Nguyễn Long Duy tò mò nhìn vị sư huynh đã lâu không gặp của chính mình, hỏi:
"Thẩm sư huynh, ngươi có chuyện bí mật gì phải nói riêng sao?"
Thẩm Bình An lấy từ trong túi trữ vật ra một bìa thư, nhìn kỹ có thể thấy được có trận pháp cấm chế, là kiếm ảnh mơ hồ ẩn hiện ở bên trong.
"Kiếm tâm hư ảnh trận?" Nguyễn Long Duy kinh ngạc.
Tuy nói là trận nhưng lại rất nhỏ, diện tích chưa bằng một bàn tay em bé.
Hắn cũng biết đến loại trận pháp này. Nó không phải như kiếm trận thông thường lấy kiếm làm trận pháp, mà là trận pháp được vẽ bởi kiếm tâm.
Ở trường hợp của bìa thư, hiện tại đang có một đạo kiếm khí được lưu lại bên trong nó. Nếu như kiếm trận bị xúc động bởi sai đối tượng thì nội dung bên trong bìa thư sẽ bị kiếm khí bên trong tiêu hủy.
Thẩm Bình An gật đầu, giải thích:
"Cách đây mấy tháng, sau khi ta được gọi trở về núi thì Nhị trưởng lão liền lập tức giao nhiệm vụ đem bọn họ đi vào địa mạch trốn, cũng yêu cầu ta giao cho ngươi bìa thư này."
"Được, sư huynh đưa ta."
Tiếp nhận xong bìa thư, hắn bắt đầu đưa Phong linh lực vào bên trong. Dùng phong linh lực là vì lúc đăng ký thân phận đệ tử ở Thiên Kiếm Sơn Trang chỉ lưu lại Phong linh lực của hắn, không có Mộc linh lực.
Linh lực tràn vào bìa thư như một cơn gió thoảng, kiếm trận lập tức được kích hoạt. Sau khi cảm nhận được linh lực của Nguyễn Long Duy về sau, nó tự động tiêu tán.
Thẩm Bình An thấy vậy bắt đầu thả lỏng tâm lý. Hắn thật sự sợ bìa thư có vấn đề liền xem như đi toi di thư mà Nhị trưởng lão để lại.
"Sư đệ, ngươi đã mở ra được rồi thì vi huynh cũng lui ra trước. Ngươi cứ thong thả tìm hiểu nội dung. Về phần đám sư muội cứ để ta lo."
- "Được. Vậy làm phiền sư huynh."
Đợi Thẩm Bình An rời đi, Nguyễn Long Duy bắt đầu nhìn vào bên trong bìa thư.
Bên trong có một tờ giấy cùng một chiếc lá khô.
Nhìn thấy lá khô, Nguyễn Long Duy liền híp mắt lại, chậm rãi cầm nó lên quan sát rồi lẩm bẩm:
"Của sư phụ ta?"
Trải qua mười mấy năm, hắn bất tri bất giác đã quen với cách xưng hô này, cũng không còn khó nói thành lời như trước nữa.
Chiếc lá không còn bất cứ sinh cơ nào, đã bị ép khô hoàn toàn. Ở ngoài nhìn vào giống như chỉ cần chạm mạnh liền sẽ làm nó nứt vỡ.
Qua vài lần thử, Phong linh lực, chân khí, hạo nhiên chính khí, đều không có tác dụng.
"Hay là truyền một ít Mộc linh lực?"
Vừa nói xong, hắn lập tức lắc đầu phủ nhận:
"Không đúng. Việc ta mang Mộc linh căn không có người biết được. Vậy đây hẳn là dùng cách khác."
Hắn nghĩ nghĩ, bắt đầu thử dùng thần thức quét quanh chiếc lá kỹ càng.
Không ngoài dự đoán, ở sâu bên trong chiếc lá có một lớp cấm chế khác, cũng là kiếm tâm hư ảnh trận.
Giống như lần trước, hắn dễ dàng mở khóa kiếm trận này bằng Phong linh lực.
Cấm chế được giải, bên trong hiện ra một dòng linh lực thuộc tính Mộc, bắt đầu truyền đi khắp chiếc lá.
"Mượn nhờ kiếm trận phong ấn lại linh lực, ngay cả khi c·hết vẫn còn có thể lưu lại. Thủ đoạn quả thật cao minh."
Chỉ qua một chút thời gian, chiếc lá liền biến từ trạng thái héo khô màu nâu đen thành tươi rói màu xanh lục. Theo đó, trên lá chậm rãi hiện ra từng dòng chữ.
Nguyễn Long Duy đọc lên dòng đầu tiên, nghi hoặc tự hỏi: "Diệp Cửu Biến?"
Hắn tiếp tục đọc từng dòng từ trên xuống dưới, càng đọc càng cảm thấy kinh ngạc. Những thứ này đều chưa từng được hắn nghĩ tới nhưng sau khi đọc qua liền cảm thấy vô cùng hợp lý.
"Còn có loại công pháp này? Thật quá ảo diệu."
"Đệ nhất biến: Diệp độn. Dùng linh lực ngưng tụ ra một chiếc lá ở khoảng cách xa, sau đó dùng liên kết của nó với chính mình để hoán đổi khoảng cách."
(Đệ nhị: đệ dùng để đánh số. Ví dụ thứ 1 là đệ nhất, thứ 2 là đệ nhị)
Đỉnh! Cái này có khác gì teleport trong các bộ truyện fantasy sao?
"Đệ nhị biến: Diệp tiễn. Dùng linh lực ngưng tụ thành một chiếc lá, sau đó tách nó ra thành từng mũi tên. Dùng kiếm tâm để điều khiển theo ý mình. Là một dạng ngự kiếm nhưng lợi thế ở số lượng."
Đọc đến đây, Nguyễn Long Duy liền biết công dụng của biến thứ hai này. Dùng để diệt số lượng lớn quái cấp thấp.
Khi đi đến tổ kiến, hắn từng bị rất nhiều kiến thợ vây công. Nếu như khi đó có được công pháp này thì đã có thể dễ dàng tiêu diệt, cũng không phải luống cuống tay chân để rồi bị cá chép số một ngu ngốc tính kế.
"Đệ tam biến: [cần phải hoàn thành các biến trước đó để mở khóa]"
Nguyễn Long Duy ngây ngẩn: "..."
Cái gì đây? Công pháp còn có thể hạn chế thông tin theo giai đoạn?
Tiếp xuống, các biến còn lại cũng đều yêu cầu "hoàn thành các biến trước đó để mở khóa".
Đến khi ánh mắt của hắn chạm đến mấy dòng cuối cùng, tâm tình chuyển thành phức tạp.
"Gửi truyền nhân của ta. Bản tọa mang đạo hiệu Thanh Diệp, ở phàm tục có tên Ngô Thừa, đảm nhiệm chức vụ trang chủ đời thứ sáu của Thiên Kiếm Sơn Trang. [Diệp Cửu Biến] là do ta sáng tạo, cũng là tâm huyết cả đời của ta.
Ngươi và ta hữu duyên, chỉ tiếc gặp nhau đã muộn. Khi vừa gặp mặt, bản tọa liền đã cảm nhận được linh căn trong người ngươi. Ở Tây Vực này, Thiên linh căn Mộc hệ vô cùng thưa thớt, theo như ta biết, hai ngàn năm nay cũng chỉ xuất hiện được một người. Do đó, ta đoán ngươi cố tình ẩn giấu thân phận vì muốn an toàn. Lựa chọn này không hề sai. Ta chưa từng nói qua chuyện này với bất kỳ ai, riêng điều này ngươi có thể an tâm.
Hôm nay ngươi có được công pháp này, cũng có nghĩa ta đ·ã c·hết. Bản tọa lựa chọn đem ngươi dính cùng một chỗ với Thiên Kiếm Sơn Trang, từ đó liên lụy nhân quả khiến cho ngươi trợ giúp bản trang. Ngươi có thể trách ta, cũng có thể hận ta. Về sau, nếu như ngươi lựa chọn rời bỏ Thiên Kiếm Sơn Trang cũng không sai, vốn dĩ đây không phải là trách nhiệm của ngươi.
Dù cho quyết định của ngươi ra sao, ta chỉ mong [Diệp Cửu Biến] có thể giúp ngươi phần nào trên con đường vấn đạo khó khăn phía trước."
Nguyễn Long Duy như chìm vào vực sâu im lặng.
Rất lâu sau, hắn thở một hơi thật dài, mang bao suy nghĩ trong lòng đẩy ra.
Hắn nhìn chiếc lá, chân thành nói chuyện:
"Thanh Diệp sư phụ, ta không hề có thành ý nào với ngài. Ngài không kéo ta vào Thiên Kiếm Sơn Trang thì ta cũng sẽ dính phải việc khác mà thôi. Trước đó, Mục lão có lẽ đã nhắm vào ta. Dù cho ta có đi đến Thiên Kiếm Sơn Trang hay không cũng đều bị liên lụy."
Sau đó, hắn lại nhìn về phía nhóm người Thẩm Bình An, lắc đầu nói:
"Ngài cho ta một nơi tu luyện an ổn, còn có đồng môn bên cạnh ta bầu bạn. Dù cho ban đầu ta không cần đến nhưng hiện tại lại khác. Cảm giác đông đúc thật ra cũng không tệ."
Nói xong, hắn vung tay chưởng thật mạnh vào tường, nơi hắn vừa thở ra một hơi kia.
"Lại nói, nhân quả ta mang theo không ít, không ngại lại thêm một cái Thiên Kiếm Sơn Trang."
Tâm tình của hắn vốn đang rất tốt, bây giờ lại bị mấy lời của vị sư phụ này làm cho ảnh hưởng. Nhưng ảnh hưởng chỉ chốc lát, hắn liền trở lại bình thường.
"Tâm ta không đổi, có gì sai?"
Giờ phút này, Hạo Nhiên chính khí của hắn lại tự động vận chuyển.
Nguyễn Long Duy nhắm chặt hai mắt, đứng tại chỗ tiến nhập vào trạng thái vong ngã.
"Lấy Mộc làm gốc, từ nó sinh Diệp. Mộc độn diễn Diệp Độn, dùng tâm mà tưởng."
"Thiên địa vạn vật, nhất niệm tâm sinh."
"Lấy đó làm gương, từ tâm sinh Diệp."
"Mượn Linh ngưng Diệp, liên kết tại ta."
"Diệp độn chuyển di, tùy tâm sở dục."
Bên cạnh chỗ của Nguyễn Long Duy đang đứng khoảng hai mươi mét chợt có linh khí bắt đầu dao động.
Tiếp đến, linh lực mang theo màu xanh lục, sinh cơ dào dạt chợt xuất hiện. Theo thời gian trôi qua, nó dần dần được định hình, hóa thành một chiếc lá xanh nhỏ.
Bụp.
Linh khí lại xuất hiện dao động, lá xanh cũng theo đó mà biến mất. Mà vị trí của nó hiện tại cũng đã được thay đổi bằng một thân ảnh áo lam.
Thẩm Bình An vốn luôn chăm chú quan sát trạng thái của Nguyễn Long Duy, may mắn không để bỏ sót cảnh tượng này.
Hai mắt của hắn tràn ngập xúc động. Điều này là dĩ nhiên, bởi vì hắn biết rõ chuyện vừa rồi đại biểu cho cái gì. Khóe môi không tự chủ hô lên, tựa như đứa trẻ lên bốn vui mừng vì được mẹ thưởng kẹo.