Đợi Công Tôn Ưởng ra khỏi quán một lúc lâu, Nguyễn Long Duy mới chậm chạp rời đi.
"Quả là Công tôn có khác, 3 năm nay... À không, ngay cả khi ở chỗ của Cố huynh thì ta cũng chưa được ăn bánh uống trà ngon như vậy.
Thật hâm mộ người có tiền. Sau này có cơ hội cũng phải dùng kiến thức để đầu tư một vố, ít nhất phải đủ tiền để hưởng thụ 1 đời..."
Khi mà Nguyễn Long Duy đang vừa suy nghĩ vừa leo lên lưng trâu thì có tiếng "Rầm! Rầm!" hiện ra.
Tiếng sấm vừa hết, Nguyễn Long Duy ngã trâu nằm dưới đất.
"Heo Đen a, mi làm gì mà để ta té vậy? Sấm sét cỏn con mà thôi, ngươi lớn đầu rồi, đụng một tí là rén."
Nguyễn Long Duy dứt lời, phát hiện sau lưng lạnh buốt. Cảm giác bị nhìn chằm chằm lại đến.
"Ai, c·hết tiệt. Lại lỡ mồm. Ông trời cho con xin lỗi. Lần này là lần cuối cùng." Nguyễn Long Duy chắp tay xin lỗi Thiên Đạo.
Đợi đến cái lưng dần dần ấm lên, Nguyễn Long Duy leo lên con trâu, bước về nhà trọ nơi thương đội dừng chân.
Ở đây, thương đội trưởng thông báo cho hắn, có người gửi cho hắn một bức thư. Hắn hỏi qua người đưa thư là ai. Người này lắc đầu tỏ ra không rõ. Không cần thiết phải hỏi nhiều, nếu thương đội trưởng không muốn nói thì thôi vậy.
Đi về phòng, Nguyễn Long Duy lật ra lá thư, trong thư viết ngắn gọn 6 chữ tiếng Việt Nam kèm một dấu phẩy, một dấu chấm: "Tiết thanh minh, xin mời gặp."
Nguyễn Long Duy cầm bức thư, bực mình nói: "A, c·hết tiệt. Lại là câu đố chữ. Đây lại là ai trêu ghẹo ta?"
Đã từng là một người nhàn rỗi, Nguyễn Long Duy đương nhiên từng chơi qua loại hình trò chơi này. Nhưng hắn cảm thấy việc giải đố rất tốn công, tốn sức, tốn thời gian nên đã từ bỏ. Lí do sao? Vì hắn ghét cả 3 điều trên.
Không để cho cảm xúc lấn át, Nguyễn Long Duy cố gắng làm dịu lại tâm tình.
"Ừm? Không để ý kỹ, sao tờ giấy lại viết bằng ký hiệu La Tinh? Ừm, đây là tiếng Việt? Vì sao ban đầu ta lại không cần nhận ra được đây là tiếng Việt mà vẫn hiểu ý nghĩa của lá thư?"
"Cái này có vấn đề nha."
Nguyễn Long Duy thắc mắc vô cùng, hắn bỏ ra cả 1 ngày đêm không ngủ giải mã vấn đề vẫn không ra. Việc này can hệ đến đầu óc của hắn, Nguyễn Long Duy lo sợ hắn đang có nhân cách thứ 2 sinh ra, trợ giúp hắn đọc thư.
Nếu vậy không phải là đoạt xá? Nhưng mà vì sao ta lại không hoảng sợ? Vì sao Kim Long Lam Liên Ấn lại đột nhiên tự động che đậy đi cảm xúc? Như vậy chẳng lẽ Kim Long Lam Liên Ấn muốn đoạt xá ta?
Sẽ không phải đi, Lão Tử đại nhân rất mạnh. Lão tử đại nhân làm sao lại không tính ra ta bị đoạt xá. Nếu thật sự Lão tử đại nhân biết ta bị đoạt xá, sẽ chỉ có 4 trường hợp:
+ Một là Lão Tử đại nhân biết và giúp cho Kim Lam Long Liên Ấn đoạt xá ta.
+ Hai là Lão Tử đại nhân biết nhưng lựa chọn giúp ta, nói cách khác chính là giúp ta tìm tới Lão Tử đại nhân để ngài ấy điều trị.
+ Ba là Lão Tử đại nhân biết nhưng không giúp ai, lựa chọn nhìn xem.
+ Bốn là Lão Tử đại nhân biết nhưng cho ta và Kim Long Lam Liên Ấn một cơ hội công bằng, ai cũng có quyền cạnh tranh.
Sau khi suy nghĩ, Nguyễn Long Duy càng căng thẳng, sau đó lại dịu xuống trở về bình thường: "C·hết tiệt, càng nghĩ càng sợ. Phương án nào cũng có khả năng. Ngay cả phương án Lão Tử đại nhân không biết gì về chuyện này cũng vậy, như thế khác nào ta là cá nằm trên thớt đợi cho người đến chặt.
Suy nghĩ đủ loại vấn đề, càng nghĩ càng sợ. Nguyễn Long Duy rốt cuộc không còn tỉnh táo.
Lần đầu tiên kể từ khi nhập vào thân thể Chử Sen, Nguyễn Long Duy cảm giác được nỗi sợ hãi.
Giờ khắc này, cảm giác mệt mỏi ập đến, hắn đổ sụp xuống giường, vô ý thức ngất đi. Trên mi tâm bỗng nhấp nháy ánh sáng, Kim Long Lam Liên Ấn phát sáng như một cái bóng đèn. Sau đó, ánh quang dần hóa thực thể, kéo dài thành từng sợi dây nhỏ treo lơ lửng quanh người Nguyễn Long Duy.
Từng sợi dây một chầm chậm đung đưa hướng về từng vị trí bộ phận cơ thể, mãi cho đến khi mắt thường không còn nhìn thấy thân thể được nữa.
Hiện tại, Nguyễn Long Duy đã được bao quanh bởi một cái kén. Bên trong kén, các sợi dậy tia sáng này chầm chậm tiến nhập từng cơ quan trong cơ thể, tiếp xúc với tế bào và cơ bắp, ý đồ làm giả ý thức, nhằm mệnh lệnh cho từng bộ phận của cơ thể làm việc theo ý của nó.
Hơn nửa canh giờ, cơ thể đã hoàn toàn bị Kim Long Lam Liên Ấn giành quyền điều khiển. Quang kén tiêu biến, Nguyễn Long Duy ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nhẹ, miệng khép nhỏ, lưỡi chạm hàm trên, hai tay đảo chiều đều theo chiều thái cực, miệng hô hấp đều.
Trong cơ thể hiện tại, [khí] đang không ngừng vận hành theo một chu kì cố định.
Đây là [rèn khí] một dòng khí ở tạng phủ và một dòng khí ở ngoài truyền vào đang hòa quyện lẫn nhau, vận chuyển theo chu kì tay của Nguyễn Long Duy.
Khí ở tạng phủ tên gọi là [Nguyên khí] khí này được thuần dưỡng từ khi trong bụng mẹ, hay còn gọi là tiên thiên.
[Nguyên khí] dùng để cung cấp năng lượng cho ngũ tạng, lục phủ.
Ngũ tạng gồm: Tâm, Can, Tỳ, Phế, Thận.
Lục phủ gồm: Đởm, Vị, Tiểu trường, Đại trường, Tam tiêu, Bàng quang.
Cơ thể của Chử Sen vốn dĩ là người bình thường nhưng khi ra đời lại được chim Lạc cho sử dụng một cành hoa sen. Nhờ đó, cơ thể này dần dần thăng cấp, lượng [nguyên khí] cũng trở nên nhiều hơn.
[Tông khí] là khí do con người thu được sau mỗi lần ăn uống, hít thở. Hít thở mang đến khí trời, còn ăn uống thì mang đến tinh khí từ đất. Sau khi thu nhập Thiên địa chi khí vào cơ thể, chúng sẽ gặp và kết hợp với nhau ở phần ngực, tạo thành tông khí thúc đẩy khí huyết vận hành. Hiện tại, [Tông khí] đang không ngừng được Nguyễn Long Duy hô hấp đẩy xuống phế quản, tiến sâu vào trong cơ thể, liên tục không ngừng thúc đẩy huyết mạch vận chuyển.
[Nguyên khí] và [Tông khí] không ngừng vận chuyển khắp cơ, sau đó gặp nhau ở vùng đan điền, dần dần giao hòa cùng nhau, rèn luyện thành [Chân khí].
Nếu như là ở trước đây, Nguyễn Long Duy chỉ có thể học võ để tăng cao sức khỏe bản thân một, thì hiện tại, chân khí có thể không ngừng lưu chuyển trong cơ thể, tự động thối luyện nhục thân.
(Nhục thân: tương tự thân thể, cơ thể. Dùng từ này để tránh lặp từ, mang lại cảm nhàm chán.)
Nói cách khác, cơ thể chứa đựng [Chân khí] càng nhiều thì cơ thể sẽ càng khỏe mạnh.
Lại qua 1 ngày đêm, Nguyễn Long Duy vẫn ngồi y nguyên tại chỗ. Nhờ có ánh sáng đến từ Kim Long Lam Liên ấn, quá trình rèn luyện cơ thể trôi qua vô cùng nhanh và thuận lợi.
Chỉ trong 1 đêm, chân khí của Nguyễn Long Duy đã bằng 5 năm tích súc chân khí của người khác.
Tuy nhiên có lợi thì cũng có hại, cơ thể một khi không thể chứa được quá nhiều chân khí thì sẽ dễ gây ra tình trạng bạo nổ mà c·hết. Đây chính là đạo lý "Thịnh cực ắt suy".
Lúc này, Nguyễn Long Duy đã khôi phục lại ý thức, chỉ có điều cơ thể vẫn không thể điều khiển tùy ý được.
Dù vậy, hắn có thể cảm nhận được quá trình tạo ra [Chân Khí]. Như vậy về sau hắn cũng có thể tự mình tu ra đến chân khí, chỉ là tốc độ chậm hơn rất nhiều mà thôi.
Trời sáng, Kim Long Lam Liên Ấn bắt đầu suy yếu, ánh sáng bắt đầu nhạt dần, sau đó tan biến mất. Cơ thể của Nguyễn Long Duy bắt đầu khôi phục lại tự do.
Nguyễn Long Duy nhẹ than một câu: "Ai, thật quá nguy hiểm. Cứ tưởng ta đây tiêu đời, bị đoạt xá rồi. Hiện tại còn may, nó vẫn đang nuôi cho ta béo, vẫn chưa đến thời điểm làm thịt."
"Ừm, thu hoạch lần này không nhỏ, đạt được phương thức tu luyện ra chân khí."
"Nhưng đây có phải là luyện khí như trong tiểu thuyết tu tiên hay không?"
"Không giống, hẳn là không phải. Trong tiểu thuyết còn có giai đoạn luyện thể trước đó, hơn nữa còn có linh khí để tu luyện.
Mà bản thân ta lại không hề cảm thấy được cái gì như linh khí. Vậy ta cũng chưa được tính là tu tiên."
"Vậy thì tạm gọi nó là võ tu đi?"
"Ừm. Chân khí, võ tu. Danh tự này không xấu."
Chải vuốt xong xuôi suy nghĩ, Nguyễn Long Duy xuống nhà trọ kiếm đồ ăn. Đã một ngày hai đêm không ăn gì, hắn hiện tại vô cùng đói bụng.