"Lỗ đạo hữu, xin mời vào trong nói chuyện. Còn có, các vị tiểu hữu ở sau cũng vào trong nghỉ ngơi. Sau đó, bản trang chủ sẽ để cho người dẫn mọi người tham quan sơn trang chúng ta." Thanh Diệp giơ tay về phía Thiên Sơn nói với đoàn người trên phi chu.
"Thanh Diệp đạo hữu đã có lời mời như vậy chúng ta cũng không sách sáo." Lỗ Thâm vuốt râu mỉm cười, điều khiển phi chu bay vào.
Khi phi chu bay ngang qua Thanh Diệp, những người khác lần lượt cũng cúi đầu chào. Nguyễn Long Duy nhận ra, trên người vị Kết đan chân nhân này tràn đầy Mộc thuộc tính linh khí khiến cho Nguyễn Long Duy vô cùng dễ chịu.
Ừm, có vẻ như phải tìm cơ hội quan sát Thanh Diệp chân nhân đấu pháp, có lẽ sẽ giúp ích rất nhiều.
Suy nghĩ xong, Nguyễn Long Duy từ trên phi chu ngắm nhìn khung cảnh bên dưới. Phi chu hiện tại đang từ trên trời hạ xuống mặt đất, khoảng cách so với mặt đất cũng phải gần mười ngàn mét. Tuy nhiên, hắn vẫn chưa thấy được đỉnh của Thiên Sơn, ngẩng đầu lên chỉ có thể thấy mây mù lượn lờ bao quanh phần. Về diện tích, có thể hình dung lớn ngang một phần tư Hòa quốc. Thế gian tu chân thật sự là vô cùng khổng lồ. Bởi vì đã quen với việc ở lâu cùng phàm nhân, tầm mắt của Nguyễn Long Duy cũng gặp hạn chế. Nhờ có chuyến đi này nhắc nhở, Nguyễn Long Duy mới ý thức được, hiện tại mình nhỏ bé ra sao. Phải cố gắng hơn nữa!
Phí Vũ ở bên cạnh nhìn thấy Nguyễn Long Duy bị Thiên Sơn làm cho choáng ngợp, không khỏi lắc đầu cười. Đúng thật là tiểu tu sĩ luyện khí kỳ, tầm mắt luôn nhỏ bé như vậy, y hệt như hắn khi xưa.
Phí Vũ lấy tay vỗ vào người Nguyễn Long Duy nói: "Chử Sen, ngươi mau lấy lại tinh thần. Tí nữa chúng ta đi theo chấp sự đại nhân làm việc, ngươi phải tận dụng thời gian rảnh đi theo đệ tử của Thiên Kiếm Sơn Trang mà giao lưu, học tập. Đến lúc đó không nên biểu hiện ra khuôn mặt thất thố vừa rồi, tránh làm cho người khác cười vào mặt mũi của thương minh."
Nguyễn Long Duy gật đầu đáp ứng: "Vãn bối đã rõ."
Giả trang ư? Rất đơn giản nha. Ta đây giỏi nhất là giả trang, chỉ vì đi cùng các ngươi toàn là đại lão nên ta không cần thiết phải trang mà thôi. Đợi lát nữa sẽ thấy. Nguyễn Long Duy tràn đầy tự tin. Trước giờ hắn vẫn luôn là vô địch!
Sau khi bay vào địa phận hạch tâm của Thiên Sơn, nhóm người luyện khí kỳ của Nguyễn Long Duy bị đuổi xuống phi chu, đưa đến trước mặt một nhóm đệ tử của Thiên Kiếm Sơn Trang.
Thanh Diệp chân nhân ra lệnh cho mấy tên đệ tử: "Bình An, ngươi dẫn mấy vị khách đi tham quan Thiên Sơn, cho mấy tên đệ tử giao hữu với bọn họ một chút. Bản trang chủ có việc phải cùng Lỗ đạo hữu thương lượng."
Một tên thanh niên cúi đầu, hành lễ đáp: "Vâng, trang chủ." Sau đó lại giơ tay về phía đoàn người của Nguyễn Long Duy, mỉm cười mời: "Các vị, chào mừng đến thăm Thiên Kiếm Sơn Trang."
Nguyễn Long Duy tiến lên hoàn lễ: "Tại hạ Chử Sen, lần này xin nhờ đạo hữu vất vả một chút."
Bởi vì Lỗ trưởng lão ra lệnh, Nguyễn Long Duy "được" chuyển lên làm trưởng đoàn.
Thanh niên tuổi tầm 25, so với Nguyễn Long Duy là trạc tuổi. Người này mặc một bộ áo bào trắng xen màu đỏ có khuôn mặt thuần khiết hiền lành.
"Hân hạnh gặp mặt Chử đạo hữu. Tại hạ tên Thẩm Bình An. Xin mời Chử đạo hữu và các vị đạo hữu đi theo ta."
Nguyễn Long Duy nghe vậy, chợt hỏi: "Là bình bình, an an?"
Thẩm Bình An cười đáp, nụ cười lộ rõ vẻ bình dị, giọng nói chất phác:
"Là bình đạm, an nhiên."
Đoàn người tham quan qua rất nhiều nơi. Các kiến trúc đều đẹp hơn ở Hòa Quốc rất nhiều. Tất cả đều được làm từ chất liệu tiêu chuẩn của tiên gia. Nguyễn Long Duy nhìn thấy rất nhiều đệ tử 6, 7 tuổi đang đứng tấn, luyện công, lại có nhìn thấy có phàm nhân đang làm việc vặt như nhặt rác, xây dựng, nấu cơm,.. Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Tông môn có vẻ như cũng rất tốt, có vẻ là do ta lo xa."
Lại đi thêm một đoạn, Nguyễn Long Duy đến một nơi gọi là Nhiệm Vụ Đường, bên trong đang tụ tập khá đông người. Nguyễn Long Duy vểnh tai lên lắng nghe, bên tai hắn truyền đến những âm thanh.
"Tên phế vật này tháng trước mới bị sỉ nhục một trận rồi mà bây giờ vẫn dám ở đây ư?"
"Cao sư đệ, tính tình ngươi nóng nảy quá rồi, cố nhịn một chút, nhường cho Sài sư huynh rồi đến lượt ngươi thì có phải là xong rồi hay không?"
"Cao Bá Thành, ngươi đúng là tên điên."
Nguyễn Long Duy hơi nheo mắt, vì sao những lời này quen tai như vậy? Hắn nhìn sang Thẩm Bình An hỏi: "Thẩm huynh, đây là đang xảy ra việc gì?
Thẩm Bình An cũng như Chử Sen, đều là mới tới đây, trên mặt ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì nên vẫy tay ra hiệu cho một vị đệ tử đi điều tra. Nguyên nhân bắt nguồn từ một vị luyện khí kỳ tầng một tiểu sư đệ vào Thiên Sơn đã tám năm nhưng mãi không tấn cấp. Bởi vì tu vi kém cỏi nên bị những đệ tử khác khinh thường, suốt ngày khi dễ hắn.
Người này tên Cao Bá Thành. Hôm nay cũng như mọi khi, Cao Bá Thành bị một vị sư huynh luyện khí tầng tám chen ngang hàng khi đăng ký nhiệm vụ, còn sỉ nhục hắn. Cao sư đệ không nhịn được, tung một chưởng đánh vào vị Luyện khí tầng tám kia, còn mở miệng khiêu chiến người kia quyết chiến sinh tử. Hẹn ước diễn ra vào tháng sau.
Nguyễn Long Duy rốt cuộc biết được, vì sao mình lại có cảm giác quen thuộc. Đây là văn mẫu a! Thiếu niên phế vật bị mọi người sỉ nhục sau đó một đường quật khởi, chứng đạo phi thăng!
Nguyễn Long Duy không chắc chắn người này sẽ có thành tựu ra sao trong tương lai, nhưng hắn biết được chính mình cần phải nắm bắt cơ hội, phải đầu tư sớm vào người này. Là một trader kì cựu, Nguyễn Long Duy rất biết nhìn hàng, chỉ cần đầu tư 10 món không lỗ thì sẽ có lúc sinh lãi.
Nguyễn Long Duy quay sang nhìn Thẩm Bình An, hỏi: "Thẩm huynh, ta khá hứng thú với vị Cao sư đệ kia của ngươi. Ta có thể thay hắn ra mặt được không?
Thẩm Bình An biểu hiện khó xử, ngập ngừng nói: "Chử huynh, việc này có hơi khó khăn chút. Dù gì ngươi cũng là người ngoài, không tiện nhúng tay vào chuyện của sơn trang chúng ta."
Nguyễn Long Duy tỏ vẻ kiên quyết, vận khởi Phong linh khí bay xung quanh người, lại mỉm cười hỏi: "Thật như vậy sao?"
Thẩm Bình An không ngờ tới, tên Chử Sen này có mặt mũi hiền hòa nhưng lại hành xử bá đạo như vậy, một lời không hợp liền đe dọa chính mình. Mình đã uyển chuyển từ chối rồi mà hắn vẫn quyết không nhả ra. Chẳng lẽ biến dị linh căn tu sĩ ai cũng bá đạo như vậy hay sao? Haiz, thật khổ.
Đối với Thẩm Bình An tới nói. Nhúng tay vào sự vụ của sơn trang là chuyện liên quan đến mặt mũi của sơn trang. Còn đắc tội Nguyễn Long Duy, sẽ chỉ ảnh hưởng đến một mình hắn. Hắn không rõ ràng tương lai Nguyễn Long Duy sẽ đạt đến thành tựu gì. Nhưng chắc chắn sẽ cao hơn một cái song linh căn như hắn.
Thẩm Bình An suy nghĩ, lại cố xoa dịu Nguyễn Long Duy: "Chử huynh, ta tính như thế này ngươi xem có được hay không? Ta tự mình ra mặt xử lý chuyện này, cho Cao sư đệ một cái công đạo."
"Không được, ít nhất phải là ta cùng ngươi ra mặt. Ta vừa gặp Cao đạo hữu đã vừa mắt." Nguyễn Long Duy kiên quyết, hắn muốn gây ấn tượng tốt với đồng bitcoin họ Cao này, làm sao lại có thể để cho Thẩm Bình An chiếm hào quang?
Thẩm Bình An thở dài: "Thôi được, ta đáp ứng. Tuy nhiên, ngươi phải để ta ra mặt giải quyết chuyện này, sau đó ta lại nói cho Cao sư đệ biết đây là ý của ngươi. Có được hay không?"
"Có thể."
Nghe thấy Nguyễn Long Duy đáp ứng. Thẩm Bình An giống như được cừu non được cứu. Hắn vội vàng tiến bước, trên tay bất thình lình xuất hiện một thanh kiếm. Thẩm Bình nhấc tay đưa kiếm về phía trước, pháp lực ngay lập tức tuôn ra, phóng thẳng về phía Sái sư huynh, trấn áp người này nằm thẳng trên mặt đất, mang theo vẻ mặt ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Rõ ràng chính hắn vừa nãy còn đang đạp một chân lên đầu Cao Bá Thành, vừa mở to miệng cười ha ha vừa sỉ nhục đối phương. Sao đột nhiên lại trở thành như thế này?