Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu

Chương 105



Tu sửa Trường An cung không phải là một việc đơn giản.

Dư Yểu thức đêm làm việc, tính toán mấy canh giờ mới tính ra được con số đại khái, ngày hôm sau nàng mang theo hai quầng thâm mắt to tướng nói chuyện này với Tiêu Diễm đang chuẩn bị đi lâm triều, người đàn ông ngáp một cái, thuận tay che miệng và mắt nàng lại.

“Đã hư hỏng mười mấy hai mươi năm rồi, thiếu mấy ngày cũng không khá hơn được. Còn nàng, nếu còn dám thức đêm một mình làm chuyện lung tung, ta sẽ thật sự trói chân nàng lại đấy.” Trên mặt Tiêu Diễm lộ ra nụ cười, đã nói rồi nàng chỉ cần làm một tiểu yêu hậu là được rồi, cứ phải tốn tâm tư, haizzz, đúng là chăm chỉ a.

Dư Yểu đáng thương kêu ư ử lắc đầu, nàng không muốn bị trói chân, cũng không phải làm chuyện lung tung, chàng vừa mới xử lý xong nhà ngoại của mình, bên ngoài chắc chắn đang hoang mang, dù sao cũng phải vãn hồi thanh danh một chút.

"Tu sửa Trường An cung cũng tốt mà, đó là cung điện mẫu thân lang quân từng ở, có thể chứng tỏ lòng hiếu thảo của lang quân với thiên hạ."

Dư Yểu cũng có chút toan tính nhỏ, một là muốn tạo chút danh tiếng tốt đẹp cho mình, hai là mượn cơ hội này nắm chút quyền lực trong cung.

Nàng lấy lòng l.i.ế.m l.i.ế.m lòng bàn tay hắn, ánh mắt mang theo chờ mong và cầu xin, sau này buổi tối nàng nhất định sẽ không như vậy nữa, lần này tha thứ cho nàng đi mà.

Tiêu Diễm thong thả buông tay, quả nhiên tiểu khả ái giỏi nhất vẫn là làm nũng, nhưng hắn cảm thấy vẫn chưa đủ.

"Một canh giờ sau, nàng ra cửa Thái Hòa điện chờ ta tan triều." Hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, ngữ khí thong thả đưa ra yêu cầu.

Yêu cầu đơn giản như vậy, Dư Yểu không chút do dự gật đầu đáp ứng, cười đến hai mắt cong cong, "Ta nhất định sẽ mặc y phục đẹp nhất, còn hỏi han ân cần với lang quân nữa."

Có đôi khi nàng ngốc nghếch đáng yêu, nhưng có đôi khi nàng lại đặc biệt hiểu chuyện.

Dư Yểu nhớ tới cảnh tượng mẫu thân từng dẫn nàng đi làm khách ở nhà người khác, khoảnh khắc nàng và mẫu thân vui vẻ nhất chính là sau khi cáo biệt chủ nhà, phụ thân sẽ đích thân tới đón hai người.

Phụ thân mặc một bộ thanh bào nho nhã, cười tủm tỉm đi về phía hai người, hỏi nàng và mẫu thân có mệt không, mỗi khi đến lúc này, mẫu thân luôn nhận được ánh mắt hâm mộ của một số người.

Dư Yểu trong lòng cũng thích mỗi lần lang quân đến y quán hoặc cửa hàng hương liệu đón nàng, điều này đại diện cho việc nàng được người khác quan tâm.

"Mưu mẹo không ít." Nghe vậy, Tiêu Diễm đột nhiên cúi người cắn một cái lên má nàng, lại dùng chăn gắt gao bọc nàng lại, "Tuy nhiên, nghe cũng không tệ."

Hắn cứ thế bọc Dư Yểu thành một cái bánh chưng, hài lòng rời đi.

Dư Yểu giả vờ nhắm mắt ngủ, cảm thấy tiếng bước chân đã không còn nghe thấy nữa, nàng liền lăn một vòng bò dậy, tràn đầy tinh thần gọi Lục Chi.

Các vị thượng cung sáng sớm đã bị gọi đến Kiến Chương cung, nghe nàng nói muốn tu sửa Trường An cung, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và do dự.

Trường An cung nhiều năm qua vẫn luôn là bộ dạng bị đại hỏa thiêu hủy, cho dù là tiên đế hay bệ hạ hiện tại, đều chưa từng nhắc đến việc tu sửa nó, các nàng cũng coi cung điện này là một điều cấm kỵ.

Hiện tại tân hậu căn cơ còn chưa vững chắc, lại đột nhiên đề xuất tu sửa Trường An cung...

"Nương nương, việc này e là không ổn, người đã hỏi ý kiến bệ hạ chưa? Hơn nữa, tu sửa cung điện cũng không phải chuyện Thượng Cung cục có thể nhúng tay vào, phải xem ý của người Thiếu Phủ và Công bộ."

Ý của các vị thượng cung rất uyển chuyển, tìm các nàng tới hỏi cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Dư Yểu lập tức hứng thú bừng bừng lắc đầu phản bác, "Trường An cung là nơi mẫu hậu và bệ hạ từng ở, tu sửa nó là ý của ta, bệ hạ cũng không phản đối, ta cũng không định động dùng quốc khố, vậy nên không cần phải làm phiền các vị đại nhân Thiếu Phủ và Công bộ."

Nàng muốn tự mình bỏ ra số bạc này, tính sơ sơ, cũng chỉ tốn khoảng vạn lượng.

Các vị thượng cung nhìn nhau, trong lòng liền có tính toán, tân hậu muốn tạo dựng danh tiếng hiền lành, lấy lòng bệ hạ.



Phải nói, chiêu này rất cao minh, nếu không động dùng quốc khố, người khác ngay cả cái cớ để chỉ trích tân hậu cũng không có.

"Nương nương thánh minh, chúng thần nhất định dốc hết sức lực giúp đỡ nương nương."

Các vị thượng cung đồng loạt đáp ứng, Dư Yểu nắm bắt thời cơ lập tức phân công nhiệm vụ cho từng người.

"Sau khi xong việc, ta nhất định sẽ trọng thưởng chư vị!"

Nàng tràn đầy nhiệt huyết.

***

Bởi vì phe cánh của Chu thượng thư và nhất tộc Chử gia liên tiếp bị xử lý, triều đình thời gian này đặc biệt yên tĩnh, ngay cả người cãi nhau cũng ít đi rất nhiều.

Kỳ thi Thu sắp bắt đầu, Tiêu Diễm chống cằm, lơ đãng nghe các đại thần phía dưới thảo luận, trong lòng khinh thường thái độ ôn hòa của bọn họ.

Quả nhiên mỗi lần chỉ có người chết, đám đại thần này mới thành thật được một thời gian.

"Năm trước như thế nào thì năm nay vẫn như thế, Tuyên thừa tướng tuổi cao sức yếu, Cao đại nhân gần đây cũng có vẻ mệt mỏi. Vậy thì Vương đại nhân phụ trách, Vương khanh, ngươi đừng làm trẫm thất vọng." Tiêu Diễm sờ sờ cằm, nhìn về phía một vị đại thần trung niên có vẻ mặt đau khổ như bị nợ vạn lượng bạc trong điện, làm như vô tình chỉ điểm hắn một câu, "Phẩm hạnh của sĩ tử là hàng đầu, những kẻ gây rối Vương khanh phải xem xét kỹ lưỡng, đừng để bọn họ trà trộn vào."

Trong triều yên tĩnh một lát, Vương Thúc Giới thử thăm dò hỏi phẩm hạnh nào là tốt, chẳng lẽ cũng giống như trước kia đề cao hiếu liêm?

"Hiếu thuận cha mẹ, liêm chính ngay thẳng, không sai, chính là ý này." Tiêu Diễm tán thành gật đầu, lời nói xoay chuyển, như vô tình nhắc tới nguồn gốc của suy nghĩ này, "Sáng nay trẫm nghe hoàng hậu tha thiết thỉnh cầu tu sửa Trường An cung, nói là không đành lòng nhìn thấy cung điện tiên hoàng hậu từng ở lại đổ nát như vậy, trẫm nghĩ cũng đúng, cảm động trước lòng hiếu thảo của hoàng hậu."

Vương Thúc Giới là người đầu tiên đưa ra vấn đề này thế nào cũng không ngờ hoàng đế lại lái sang chuyện hoàng hậu, hoàng hậu có lòng hiếu thảo không sai, nhưng cũng không liên quan gì tới kỳ thi Thu a.

Hơn nữa tu sửa cung điện khẳng định không thể thiếu người Thiếu Phủ và Công bộ đôi co, vì để không trở thành đối tượng bị liên lụy, hắn vội vàng lấp l.i.ế.m cho qua, lớn tiếng ca ngợi, "Nương nương và bệ hạ thật hiếu thảo."

"Khanh nói không sai, hoàng hậu không chỉ có lòng hiếu thảo, còn quan tâm tới hương hoàn chư vị đưa tới, đáng tiếc a, lại có kẻ không biết điều!" Nhắc tới việc Dư Yểu bị vu oan lần trước, trong mắt Tiêu Diễm hiện lên vẻ âm trầm hung ác, rõ ràng là một tiểu bạch thỏ thuần lương, lại bị mắng thành hồ ly tinh mê hoặc lòng người.

"Khụ, nương nương quả thật có lòng. Bệ hạ, kỳ thi Thu đã quyết định người phụ trách, hôm nay chi bằng bãi triều đi, lão thần thấy thời gian cũng không còn sớm." Tuyên thừa tướng vội vàng chen vào một câu, sợ hãi cảnh tượng m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe triều đường tái diễn.

Dù sao Dư thị nữ cũng đã là hoàng hậu danh chính ngôn thuận, thuận miệng khen nàng một câu cũng không sao.

"Ồ, Tuyên thừa tướng nói phải, giờ nào rồi?" Câu sau, Tiêu Diễm hỏi cung nhân bên cạnh.

"Hồi bệ hạ, đã tới giờ Tỵ giữa."

"Ừm, vậy bãi triều." Tiêu Diễm hòa nhã để các đại thần thong thả rời đi, hắn dẫn đầu bước ra Thái Hòa điện.

Các đại thần lên triều hôm nay đều kinh ngạc trước sự hòa nhã của hoàng đế, mãi cho tới khi bọn họ nhìn thấy cửa Thái Hòa điện nhiều thêm một đội nghi trượng.

Tân hậu xinh đẹp như hoa được cung nhân vây quanh, thấy bệ hạ từ Thái Hòa điện đi ra, vẻ mặt mừng rỡ nghênh đón.

Nữ tử nhỏ nhắn xinh đẹp và đế vương tuấn mỹ đứng cùng nhau, quả thật xứng đôi vừa lứa.

Tuyên thừa tướng cùng các lão thần khác tuy tai hơi nghễnh ngãng, nhưng cũng có thể nghe thấy tiểu nữ nương thanh âm ngọt ngào hỏi bệ hạ có mệt không, có khát không có đói không, lại nói nàng không nỡ xa bệ hạ quá lâu, trong lòng luôn trống vắng, ăn không ngon ngủ không yên...

Bọn họ còn có thể thấy rõ ràng bệ hạ mặc kệ tiểu nữ nương kia níu lấy tay áo, sau đó nhấc chân, mơ hồ nói giày và vớ của mình không được thoải mái lắm.



"Lần sau ta làm vớ mới cho lang quân." Dư Yểu nhăn nhăn mũi, như thật sự cảm thấy giày vớ của hắn mặc không thoải mái, nói sẽ tự mình làm cho hắn, chọn loại vải thoải mái nhất.

"Ừm." Tiêu Diễm nhàn nhạt đáp ứng, lại nói bọn họ về Kiến Chương cung, đừng nói những chuyện này ở cửa Thái Hòa điện.

"Đi thôi, không xa đâu." Hắn nắm lấy tay nàng, từng bước một xuống bậc thang, phối hợp nhịp chân với nàng, cứ đi một bước lại phải dừng một chút.

"Thật không ngờ tới..." Tuyên Thừa tướng nheo mắt, ánh mắt dõi theo bóng dáng hai người khuất xa, buột miệng cảm thán.

Hoá ra vị Tín vương quanh thân sát khí, cười mà hỏi ngược lại ông ta cái gì gọi là đạo trời cũng có lúc vô hại như vậy.

Đặc biệt là, hắn đang ra mặt chiều chuộng một người.

"Tân hậu xem ra tình cảm với bệ hạ không tệ, thật khiến người ta gạnh cả răng." Cao đại nhân thầm nghĩ, có lẽ kế hoạch đưa con gái vào cung làm tứ phi của mấy nhà kia xem ra không thành rồi, trong thời gian ngắn, tân hậu chắc chắn là bảo bối trong lòng bệ hạ.

Tiên hoàng hậu, cung điện bà ta từng ở, ai muốn tu sửa mà dám mở miệng đề xuất chứ?

Thế mà tân hậu không chỉ đề xuất, còn khiến bệ hạ cố ý khoe khoang một phen trên triều đình. Tiểu nữ tử, tâm tư không đơn giản!

...

Dư Yểu nói được làm được, hôm sau quả nhiên chọn lựa vải vóc phù hợp, khâu vá vụng về làm ra một đôi tất, len lén đặt trước mặt Tiêu Diễm.

Nam nhân vui vẻ nhận lấy món quà này, đối với quyết định tu sửa Trường An cung của nàng liền không còn ý kiến gì nữa.

Nàng muốn tu sửa thì cứ tu sửa, tùy ý nàng muốn giày vò thế nào cũng được, chỉ cần một điều, lúc hắn muốn gặp nàng thì nàng nhất định phải ở bên cạnh hắn.

Kỳ thi Thu đang trong quá trình chuẩn bị, các cử tử từ khắp nơi đổ về kinh thành, Dư Yểu cũng bận rộn túi bụi.

Tuy nàng không hiểu biết nhiều lắm, nhưng vì có mấy vị thượng cung cùng Thường Bình bên cạnh giúp đỡ, dần dần, chương trình tu sửa Trường An cung cũng hoàn thành sơ bộ.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi, nàng thậm chí còn ra khỏi cung hai lần, đi xem cửa hàng hương liệu của mình, tiện thể mang chút điểm tâm trái cây tươi đến cho cữu cữu ở y quán cùng A Quế và những người khác.

Vương bá và Đới bà bà cũng được nàng gọi vào cung, tạm thời cùng tham gia tu sửa Trường An cung, người vui vẻ nhất chính là Lục Chi.

Có Đới bà bà, nàng ta an tâm hơn nhiều, cũng không sợ bên cạnh Dư Yểu không có chỗ cho mình.

Việc tu sửa Trường An cung mới được một nửa thì một tin tức bất ngờ truyền đến tai Dư Yểu.

Ngụy Bân nói cho nàng biết, đại bá phụ ở Tô Châu của nàng đã tiến kinh, mang theo không ít đồ đạc và người hầu, hình như muốn định cư lâu dài ở kinh thành.

"Tính tình đại bá phụ và đại bá mẫu như vậy, đến kinh thành chắc chắn sẽ tìm ta, thánh chỉ sắc phong cha mẹ ta làm Định Hải công và Định Hải công phu nhân không biết họ có nhận được chưa." Dư Yểu nghĩ đến ba năm tháng u ám đó, tâm trạng bỗng chùng xuống, nàng thật sự không muốn gặp lại bọn họ.

Cho dù bọn họ có huyết thống ruột thịt, là tộc nhân thân cận sau khi cha mẹ qua đời.

"Chắc là chưa, có lẽ trên đường đi bị lỡ mất. Thuộc hạ phát hiện bọn họ đang dò hỏi tin tức của Trấn Quốc công phủ, còn muốn đến cửa bái phỏng." Ngụy Bân vẻ mặt muốn nói lại thôi, nếu bọn họ biết được vị cháu gái từng sống nhờ nhà mình ngày nào đã trở thành hoàng hậu, làm sao còn nghĩ đến Trấn Quốc công phủ...

"Đại Ngưu, ngươi cho người tiết lộ cho bọn họ biết, ta và Phó thế tử đã từ hôn từ lâu rồi." Dư Yểu chau mày, vẫn quyết định nói cho bọn họ biết tin tức từ hôn trước, tránh cho bọn họ thật sự đến Trấn Quốc công phủ.

Xem phản ứng của bọn họ thế nào đã.