Kim Tử Cúc, hoa cúc có cánh màu vàng, nhụy bên trong màu tím. Là một loại linh dược mang hai hệ Kim- Lôi.
Tu tiên giới tương truyền, Kim Tử Cúc chỉ mọc ở dưới lòng đất, trong môi trường nhiễm điện nặng, thường là những nơi từng có tu sĩ độ Lôi Kiếp qua.
Sau khi Tần Trinh Nhi nghe xong lời nói của Nguyễn Long Duy thì bắt đầu im lặng. Một hồi suy nghĩ, biểu lộ trên mặt của nàng trở nên nghiêm túc, ánh mắt của nàng nhìn về phía Nguyễn Long Duy cũng thêm một phần kiêng dè.
Tần Trinh Nhi hít sâu một hơi, chân thành hỏi:
"Thứ cho ta mạo muội. Xin hỏi nơi mà đạo hữu nhặt được có phải từ năm tên tán tu tập kích ngươi ở ngoài thành trước đây mấy tháng hay không?"
Dựa theo biểu hiện của Tần Trinh Nhi, Nguyễn Long Duy có thể nhìn ra chút manh mối.
"Kim Tử Cúc này hẳn có liên quan với nàng?"
Đã như vậy, hắn không giấu giếm.
"Tiên tử có cặp mắt sáng như đuốc. Hoa này đúng là vật ta hái được bên trong túi trữ vật của bọn chúng."
Nghe được đối phương xác nhận, Tần Trinh Nhi vội vàng tiến đến nắm lấy tay Nguyễn Long Duy, mừng rỡ nói:
"Nguyễn đạo hữu, ngươi nói thật sao? Vậy ngươi có còn nhặt được thứ gì khác không? Ví dụ như một lệnh bài có chữ Tần? "
"Còn nữa, ngươi có thể bán lại hoa này cho ta không? Tần gia chúng ta đảm bảo sẽ không để đạo hữu chịu thua lỗ."
Nguyễn Long Duy cảm nhận được ấm áp cùng xúc cảm mềm mại ở nơi tay, trong lòng khẽ động. Tuy nhiên, hắn có Nguyệt Ngọc Liên đeo ở cổ nên cũng không động quá lâu. Quả là một món bảo vật tốt, luôn giúp tâm tình thanh tỉnh.
"Khụ. Khụ. Tiên tử chờ chút." Nguyễn Long Duy thu tay lại, đổ ra từ trong túi trữ vật một đống thứ linh tinh xuống đất.
"Đây là toàn bộ những món đồ ta lấy được hôm đó. Mời cô xem."
Tần Trinh Nhi dùng thần thức quét quanh một lượt, rất nhanh liền tìm thấy được thứ mình cần.
Nàng cách không tóm lại một cái lệnh bài bằng ngọc, được khắc một chữ Tần nhỏ ở phía sau. Ngọc này là ngọc bình thường mà phàm nhân hay dùng, được vẽ lên một chút trận pháp có tác dụng ôn dưỡng tinh thần cùng hấp thụ tà khí. Theo như hành động của Tần Trinh Nhi thì đây hẳn là đồ của tộc nhân nàng.
Trước đó, Nguyễn Long Duy đã kiểm tra sơ qua ngọc này nhưng hắn đoán rằng đây là đồ vật bình thường nên cũng không quan tâm nhiều.
"Nguyễn đạo hữu, ta muốn mua lại vật này."
"Cùng với ba đóa Kim Tử Cúc kia nữa. Mong đạo hữu có thể bán hết cho ta."
Nguyễn Long Duy không vội đồng ý, ngược lại hắn hỏi:
"Tiên tử có thể giữ lại ngọc này, xem như vật quy nguyên chủ. Về phần của Kim Tử Cúc thì ta có thể cân nhắc để lại cho đạo hữu. Nhưng trước tiên, ta muốn biết rõ lí do một chút."
"Đương nhiên nếu như việc này không thích hợp để nói rõ thì cũng không cần kể."
Tần Trinh Nhi lộ ra biểu cảm do dự. Nàng đắn đo một hồi rồi mới gật nhẹ đầu. Tay nàng đánh ra một tia linh lực, đem trận pháp trong linh dược viên kích hoạt. Làm xong hết thảy, nàng mới yên tâm trả lời:
"Việc này liên quan rất lớn đến gia tộc ta, sự tình trọng đại nên cần đại hữu đồng ý với ta sẽ không tiết lộ sự việc ra ngoài."
-"Được. Ta, Nguyễn Long Duy, lấy tâm ma lập thệ tuyệt đối không đem việc này truyền ra ngoài. Nếu như làm trái sẽ bị tâm ma phá thể, thân tử đạo tiêu."
Sau khi nghe được Nguyễn Long Duy đồng ý dứt khoát đồng ý, Tần Trinh Nhi bắt đầu kể rõ sự tình.
Gia tộc của nàng, Tần gia, là một trong mười Ngưng Đan gia tộc của châu Bắc Giang, chuyên về dưỡng dược chi đạo.
Trước đây, họ Tần từng có hai vị Ngưng Đan chân nhân, sở hữu được địa bàn cùng địa vị không nhỏ bên trong mười đại gia tộc.
Nhưng đời là vô thường, lão tổ Tần gia đột phá Nguyên Anh kỳ đột kiếp thất bại, hóa thành cát bụi. Lúc đó, vị Tần chân nhân còn lại là gia chủ đương nhiệm của Tần gia, đứng ở bên ngoài đảm nhận vai trò hộ pháp. Bởi vì một khắc đau buồn nên mất cảnh giác, y cũng bị kẻ địch lợi dụng sở hở này để tập kích. May mắn thay, Tần gia chủ có pháp bảo hộ thân, tránh thoát được một kiếp nhưng lại nhận phải ám thương trong cơ thể, tu vi ngày càng càng sụt giảm.
Chỉ trong nửa ngày, một Tần gia đang phát triển rực rỡ như mặt trời ban trưa vụt biến thành đom đóm trong đêm tối.
Nhưng Tần gia dù sao cũng là một trong mười đại gia tộc. Nội tình của bọn họ đã tích lũy hơn ngàn năm, quan hệ thông gia, thế lực liên kết chằng chịt, không thể vì yếu đi mà dẫn đến hủy diệt.
Bởi vì chuyện này, không ít người họ Tần phân ra khắp nơi truy tìm linh dược chữa bệnh cho Tần gia chủ. Vào năm năm trước, Tần gia rốt cuộc tìm được một tòa động phủ bỏ hoang dưới lòng đất, bên trong trùng hợp lại có ba gốc Kim Tử Cúc. Nhưng xui xẻo ập đến lần nữa, nhóm người Tần gia bị một nhóm c·ướp tu tập kích giữa đường về, c·ướp đi ba đóa Kim Tử Cúc này.
"Tiên tử, ý của ngươi là ba đóa hoa này là của Tần gia b·ị c·ướp đi khi đó."
Tần Trinh Nhi khẽ gật đầu, đưa đôi tay nhỏ nắm lấy tay Nguyễn Long Duy, khẩn thiết nói: "Đúng vậy. Nên ta rất mong đạo hữu có thể nhượng lại chúng cho Tần gia."
Bên tai nghe được giọng nói êm dịu, đối diện lại là cặp mắt bồ cầu đầy nước. Nhưng Nguyễn Long Duy không có tâm tình để ý đến, ngược lại hắn trầm ngâm đứng tại chỗ.
Trong đầu hiện ra vô số suy nghĩ, đang bắt đầu xâu chuỗi lại cùng nhau.
"Ban đầu vốn tưởng rằng Quách Cung là chủ mưu cho vụ tập kích của ta lúc trước, nhưng suy luận này lại có nhiều kẽ hở."
"Quách Cung bị diệt khẩu, chứng tỏ còn có người ở sau lưng hắn."
"Hẳn là người ở Nội Thành."
"Nhưng hắn muốn nhằm vào ta làm gì? Vì biết được ta là Chử Sen?"
"Ừm. Không đúng, thân phận của ta không bị lộ được, vậy thì không phải nhằm vào ta. Vậy là hắn muốn thăm dò Trận Pháp Đường?"
"Xem ra, ba bó Kim Tử Cúc được thêm vào để phòng trường hợp năm t·ên c·ướp tu thất bại. Đây xem như là quà xin lỗi."
"Ừm, nói đúng hơn là quà xin lỗi của hắn đến Hồng đường chủ."
"Đồng thời khiến cho Tần gia mắc nợ Trận Pháp Đường một món nợ ân tình."
"Thì ra là như vậy."
"Thật hay cho một chiêu mượn hoa kính phật. Muốn nhờ lần này để vừa hóa giải ân oán, vừa lôi kéo được một Ngưng Đan gia tộc."
Bởi vì đầu óc của hắn thường xuyên đọc sách cùng tiểu thuyết, kèm thêm mười mấy năm du ngoạn nhân gian nên khả năng suy luận trở nên cực kỳ tốt.
Chỉ trong mấy khắc đồng hồ liền có thể tưởng tượng ra toàn bộ kịch bản trong đầu.
Tần Trinh Nhi ở bên cạnh, không nghe thấy Nguyễn Long Duy trả lời, vốn còn tưởng rằng hắn bị bất ngờ. Lúc này, trong đầu nàng chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
"Nguyễn đạo hữu mất tập trung rồi? Đây là cơ hội tốt để ra tay. Chỉ cần đánh ngất hắn thì Kim Tử Cúc sẽ về tay ta. Như vậy cũng không cần phải cùng hắn thương lượng."
Nhưng Tần Trinh Nhi lại tự lắc đầu, tự nhủ:
"Không cần thiết. Cách làm người của hắn không tệ, sẽ không từ chối yêu cầu. Không đến mức phải hành động cực đoan như vậy."
Lựa chọn này của Tần Trinh Nhi là chính xác. Bởi vì Nguyễn Long Duy là kiểu người nhất tâm đa dụng, vừa suy nghĩ vừa có thể làm nhiều việc.
Vừa rồi tuy rằng hắn mất tập trung nhưng các loại lực lượng trong thể lại luôn được hắn vận chuyển, sẵn sàng ứng phó tình huống xấu nhất xảy ra. Dù sao, bản thân cũng không hiểu biết rõ về Tần Trinh Nhi, không thể tin tưởng tuyệt đối.
Nguyễn Long Duy giơ tay về trước, quơ qua lại trước mặt Tần Trinh Nhi, hỏi:
"Tần cô nương vừa mới nói gì?"
Hắn không biết đối phương đang suy nghĩ gì, nhưng có thể cảm giác được linh lực dao động trên người đối phương xuất hiện biến đổi, dù rất nhỏ nhưng vẫn có thể nhận ra.