :

" Nếu ông đã vào đó rồi thì làm sao ông ra ngoài được vậy.? Tôi khá tò mò đó. "

Ông Đình đưa mắt nhìn ra biển rồi mở lời:

" Năm đó tôi chỉ vừa 23 tuổi, tôi cùng với những người thanh niên khác đi ra khơi đánh cá vì gặp phải bão lớn, nên mới tấp vào một hòn đảo gần đấy... Lúc lên đảo chúng tôi còn được người dân Trong Làng chào đón nồng nhiệt nữa, lúc đó nhóm tôi có 6 người tính luôn cả tôi... Bọn tôi đã xin ông trưởng làng ở đó cho tá túc vài ngày để sửa chữa lại thuyền, vì qua cơn bão mạnh thuyền bọn tôi đã hư hỏng rất nặng nề... Khi được ông trưởng làng đồng ý và dẫn bọn tôi đến một căn nhà giành cho khách thì chúng tôi đã rất vui mà cảm ơn liên tục.... Nhưng mọi chuyện chỉ vừa bắt đầu, Vào tối hôm đó 6 người bọn tôi đã phải chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng và ám ảnh nhất trong suốt cuộc đời mình... "

Ông Đình cau mày nhớ lại cái ngày đó :

" Này Đình. Mày thấy mấy em gái ở làng này không.? Ai cũng đẹp như tiên nữ ấy.! "

Người vừa nói tên Miền là Bạn thân của Ông Đình lúc đó. Đình nghe vậy cũng gật đầu :

" Đúng thật. đẹp không tì vết luôn ấy chứ. "

" Tao ở đây luôn được không.? Chứ về làng Khói Trắng chán thấy mồ luôn, trong làng chả có cô gái nào tầm tuổi chúng ta hết ấy.! " - Giọng nói thang vãng của Sáng làm Tất cả 5 người còn lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt chê bai.

Miền Biển môi :

" ôi bạn ơi. Cái đẹp chỉ để ngắm thôi chứ ở đó mà muốn lấy về làm của riêng à.? Có cái củ cải nhá. Ha ha ha "

Nghe Miền nói làm họ cũng phải bật cười theo, chỉ có Đình là cảm thấy mọi thứ không bình thường mà thôi. Đình khẽ nói :



" Nè.! Tao thấy ở đây kì lạ sao ấy... chỉ mới cuối canh năm mà tất cả người trong làng điều đống cửa cả rồi... còn có cái mùi tanh tanh nữa ấy, từ lúc vào làng đến giờ tao luôn ngửi thấy."

Miền lắc đầu bảo :

" Mày đa nghi ít thôi, người ta ngủ sớm thì sao.? Còn cái mùi tanh tanh chắc là máy con cá chết hả gì đó, ở làng mình cũng ngửi thấy mà, làng nào đánh bắt cá điều có mùi này mà, bớt bớt đa nghi giùm .! "

Thấy nói chuyện khuyên giải không được Đình đành im lặng ngồi nhìn ra cửa sổ cạnh tay phải của mình. Linh cảm của Đình chẳng bao giờ sai cả Ngôi Làng này thật sự có một thứ rất đáng sợ và kinh tởm.

Khi màng đêm đã buôn xuống ngôi làng, ở dưới làng nước có những bông bóng nước thay nhau nổ ' Lách Tách'. Từ dưới mặt nước trồi lên những chiếc vảy cá đen xì sao đó là đến một cái đầu không có lấy một sợi tóc... Hai con mắt lồi liên tục đảo qua đảo lại như đang tìm kiếm gì đó. Con thủy quái dùng tứ chi của mình bò lên bờ, cơ thể nó cứ lắc qua lắc lại làm những chất lỏng sền sệt đen xì rơi xuống ' lộp bộp ' chỗ nó vừa ngôi lên khi nãy giờ cũng đen xì, còn có mấy con cá chết nổi lên chưa được mấy giây thì đã thối rữa chỉ còn lại xương... Theo sau con thủy quái đầu tiên là những con khác bắt đầu chồi lên đi theo sau như một đàng cá con đang đi theo cá mẹ...

Đình đang ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ thì thấy có thứ gì đó đang chuyển động ngoài kia, Đình nheo mắt, nhìn nhưng vì trời tối cộng thêm sương mù về đêm nên tầm nhìn cũng bị hạn chế... đang nheo mắt hết cỡ bỗng ngửi được thứ mùi kinh đến mức Đình nôn tại chỗ

" oẹ... Oẹ.. "

Miền cùng với những người còn lại cũng bịch mũi bịch miệng vì cái mùi số uế ấy. Mùi giống như của xác người chết cũng giống của cá ưng, hai mùi đó trộn lẫn với nhau tạo nên một mùi kinh đến mức người ngửi được liền cảm thấy buồn nôn chóng mặt...

Đình chật vật đứng lên hai chân run run mà lùi về phía sau, ở bên ngoài kia có những tiếng gầm gừ còn thêm những tiếng như nước rơi xuống ' lách tách ' nữa. Miền nhỏ giọng run run hỏi Đình :

" mày thấy cái gì... Ngoài đó không.? "

Đình lắc đầu nét mặt có phần sợ sệt.... Họ đang tưởng ở ngoài kia là hùm beo hay sói hoang mà thôi ... Hai người phía sau lưng Miền có chúc bực bội khi ngửi thấy cái mùi số uế ấy nên cầm hai cây gậy có sẵn trong nhà hùng hổ mà đi ra ngoài... nhưng chỉ vừa mở cửa thì một trong hai người thanh niên đó đã bị một thực thể đen xì lao đến cắn lấy cắn để, không kịp la lên một tiếng nào... Đình cùng những người còn lại hoảng loạn cầm máy khúc củi để đốt ném vào người con thủy quái, nhưng nó chẳng si nhê gì cả... Đình thấy tình hình không ổn vì con thủy quái đã nhìn bọn họ Đình la lớn :

" Chạy Đi.! Nhanh Lên! Chạy Đi.! "