(Khuyến nghị độc giả vừa đọc chương này vừa nghe bài hát: [kiếp sau vẫn muốn lập gia đình với em]- bản tiếng Trung)
"Ngưuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!" Con trâu hét lên thảm thiết, cố gắng lay động thân thể của nữ chủ nhân. Thế nhưng dù cho nó cố gắng đến mấy thì kết quả vẫn như cũ không đổi.
Sau khi vảy rồng xuyên qua trái tim thì đã đâm vào một gốc cây gần đó rồi dừng lại. Lam quang trên vảy rồng chuyển từ ảm đạm sang tối dần rồi biến mất.
Giờ khắc này, linh hồn của Nguyệt dần rời xa khỏi thể xác, chuẩn bị tiến nhập luân hồi. Đột nhiên, từ trong hư vô xuất hiện một bóng hình. Người này mang vóc dáng già yếu, thân thể cử động chậm rãi tự như một ông lão gần đất xa trời.
Ông mặc áo vải, mặc trên người một bộ trang phục nông dân bình thường, tay cầm lá chuối làm quạt, bên hông đeo một bầu hồ lô rượu.
Khi ông ta tiến lại gần t·hi t·hể thì ánh nắng cũng chiếu rọi, để lộ ra khuôn mặt mặt phúc hậu, hiền từ.
Ông lão bình thản nhìn về nơi linh hồn của Nguyễn Minh Nguyệt, lúc này đang chuẩn bị đi vào luân hồi. Ông lão nhấc ngón trỏ, chỉ tay về phía linh hồn kéo nàng trở về.
Một lúc sau, linh hồn của Nguyễn Minh Nguyệt bắt đầu thanh tỉnh, dần dần thấy rõ được cảnh sắc xung quanh. Nàng thấy được thân thể của mình đang được ông lão tự tay đào một phần mộ, giúp nàng chôn xuống.
Nàng nhìn thấy chính mình đ·ã c·hết, còn đang được một người xa lạ chôn cất. Cảm xúc rơi vào hỗn loạn, không thể nói ra thành lời.
Lúc này, tiếng nói của ông lão truyền đến, chậm rãi hỏi nàng:
"Nguyễn Minh Nguyệt, có thể cùng lão hủ nói chuyện một chút?"
Nguyễn Minh Nguyệt không dám trả lời, những việc này vượt ra ngoài nhận biết của nàng. Nàng ước gì công tử có ở đây. Nếu có công tử ở cạnh thì nàng liền không sợ hãi nữa.
Ông lão biết được Minh Nguyệt còn đang sợ hãi nên không hề nóng vội. Tâm niệm ông lão vừa động, hai người đã được chuyển đến một mảnh đất khác. Dù nói là mảnh đất nhưng thật ra lại là một vùng không gian khác, được ông lão tùy tiện tạo ra. Thân phận của ông lão không phải ai khác, chính là Lão Tử đại nhân mà Nguyễn Long Duy ngày ngày nghĩ đến.
Ông lão tạo ra một cái bàn, hai cái ghế, một bộ ấm tách rồi lại tự mình rót trà cho nàng.
Nguyễn Minh Nguyệt hoảng hốt, không dám nhận phần lễ này. Trong vô thức, nàng vội vàng chạy đến, đỡ lấy tay của ông, để cho mình tự châm trà.
Thế nhưng nàng lại không làm được. Hiện tại nàng đ·ã c·hết, chỉ đang tồn tại ở thể linh hồn, không có cách nào chạm vào đồ vật được.
Ông lão hiền lành nhìn Nguyễn Minh Nguyệt, trong tay vẫn cầm ấm trà, nhẹ nhàng nói:
"Đứa trẻ ngoan, không cần quá sợ. Lại đây ngồi, uống một ít trà. Linh hồn của ngươi nhìn không được tốt, uống trà này nhiều một chút. Sau đó, lão sẽ giải đáp cho ngươi mọi thứ."
Nói xong, ông lão nhẹ nhàng vận chuyển thuật pháp, đem trạng thái của tách trà hóa thành thể ly tử thể (plasma) phù hợp với trạng thái linh hồn của Minh Nguyệt để cho nàng có thể uống được.
(Thể plasma: một trong bốn loại thể chất rắn, lỏng, khí, plasma của vạn vật.)
Nguyễn Long Duy nằm sấp trên mặt đất, hai tay chật vật cào lên đất mềm, vất vả bò về phía trước. Hiện tại, Nguyễn Long Duy không còn có Lam Liên Ấn ở ngay mi tâm, cũng không cảm giác được tổ tiên ở bên cạnh. Hắn vừa muốn biết chuyện gì đã xảy ra, lại vừa không dám tin tưởng kết quả.
Vừa rồi, hắn nghe thấy tiếng trâu kêu thảm thiết, lại không dám tin tưởng sự thật này.
Một thân ảnh xuất hiện bên cạnh Nguyễn Long Duy, nhẹ vẫy tay chuyển hắn đến một nơi khác.
Bây giờ, Duy đang ở nơi trông giống như Nguyệt đang ở. Chỉ có điều người ngồi đối diện ông lão ở trên bàn là Duy, không phải Nguyệt.
Nguyễn Long Duy nhìn được hình dạng của ông lão lại liên tưởng cùng với ký ức trong đầu, mơ hồ đoán được thân phận của đối phương. Trên mặt chảy đầy lệ, miệng nghẹn ngào, thút thít: "Lão... Lão Tử... Có phải là ngài hay không? Ngài hiện thân trước mặt ta, có phải là đã cứu được Minh Nguyệt hay không?"
"Nguyễn Long Duy, sự việc vừa rồi lão phu có thể trả lời ngươi. Nguyễn Minh Nguyệt đang ở một nơi khác, giải thích xong lão phu sẽ cho ngươi gặp nàng." Ông lão giữ vững thái độ bình thản, không vui không buồn nói ra.
(Kể từ giờ sẽ gọi khung cảnh của Nguyễn Minh Nguyệt là Nguyệt cảnh, còn khung cảnh của Nguyễn Long Duy là Duy cảnh để tránh dài dòng và dễ phân biệt)
Trong Nguyệt cảnh, Nguyễn Minh Nguyệt uống xong trà, đã khôi phục được mấy phần tinh thần, bắt đầu lắng nghe ông lão giảng giải.
Nguyễn Minh Nguyệt hạ tách trà nóng xuống bàn, lưỡng lự nói: "Đại nhân, xin ngài giải thích cho Minh Nguyệt, Minh Nguyệt ngu muội, còn không hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Lão Tử rót một tách trà, đẩy về phía trước:
"Thôi được. Lão hủ có lỗi với các ngươi. Bây giờ, lão hủ sẽ kể rõ cho ngươi đầu đuôi sự việc. Trước tiên, ngươi uống xong chén trà rồi lại nghe."
Bên trong Duy cảnh, bởi vì tâm trạng hiện đang rối bời nên Nguyễn Long Duy không có vội vàng từ chối chén trà như Nguyễn Minh Nguyệt bên kia, ngược lại hắn nhăn nhó nhìn chén trà, lắc đầu:
"Xin lỗi, đại nhân. Ta không có tâm trạng uống trà."
Lão Tử hỏi: "Vì sao?"
Nguyễn Long Duy cầm chén trà lên tay, chán chường nói:
"Bình thường không uống vì vốn không quen thuộc vị đắng. Bây giờ tâm trạng còn đắng hơn trà, càng không cần phải uống."
Lão tử nhẹ gật đầu, vung tay thu hồi trà trên bàn, lại đưa tay trái sang bên hông cầm lấy bầu hồ lô rượu, khẽ nở một nụ cười hiền lành:
"Là thiếu sót của lão hủ. Vậy mà còn không hiểu được ý của ngươi."
Nguyễn Long Duy không có tâm trạng nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu nhìn phía đối diện.
Lão Tử tiếp tục lấy ra thêm hai cái bát lớn được làm bằng gáo dừa, đặt lên bàn rồi từ từ rót rượu:
"Tâm trạng không tốt, là lúc thích hợp để mượn rượu quên sầu. Long Duy ngươi thấy có đúng không?"
Rượu vừa ra khỏi hồ lô, lập tức để lộ mùi vị thơm ngát. Nguyễn Long Duy lập tức bị thu hút sự chú ý, vội vã nhìn về phía bầu rượu. Hắn ngửi được mùi rượu vô cùng nồng nặc, lại vô cùng tao nhã, mang đến sức sống tựa như gió xuân đầu mùa, lại cô quạnh như băng giá mùa đông.
Nguyễn Long Duy không phải người thích uống rượu, nói đúng hơn là chưa từng uống nhưng bây giờ lại bị bát rượu này mê hoặc. Hắn không tự chủ thốt ra:
"Rượu ngon."
Lão Tử dùng tay đẩy một bát về phía hắn, bình thản giải thích:
"Lão phu không biết như thế nào là ngon với ngươi. Nhưng rượu này được mọi người đánh giá không tệ, ắt hẳn có thể làm cho ngươi hài lòng."
Nguyễn Long Duy cầm lên bát rượu trên tay, vội vã uống vào một ngụm:
"Tốt thôi. Ta uống."
Rượu vào tới cổ họng liền đã cảm nhận được một cỗ cảm giác huyền lại càng huyền, cực không thể tả, hư vô mờ mịt, hỗn độn mà thành.
Hai mắt của Nguyễn Long Duy trợn to, không thể tin nổi thốt ra:
"Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra? Thương thế trong cơ thể ta đang tự động khôi phục? Thái... Thái Thượng Lão Quân đại nhân... đây là do ngài làm sao?"
Lão Tử không có trả lời hắn, ngược lại hỏi:
"Hồng Mông Vẫn Tiên Tửu do lão hủ chưng cất thế nào? Mùi vị không kém so với bia rượu thời kỳ hiện đại của ngươi chứ?"
"Còn nữa, không cần phải đổi cách xưng hô. Ngươi vẫn cứ gọi lão như trước là được." Lão Tử là người thoải mái, đương nhiên sẽ không chấp nhất xưng hô.
Nguyễn Long Duy đâu có biết được câu trả lời này. Xưa giờ hắn không có uống rượu. Mà lại, hắn cũng không biết phải diễn tả cảm giác vừa rồi như thế nào. Căn bản không đủ đẳng cấp để bình phẩm. Hắn chỉ là một cái người phàm, há có tư cách cảm thụ tiên tửu? Nhưng ít nhất hắn biết được một việc, bản thân quả thật đã vơi đi một chút sầu. Mặc dù mỗi khi nghĩ lại liền sẽ sầu nhưng chỉ trong chốc lát lại biến mất. Không hổ danh tiên tửu.
"Lão Tử đại nhân nói đùa. Vãn bối là một cái phàm nhân thì đâu có tư cách bình phẩm tiên tửu."
Lão Tử gật nhẹ đầu, tiếp tục nói:
"Tâm trạng của ngươi đã tốt hơn rồi. Hiện tại nên cố gắng lắng nghe lão hủ một chút. Sau đó lão sẽ cho ngươi gặp lại Nguyễn Minh Nguyệt."
Nguyễn Long Duy vội vàng xưng vâng: "Vâng, thưa đại nhân."
"Tên của lão là Thái Thanh, thường được người đời gọi bằng danh hào Thái Thượng Lão Quân. Còn ở giới này, phàm nhân xưng lão là Lão Tử."
"Ngọn nguồn của sự việc cũng là lí do lão hủ đến đây. Ức ức vạn năm về trước, có một thế giới vô cùng rộng lớn. Trong thế giới đó luôn xảy ra rất nhiều tranh đấu. Mà ở trong một lần đại tranh đấu, bằng hữu của lão vì vậy mà bỏ mạng. Lão hủ tự thẹn vì đã phụ lòng bằng hữu, quyết tâm dành cả đời này giúp cho hắn hoàn thành di nguyện."
"Người bằng hữu này khi c·hết để lại 3000 phiến vảy rồng màu lam, được xưng là Lam Long Lân, được phân tán đi khắp nơi. Mà hiện tại có một cái nằm trên người của Nguyễn Long Duy."
Bên trong Nguyệt cảnh, Lão Tử dừng lại, đưa tay nâng lên tách trà chậm rãi đưa vào miệng, chờ đợi Nguyễn Minh Nguyệt chậm rãi tiêu hóa thông tin.
Lúc này Nguyễn Long Duy đã thấm men say, nghe được như vậy liền hỏi: "Thái Thanh đạo hữu. Xin hỏi Lam Long Lân chính là Lam Liên Ấn sao?"
Lão Tử khẽ phất tay, lập tức đem men say trong người của Nguyễn Long Duy loại trừ.
Nguyễn Long Duy tỉnh táo trở lại, vội ý thức được bản thân vừa rồi mới xuất khẩu cuồng ngôn, bèn cúi đầu tạ lỗi:
"Lão Tử đại nhân tha lỗi. Vừa rồi do ta uống say, rượu nói chứ khong phải bản ý."
Lão Tử không trả lời vấn đề này, tiếp tục giải thích.
"Lam Long Lân có tên gọi đầy đủ là Hỗn Độn Thần Long chi lam lân, toàn bộ bao gồm 3000 lân phiến, phía trên mỗi phiến đều có đồ họa của một bông Lam Liên."
"Khi Tổ Long tu luyện đại thành Lam Liên quyết thì đã hóa 3000 vảy vàng trên người thành màu xanh lam, tượng trưng cho 3000 đại đạo mà Hỗn Độn Thanh Liên nắm giữ. Tuy nhiên, không giống như ngươi nghĩ mỗi mảnh lân phiến chỉ nắm giữ riêng mình một đại đạo. Thật ra mỗi mảnh lân phiến đều được dung hợp 3000 đại đạo bên trong nó. Về phần cặn kẽ hơn, lão hủ không thể nói rõ."
"Về sau, khi Tổ Long c·hết đi, hắn phân tán Lam Long Lân ra khắp các thế giới. Lam Long Lân thông thường sẽ chui vào Long mạch ẩn nấp, hấp thu thiên địa linh khí mà thai nghén ra Lam Liên Ấn. Chử Sen mang theo nhược linh chi thể, chính là người phù hợp để kế thừa Lam Liên Ấn."
"Sau khi Lam Liên Ấn tìm được thân thể nương tựa thì người sở hữu huyết mạch Tổ Long có thể cảm giác được vị trí của Lam Liên Ấn, từ đó tiến hành đoạt xá người sở hữu Lam Liên Ấn mà chiếm lấy làm của riêng."
Nguyễn Long Duy nghe xong, liền nghĩ: "Phương thức cực đoan như vậy sao?"
Lão Tử làm sao lại không đoán ra được tâm tử của hắn, tiếp lời giải thích:
"Đoạt xá là một hành vi trái với lẽ trời, thiên địa không dung, người đoạt xá bình thường sẽ gặp phản phệ, tu vi muốn tăng cao sẽ gặp hạn chế. Tuy nhiên, trường hợp này lại khác biệt. Lam Liên Ấn sẽ chủ động hỗ trợ cho ngươi đoạt xá, vì vậy sẽ không bị tính là làm trái với thiên địa. Ngược lại đây được tính như vật quy nguyên chủ, mà đã là đồ vật của ngươi đương nhiên làm gì cũng sẽ không trái với lẽ trời. Vả lại, Thiên này là do Tổ Long thánh huyết tạo ra, càng sẽ không bao giờ gây khó dễ cho hậu bối của hắn như ngươi."
"Tiếp tục nói, chủ nhân của Lam Liên Ấn vốn dĩ chỉ là một phần linh trí do Lam Liên Ấn sinh ra sau khi được Long mạch nuôi dưỡng. Ngày mà linh trí này của Chử Sen được sinh ra, mục đích tồn tại duy nhất chỉ là trông giữ giúp cho ngươi bộ nhục thân này mà thôi. Nếu như ở các trường hợp bình thường, sau khi làm xong việc thì phần linh trí này sẽ bị diệt, cũng có nghĩa là Chử Sen c·hết đi."
Nguyễn Long Duy lại hỏi: "Nếu như vậy thì số phận của Chử Sen là phải c·hết để cho ta đoạt xá hắn hay sao?"
Lão Tử gật đầu, tiếp tục ôn tồn giảng giải: "Vốn dĩ Chử Sen sinh ra là để vì ngươi. Nếu không có ngươi ở 2000 năm sau, cũng sẽ không có Chử Sen hiện tại."
"Thông thường, Lam Liên Ấn chỉ xuất thế khi nó cảm ứng được người có Tổ Long chi tư mà thôi. Có điều xui xẻo là ở Tuyệt Linh chi giới này, sinh ra gần 2000 năm so với thời đại của ngươi đã là cực hạn của nó. Càng gần hơn là không thể nào. Hai chữ [tuyệt linh] cũng không phải nói ngoa."
Nguyễn Long Duy cảm thấy mờ mịt, lại hỏi:
"Vì sao thưa Lão Tử? Theo ý của ngài, chẳng lẽ trước đây lại có tồn tại Linh khí ở nơi này hay sao?"
Lão Tử đáp:
"Không phải. Do dân tộc ở nơi đây có 1 phần ít đến từ Linh giới, Tiên giới, các nơi... nên trong cơ thể bọn hắn cũng có một chút ít linh khí bên trong từ khi sinh ra.
Dù cho sống ở nơi Tuyệt Linh thì phần linh khí tiên thiên đó vẫn lưu giữ bên trong nguyên khí của họ. Đến khi sinh hạ, có khả năng một phần linh khí nhỏ bé kia sẽ lại được truyền cho dòng dõi. Đây là nguyên nhân nhược linh chi thể ra đời. Cũng bởi vì điều này nên càng về sau, con người sẽ chỉ có càng ít Linh khí trong cơ thể. Do vậy, Lam Liên Ấn sẽ không thể nào xuất thế vào thế kỷ 21 của ngươi."
"Bởi vì ngươi và Chử Sen không ở cùng một thời đại, việc tiếp cận lại gần để đoạt xá là không thể nào. Cho nên Tổ Long lựa chọn sử dụng Cửu Thiên Lôi Đình làm vật trung chuyển, để hai người các ngươi hoán đổi linh hồn thay vì đoạt xá."
Nguyễn Long Duy hỏi: "Lão Tử đại nhân, thật sự có thần thông mạnh như thế sao? Mà lại, Chử Sen không c·hết có ảnh hưởng gì không?"
Lão Tử đáp: "Tổ Long là tồn tại đã đạp vào Thánh cảnh, khả năng của hắn là thứ ngươi không thể nào tưởng tượng ra được. Hơn nữa, Cửu Thiên Lôi Đình là thần thông thiên phú của Long tộc, đối với hắn càng là dễ dàng."
"Về phần Chử Sen, hắn sinh ra vì để cho ngươi thức tỉnh Kim Long Lam Liên Ấn. Việc thức tỉnh đã hoàn thành, hắn có còn sống hay không cũng đã không còn quan trọng. Hiện tại, hắn vừa vặn thích hợp để thay ngươi trả nợ nhân quả hồng trần."
Nguyễn Long Duy chợt nghĩ đến lời vừa rồi của Lão Tử nên nói:
"Lão Tử đại nhân, ta muốn hỏi ngài chuyện của gia đình ta. Liệu có còn cách nào để ta quay về không?"
Lão Tử hạ xuống tách trà, trên bàn đồng thời lại xuất hiện thêm một cái bàn cờ. Ông nhìn vào bàn cờ, lại lấy ra 1 quân cờ trắng, đưa về phía Duy:
"Nguyễn Long Duy ở thời đại đó đã có người rồi. Ngươi hiện tại vốn dĩ không còn là ngươi trước kia nữa. Ngươi có số mệnh của chính ngươi, giống như Tổ Long đã nói qua."
"Ngươi là Kim Long chi mệnh, nắm giữ Tổ Long chi tư. Số mệnh vốn đã định sẵn sẽ vân du tứ hải, vang dội cổ kim. Cắt đứt nhân quả phàm tục càng sớm là thật lòng muốn tốt cho ngươi."
"Kể từ một khắc mà ngươi thức tỉnh Kim Long Lam Liên Ấn, đoạn nhân quả ở phàm tục kia cũng đã đoạn. Mà Tổ Long cũng đã hỗ trợ ngươi, an bài người kia thay ngươi trả nhân quả."
Nguyễn Long Duy tiếp nhận viên cờ, ngậm ngùi không thôi.
Trên quân cờ có đạo vận, mờ mờ ảo ảo. Hắn nhìn không ra được đạo pháp, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng đồ vật bên trong.
Đó là nhân quả của hắn. Bên trong có hình ảnh của hắn cùng gia đình. Hơn hai mươi năm cuộc đời mà hắn trải qua đều nằm ở bên trong đó.
Từng ký ức từ khi sinh ra, đến mỗi quá trình trưởng thành đều ở tại bên trong.
Hắn nhìn xem rất lâu, có lúc chợt cười thành tiếng, có lúc lại thút thít một mình, có khi lại bất ngờ vì những ký ức tưởng chừng đã quên lại hiện ra lần nữa.
Chợt, tay của hắn hơi rung rung, quân cờ không được giữ lại, vội vàng rơi xuống chân hắn.
Hắn vội vàng cúi đầu xuống nhìn xem, không muốn bỏ lỡ bất kỳ hình ảnh nào bên trong đó. Sau đó, hắn tựa như một đứa trẻ, vội vàng nhặt lên quân cờ, lấy miệng thổi bụi rồi nâng niu trên tay nhìn nó.
Lại như vậy trôi qua, hắn tiếp tục cười, tiếp tục khóc, tiếp tục khựng lại vài nhịp.
Bởi vì Kim Long Lam Liên Ấn hiện tại đã rời khỏi hắn, cảm xúc cũng không còn bị áp chế. Bao nhiêu nước mắt tuôn ra ào ạt từ hai hốc mắt.
Nguyễn Long Duy biết rõ, đây đáng lẽ là những ký ức mà hắn sẽ quên dần dần. Hiện tại có thể được nhìn lại một lần, là nhờ có Lão Tử đại nhân giúp hắn lưu giữ.
Nhân quả đã đoạn, thời gian cũng sẽ xóa nhòa. Cuối cùng sẽ chẳng còn chút gì đọng lại ở cuối cùng.
Nhưng hắn từ đầu đến cuối cũng không được lựa chọn.
Thánh nhân ngồi trên cao đánh cờ.
Thế gian thành bàn cờ, mà quân cờ lại là sinh linh.
Ở Nguyệt cảnh, Nguyễn Minh Nguyệt cầm một viên cờ trắng trên tay, cũng giống như Nguyễn Long Duy yên lặng quan sát quân cờ thật lâu.
Đây là quá khứ của công tử, nàng phải thật trân trọng quan sát.
Qua rất lâu, Nguyễn Long Duy cầm lên khăn tay mà Minh Nguyệt thêu cho hắn, lau đi những vệt nước mắt kia.
Hắn nhìn thấy khuôn mặt của mình trong bát rượu, là hình ảnh của Chử Sen, không phải Nguyễn Long Duy.
"Đúng vậy. Ta hiện tại không còn là Nguyễn Long Duy của trước kia, mà là Nguyễn Long Duy của hiện tại. Ta đã chẳng phải là ta nữa rồi."
Nhưng hắn chợt nhận ra chiếc khăn trên tay, vội hỏi Lão Tử:
"Lão Tử đại nhân. Nhân quả của ta và gia đình đã đoạn. Vậy còn Minh Nguyệt thì sao? Chẳng lẽ cũng phải đoạn luôn sao?"
"Ta... ta... ta thật sự không thể làm được."
Lão Tử thở dài, chỉ phất nhẹ tay. Lam Long Lân lơ lửng xuất hiện trên tay người.
"Trước tiên, ta muốn hỏi ngươi một câu. Cơ duyên này, nhận hay không nhận?"
"Tất cả đều đúng như Tổ Long nói, vật này đối với ngươi vô cùng tốt. Hiện tại ngươi vẫn chưa rõ nó là cái gì đã vội vàng xem thường nó. Thế nhưng lão hủ chỉ khuyên ngươi một câu. Vật này một khi xuất thế, ngay cả Thánh Nhân cũng phải thèm muốn."
"Nhưng để được nó công nhận, ngươi bắt buộc phải làm một việc, đó là tự tay g·iết c·hết Nguyễn Minh Nguyệt."
"Vì nàng vô tình xuất hiện, vô tình trở thành một giọt nước nhiễu loạn tâm ngươi. Dù nhờ vậy mà đạo đồ của ngươi được vẽ lại, trở nên càng thêm triển vọng nhưng cũng bởi thế mà nàng trở thành điểm yếu chí mạng của chính ngươi."
"Trên đường tu đạo có rất nhiều lựa chọn nhưng tiên đạo há phải chuyện đùa. Không phải cứ đi là sẽ đến. Cái gì cũng phải trả giá bằng lựa chọn."
"Đối với ngươi, điều cần làm là phải chém bỏ đoạn nghiệt duyên này. Nếu không đạo tâm của ngươi không phù hợp tu luyện Kim Long Lam Liên Quyết."
"Muốn trở thành Tổ Long, ngươi phải không có điểm yếu. Muốn trở thành Tổ Long, ngươi phải biết lựa chọn."
"Hoặc là, ngươi phải chấp nhận từ bỏ Nguyễn Minh Nguyệt để đổi lấy hoàn mĩ đạo tâm, vấn đỉnh Tiên giới."
"Hoặc là, ngươi chấp nhận trải qua một đời phàm nhân cùng nàng để rồi trở thành cát bụi, để rồi chìm vào quên lãng."
"Đương nhiên, lựa chọn thứ hai đã không còn khả dụng. Tổ Long đã g·iết nàng, trực tiếp bức ép ngươi lựa chọn trở thành Tổ Long. Nhưng dù vậy, đây vẫn chưa tính là ngươi ra tay. Hắn làm như vậy, chẳng qua là giúp ngươi hoàn thành bước khó khăn nhất mà thôi."
"Chỉ khi ngươi thật sự chấp nhận dùng nàng để đổi lấy đạo tâm thì khi đó, ngươi mới thật sự g·iết c·hết nàng trong tâm của ngươi."
"Tổ Long mong muốn ngươi hận hắn, muốn ngươi báo thù, muốn ngươi vì báo thù cho nàng mà lựa chọn vứt bỏ đi nàng."
"Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể được Tổ Long chi tâm tán thành, kích hoạt truyền tống để triệu hồi ngươi trở về Tổ Long chi địa."
Nguyễn Long Duy thẳng thắn từ chối: "Lão Tử đại nhân, ngài không cần khuyên. Ta sẽ không."
Lão Tử tiếp tục nói: "Tổ Long tàn niệm cũng biết như vậy, nhưng hắn cũng vẫn làm. Chỉ khi ngươi trở thành Tổ Long, chân chính bước vào Thánh cảnh, lúc đó ngươi mới có tư cách để cùng Tổ Long đối thoại."
"Cũng chính lúc đó, ngươi mới có tư cách để tìm lại nàng từ trong luân hồi. Đương nhiên, với việc lựa chọn từ bỏ nàng để chọn lấy hoàn mỹ đạo tâm thì tình cảm của ngươi đối với nàng đã chẳng còn. Nàng căn bản đã không còn là điểm yếu của ngươi nữa. Nhiều nhất cũng chỉ là một đoạn duyên phận bình thường. Mà mong muốn của Tổ Long cũng đã đạt thành."
Không phải Tổ tiên của ta c·hết rồi sao? Vì sao lại có thể đối thoại cùng hắn? Còn nữa, chẳng phải Lão Tử đại nhân đã cứu Minh Nguyệt rồi sao? Vì sao lại còn nói như thế?
Nguyễn Long Duy nghe xong, tâm tình hơi gợn sóng một chút, nhưng cũng liền đưa ra câu trả lời, cuối cùng hắn còn to gan đưa ra khẩn cầu với Lão Tử:
"Lão Tử đại nhân, câu trả lời vẫn như cũ. Ta sẽ không làm vậy. Dù cho đúng là đối với người khác thì lựa chọn này rõ ràng mang tính trẻ con nhưng đối với ta mà nói thì xứng đáng."
"Nhưng ta có một thắc mắc. Vì sao ngài lại phân tích hết thảy mọi chuyện cho ta? Chẳng phải ngài là người trợ giúp của tổ tiên ta hay sao?"
Lão tử yên lặng không nói, vốn đã không có ý định tiếp tục khuyên, lại đáp:
Nguyễn Long Duy nhíu mày. Hắn biết mấy lời này. Đây là chương 36 trong Đạo Đức Kinh, tựa đề là "Vi Minh".
Thế nhưng hắn lại không hề hiểu.
Lão Tử tiếp tục nói:
"Đúng vậy. Là quyển sách mà ngươi muốn cầm tay lão hủ viết lại tựa đề."
Nguyễn Long Duy sợ hãi. Hắn bị vẻ ngoài hiền lành của Lão Tử khiến cho bản thân cảm giác thoải mái, lại quên mất trước đó từng nói bậy nói bạ.
"Lão Tử đại nhân. Ngài tha lỗi cho ta đi. Những lời trước kia của ta đều là hàm hồ chi ngôn, không thể xem như là thật được."
"Mong ngài đừng để ở trong lòng."
Lão Tử vốn dĩ không để bụng, chỉ nói ra một sự thật mà thôi.
"Không nên đẩy vấn đề ra quá xa. Ngươi vẫn nên trả lời câu hỏi của lão hủ trước."
Nguyễn Long Duy vội nói:
"Lão Tử đại nhân. Ta đã nói rõ rồi, ta sẽ không quên nàng. Ngoài việc đó ra, ta nguyện làm mọi việc khác vì ngài, chỉ cần ngài giúp ta trả lại cho Minh Nguyệt một đời an nhiên là đủ."
"Đây là do ta nợ nàng, không thể để nàng thay ta nhận lấy."
Ở Nguyệt Cảnh.
Nguyễn Minh Nguyệt nghe được câu hỏi của Lão Tử, không nói một lời lập tức quỳ xuống mà nói:
"Lão Tử đại nhân. Mong ngài có thể giúp cho công tử quên đi Minh Nguyệt, để công tử có thể một đường thăng thiên, đứng ở vị trí thuộc về chàng ấy. Nô tỳ nguyện ý đánh đổi mọi thứ, chấp nhận làm mọi việc vì điều này."
"Toàn bộ việc này đều do nô tỳ gây ra, cũng nên để một mình nô tỳ gánh tội."
Lão Tử yên lặng quan sát hai người ở đối diện, trầm tư thật lâu.
Ở cảnh giới của Lão Tử, đều đã từng thấy qua những cảnh tượng này rất nhiều lần, nhưng lại chưa từng vì vậy mà bị lay động.
Thế nhưng lần này lại khác.
Lão Tử thở dài, hóa ra một ngụm tiên khí, đem song cảnh Duy- Nguyệt bao trùm lại rồi nói:
"Thôi được. Nhân này do lão hủ gieo, quả này để lão hủ tiếp."
"Nguyễn Minh Nguyệt/Minh Nguyệt ngươi đ·ã c·hết, nhưng ta đã giữ lại linh hồn của con bé/ngươi."
Nguyễn Long Duy vốn còn tưởng rằng Nguyễn Minh Nguyệt đã được Lão Tử cứu. Bởi vì hắn nhìn thấy Lão Tử xuất hiện nên đã tự động nhận định như vậy.
Hắn hoảng sợ, vội vã nói: "Đại nhân, ngài nói cái gì? Vì sao lại như vậy? Không phải vừa nãy ngài có thể ra tay cứu nàng hay sao? Vì sao... Vì sao?"
Lão tử đáp: "Lão hủ không cứu nàng. Bằng hữu của lão hủ có một di nguyện, chính là muốn lão hủ giúp hắn tìm kiếm người có thể tiếp nhận truyền thừa của Kim Long Lam Liên Quyết. Sao lão có thể nhúng tay cản lại tâm nguyện của hắn chứ. Đồng thời, lão cũng tôn trọng các ngươi, cũng không giúp Tổ Long ép buộc ngươi phải tu luyện hoặc sửa đổi nhân quả của nàng trên người ngươi."
Nguyễn Long Duy trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, mới hỏi: "Đại nhân, như vậy ngài có thể cứu Minh Nguyệt hay không?"
Ở Nguyệt cảnh, trên mặt Nguyễn Minh Nguyệt đổ đầy nước mắt, ngoài miệng vẫn kiên quyết nói: "Đa tạ đại nhân tác thành."