Nguyễn Long Duy đã đạt được đáp án mình muốn, như vậy đã đủ.
Luyện khí, Trúc cơ, Ngưng Đan, Nguyên Anh, Hóa thần cơ hồ đều giống như trong tiểu thuyết ở kiếp trước. Xem ra lịch sử của Trung Quốc không sai, về sau hẳn là phi thăng Linh giới rồi tu luyện Luyện hư, Hợp thể, Đại thừa, Độ kiếp chăng? Còn nữa, như vậy chẳng phải nói những loại kinh văn cổ xưa kia đều có thể dùng hay sao?
Lỗ chấp sự không biết được Nguyễn Long Duy đang suy nghĩ gì, chỉ nhìn thấy hắn đang trầm mặc suy nghĩ nên tiếp tục giải thích:
"Lúc đó, toàn bộ Hải Triều Tông đều đã bị các thế lực chia nhau vơ vét. Tuy nhiên, tông này có một cái bí cảnh thuộc tính Thủy, là nơi chuyên trồng linh dược hệ Thủy, cấp bậc bí cảnh không cao, thường dùng để cho đệ tử đi vào lịch luyện. Vì thời điểm đó toàn bộ tông môn đã gần như bị hủy diệt, cho nên Hải Triều Tông tông chủ đã chạy vào bên trong, quyết định đồng quy vu tận. Đương nhiên, những Nguyên Anh tu sĩ kia không phải dạng hiền lành gì, lập tức tiến vào bên trong đuổi g·iết người kia. Tuy nhiên có một việc không ai ngờ tới đã xảy ra, Hải Triều Tông tông chủ đã lợi dụng liên kết của bí cảnh cùng Hải Triều Tông, dùng bí thuật tự bạo Nguyên Anh của chính mình, kéo theo tất cả tu sĩ đuổi theo hắn chôn cùng."
"Bởi vì sự việc xảy ra quá nhanh, tu sĩ của thượng môn cũng không thể kịp phản ứng. Kết quả là bốn vị Nguyên Anh chân quân này đều c·hết đi bên trong bí cảnh. Không gian bí cảnh không chịu nổi uy lực của v·ụ n·ổ nên đã bị hạ cấp. Về sau chỉ 10 năm một lần mới có thể mở ra cho mọi người tiến vào. Tuy nhiên bởi vì không gian vô cùng yếu cho nên chỉ có tu sĩ Luyện khí trở xuống mới có thể vào, dù cho là tu sĩ cấp cao muốn cưỡng ép đi vào cũng bị ảnh hưởng bởi lực lượng của bí cảnh, tu vi tự động rơi xuống chỉ còn có Luyện khí kỳ."
Nguyễn Long Duy nghe Lỗ chấp sự nói như vậy liền hiểu ý. Lần này tìm hắn hẳn là muốn hắn đi làm chuột dò mìn. Chuột dò mìn lần trước là Mục lão, nói không chừng cũng đ·ã c·hết bên trong rồi chăng? Chờ đã, bí cảnh 10 năm mới mở một lần, vậy lần trước Mục lão đi vào bằng cách nào?
Đúng lúc này, Lỗ chấp sự lại nói:
"Bản chấp sự đến tìm ngươi là để nhờ ngươi vào Hải Triều bí cảnh giúp ta đặt một món đồ. Xong việc thì ngươi có thể rời đi. Nhiệm vụ vô cùng đơn giản, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Ngươi chỉ cần đối phó với Luyện khí tu sĩ trở xuống mà thôi. Ta có thể lấy tâm ma lập thệ để ngươi yên tâm."
Chợt, Lỗ Thâm nhớ đến việc Chử Sen có một vị sư phụ nên tiếp tục bổ sung:
"Ừm, còn nữa, đương nhiên ta sẽ cung cấp cho ngươi một món pháp khí hộ thân. Dù cho ngươi không có tu vi Trúc Cơ nên không thể phát huy toàn bộ uy lực của nó nhưng vẫn có thể bảo vệ ngươi chu toàn."
"Thấy thế nào? Như vậy đã ổn?"
Lỗ Thâm có thể dùng tu vi chênh lệch để ép buộc Nguyễn Long Duy làm việc giúp mình, tuy nhiên hắn lại không ngại hạ thấp thân phân để bày tỏ thành ý. Điểm này Nguyễn Long Duy đương nhiên có thể nhìn thấu, Lỗ Thâm muốn cùng Chử Sen kết một thiện duyên, hi vọng sau này có thể nhờ vả đại tu sĩ sau lưng hắn.
Lại nói, tâm ma lập thệ là cái gì? Đầu tiên phải xác định được ý nghĩa của "Tâm Ma" đã. Tâm ma ở đây nôm na là sự nghi hoặc, tự vấn bản thân liệu con đường mình đi có đúng hay không. Tu ma hay tu tiên mỗi khi đột phá đều sẽ trải qua niệm kiều để tự vấn bản thân. Nếu niềm tin mạnh mẽ thì tâm ma sẽ tan biến. Còn niềm tin yếu thì sẽ bị tâm ma khống chế và tẩu hỏa nhập ma. Ở trái đất thì người ta gọi là phát điên. Quan trọng hơn, tu tiên giả mỗi khi tăng lên một đại cảnh giới thì tâm ma sẽ càng tăng lên. Khi tu luyện lên đến Nguyên Anh kì thì tu sĩ sẽ phải đối mặt tâm ma kiếp, vượt qua chính mình. Vì thế cho nên nếu như phá bỏ lời thề tâm ma, tu sĩ sẽ không khác nào cầm dao đâm rách con đường sau này của mình.
Nguyễn Long Duy nghe thấy được trong lời nói của Lỗ chấp sự đầy đủ thành ý, hắn cũng không chối từ, chỉ hỏi thăm thêm thông tin chi tiết. Về phần tâm ma thì hắn đã quá quen thuộc. Đừng quên trước đó hắn được Tổ Long dùng tâm ma mài giũa qua rất nhiều lần mới có thể vấn tâm thành công.
"Xin hỏi chấp sự đại nhân, lần trước Mục lão rời đi đã là 3 năm trước, vì sao đến giờ vẫn chưa quay lại? Lúc đó Mục lão còn nói với vãn bối rằng 1, 2 năm sau sẽ trở lại. "
Lỗ chấp sự không ngạc nhiên khi nghe được câu hỏi này, vẫn bình tĩnh đáp:
"Đây là vì khi đó đại nạn của hắn sắp tới, không thể chờ nổi đến lúc này, cho nên mới cùng với ta giao dịch.
Mười năm trước, ta muốn tìm người thăm dò bên trong bí cảnh có thật sự xuất hiện thiên tài địa bảo hay không, còn Mục Niên thì muốn liều mạng già của hắn đi tìm cơ hội đột phá. Cho nên trước đó ta đã đưa cho hắn một bộ Thủy thuộc tính công pháp, để hắn bắt đầu tu luyện. Mãi đến 3 năm trước, thời cơ rốt cục chín muồi, không gian của bí cảnh xuất hiện dị động. Mục Niên rời khỏi Hòa quốc tiến về bí cảnh. Vận dụng công pháp kia để được bí cảnh đưa vào."
Nguyễn Long Duy giật mình, nói: "Chẳng lẽ là công pháp của Hải Triều Tông?"
Lỗ chấp sự gật đầu trả lời: "Đúng vậy, là của Hải Triều Tông. Công pháp này rất phổ biến ở Tây Vực, tông môn nào tham gia vào trận vây công năm đó đều có được. Riêng bản chấp sự là người đến từ nơi khác nên phải dùng một khoản linh thạch để mua lại.
Tuy nhiên muốn tu luyện công pháp này phải phế bỏ công pháp cũ, tu luyện lại từ đầu, chiến lực vì thế cũng sẽ giảm đi. Điểm lợi duy nhất chính là người tu luyện thành công có thể đi vào bên Hải Triều bí cảnh vào mọi thời điểm, không cần chờ đợi mười năm một lần."
Nguyễn Long Duy lại hỏi: "Nếu đơn giản như vậy? Vì sao các tông môn khác không cho người vào để tìm kiếm? Sau khi đi ra chỉ cần phế bỏ công pháp này rồi tu luyện công pháp khác là được cơ mà?"
Lỗ chấp sự cười ha hả:
"Ha ha. Trên đời này không có gì dễ dàng cả. Ai nói với ngươi là bọn hắn không cho người vào? Trăm năm qua, bọn hắn lần nào cũng cho người đi vào đó. Nhưng đều là trắng tay không tìm thấy được gì. Hơn nữa, tu sĩ đã tu luyện công pháp kia mà đã tiến vào bí cảnh rồi thì rất khó cải tu công pháp khác. Bọn họ giống như bị bí cảnh ảnh hưởng, sau khi ra ngoài tu luyện các công pháp khác rất chậm, tốc độ tu luyện xuống dốc không phanh. Vì vậy nên các tông môn cũng hạn chế dùng cách này vì không muốn tổn thất đệ tử.
Bản chấp sự nhờ vào một lần may mắn, trong lúc truy bắt một tên ă·n t·rộm đồ của thương minh, nhờ sưu hồn hắn ta mới biết được một kiện tin tức tốt. Tên tu sĩ này có một vị bạn thân, người này mấy năm trước đó chỉ là Luyện khí kỳ, chỉ khi hắn đi vào bí cảnh Hải Triều tông tầm bảo mới vô tình đạt được cảm ngộ, tại chỗ trùng kích thành công Trúc cơ kỳ, ngoài ra còn thu được rất nhiều bảo vật đem ra ngoài. Từ đó người này một bước lên mây. nhưng chuyện đời không ai lường trước được điều gì. Người này đem cơ duyên của mình kể cho bạn thân của hắn, cuối cùng bị bạn thân vì lòng tham mà nổi lên sát tâm, g·iết người đoạt bảo. Mà người bạn thân này không phải ai khác, chính là tên trộm mà ta sưu hồn."
Nguyễn Long Duy cho rằng tình tiết diễn ra vô cùng hợp lý, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Mọi việc đều quá trùng hợp, hắn do dự mãi mới dám nói: "Lỗ chấp sự, mọi chuyện diễn ra quá trùng hợp, nhưng liệu có phải là ai đó an bài để cho ngài rơi vào bẫy hay không?"
Lỗ chấp sự vuốt râu, cười nói: "Tiểu Chử, ý tốt của ngươi. Bản chấp sự đã điều tra kỹ càng suốt hơn mười mấy năm nay. Mọi thứ đều hợp lý, không hề có một điểm kỳ lạ nào. Người kia chính xác là đi vào bí cảnh mới đạt được cơ duyên, trước đó hắn ta chỉ là một tên tán tu không tiền không của."
"Vậy ta cần phải làm gì? Xin Lỗ chấp sự dạy bảo." Nguyễn Long Duy nhận thấy chính mình không thể khuyên, lại cũng không có lí do để từ chối, bèn hỏi.
"Ngươi giúp ta đem một bộ trận kỳ gồm 32 lá cờ cắm ở 32 nơi chúng ta đánh dấu là được. Bởi vì ngươi sở hữu Phong linh căn cho nên di chuyển trong bí cảnh vô cùng dễ dàng."
Nguyễn Long Duy lại hỏi: "Xin hỏi Lỗ quản sự, tu vi ta chỉ là luyện khí tầng 4, liệu có đủ hay không? Lại nói, vì sao thương minh có nhiều tiền bối tu vi cao hơn ta mà ngài lại lựa chọn ta đây?"
Lỗ chấp sự nhìn lướt qua thân thể Nguyễn Long Duy một lần, rồi nói: "Không phải lo, ta nhìn ra ngươi tùy thời điểm đề có thể tiếp tục đột phá, căn cơ được đánh rất vững. Là nhân tuyển cùng thích hợp. Đến lúc đó, ta lại cho ngươi thêm mấy món pháp khí phòng thân là đủ. Chọn ngươi là vì ngươi sở hữu Phong linh căn, có thể di chuyển rất nhanh bên trong bí cảnh, cực kỳ phù hợp với công việc bày bố trận pháp."
"Được rồi, như vậy nghĩa là ngươi đã đồng ý. Ngày mai chúng ta sẽ lên đường, ngươi mau chóng về thu xếp đồ đạc. Hành trình sẽ kéo dài 2 tháng. Khoảng chừng 4 tháng nữa là bí cảnh sẽ lại mở ra."
"Tuân lệnh."
Nguyễn Long Duy trở về đình viện dọn dẹp, hành lí cũng không có gì nhiều, hắn thu hết toàn bộ vào trong nhẫn trữ vật là đã xong. Tiếp đến, Nguyễn Long Duy lại dành hai canh giờ biên soạn một chút bài tập luyện thân thể cho Vương Khiêm và Tiểu Ninh, giúp cho bọn hắn ổn định căn cơ. Dù sao Nguyễn Long Duy cũng không rõ ràng mình sẽ rời đi bao lâu, tiện tay giúp đỡ cho hai cái bằng hữu này, tránh để cho bọn hắn lơ là tu luyện.
Vào buổi tối trăng thanh gió mát, ba người Nguyễn Long Duy, Tiểu Ninh và Vương Khiêm ngồi ở đình viện uống trà nói lời tạm biệt.
"Tiểu Ninh, ngươi phải nhớ chăm chỉ luyện tập, củng cố căn cơ, không được đột phá lung tung đâu. Ngươi chỉ là Tam linh căn, hiện tại mới chỉ 9 tuổi mà thôi, cái gì cũng cần vừa phải. Có biết chưa?" Nguyễn Long Duy vô cùng nghiêm túc răn dạy.
Vương Khiêm chen vào nói: "Chử đệ, ngươi đi phải nhớ cẩn thận, đề phòng. Tu tiên giới rất nguy hiểm, không có an toàn như ở Hòa quốc đâu. Nhớ làm việc điệu thấp, tuyệt đối không nên đắc tội cùng người."
Nguyễn Long Duy ngạc nhiên, đưa tay lau mắt nhìn Vương Khiêm một lần: "Vương đại ca, hôm nay ngươi bị ma nhập sao? Vì sao đột nhiên lại biết nói chuyện như vậy?" Dù sao cũng cảm ơn đã nhắc. Ta sẽ vô cùng cẩn thận, ngoài ra cũng sẽ tranh thủ tìm kiếm Mục lão, hắn ra ngoài đã lâu như vậy rồi. Cũng nên bắt hắn về gặp Tiểu Ninh."
Tiểu Ninh nghe vậy, đôi mắt to như viên bi bỗng sáng rực, vui vẻ nói với Nguyễn Long Duy: "Chử lưu manh, ngươi là tốt bụng nhất. Xin cảm ơn."
Nguyễn Long Duy thì đưa tay vuốt đầu của Tiểu Ninh, mỉm cười hòa ái nói: "Ha ha. Ca ca ta rất tốt. Hi vọng lần này ra ngoài cũng sẽ bắt được một nàng hồ ly, đem về nghiên cứu, sáng tạo phương pháp tu luyện cho tiểu hồ ly."
Tiểu Ninh biểu lộ sắc mặt càng hào hứng, cười to: "Hì hì, Chử ca ca, thật cảm ơn. Ngươi phải cố gắng lên nha. Tiểu Ninh thay Khoái Khoái cảm ơn ca ca."
Cứ như vậy, ngày tháng bình yên của Nguyễn Long Duy tại Hòa quốc cũng đã khép lại. Giống như một khúc nhạc dạo nhẹ trôi qua mà thôi.
Ngoài lề của tác giả:
Tiểu Ninh cầm xiên que, đưa lên miệng dùng môi liếm thật sạch, lại dùng giọng nói ma mị mà nữ hài ở tuổi này không nên có, hỏi một câu:
"Chử ca ca, làm sao để ngươi nướng tiếp xiên thịt cho th·iếp thân đây? Phải làm sao đây nha."
Nguyễn Long Duy liếm nhẹ môi khô của mình, nuốt "ực" một tiếng, nhìn đất mà trả lời:
"Tiểu Ninh muội muội, có một cách nhưng ngươi rất khó làm được đến."
Tiểu Ninh nghe vậy, đôi mắt sáng lên, long lanh chớp nháy, tiếp tục hỏi:
"Cái gì a? Cái gì Tiểu Ninh cũng có thể làm được nha."