Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 73: Ngươi là ai?



Chương 72: Ngươi là ai?

Ở trên bầu trời một nơi khác, khi mà Phí Vũ còn đang tử chiến hết mình, Nguyễn Long Duy vận chuyển toàn bộ Phong linh lực trong cơ thể, không tiếc hao phí pháp lực mà bay hết tốc lực thẳng một đường về phía của Hàn Lạc phó chấp sự để cầu viện.

Trên đường bay, bởi vì không khí di chuyển lộn xộn nên việc sử dụng thính giác để canh phòng là không thể. Thay vào đó, Long Duy chọn cách quan sát bằng mắt và tận dụng Phong pháp lực bị hao hụt trong quá trình bay đã phân tán vào bầu trơi, mượn nhờ chút cảm ứng còn sót lại trong đó để thăm dò nguy hiểm.

Chợt không khí xung quanh xuất hiện một chút dao động. Nguyễn Long Duy nhờ vào Phong linh lực mà phát giác được thay đổi này, chân khí lập tức hóa cương.

Keng.

Chân khí cản lại công kích. Theo sau lại là một tiếng "Soạt" ống tay áo bị cắt rách, phần bụng lộ ra một lỗ to, là do một thanh kiếm đâm xuyên tạo nên. Nguyễn Long Duy nhận phải đòn t·ấn c·ông quá lớn, dù cho đã đỡ được vẫn bị choáng đầu, ngã nhào xuống biển, máu tươi loang lỗ khi rơi xuống, lã chã rơi vào mặt biển, nhuộm đỏ cả một vùng.

Long Duy trong trạng thái mơ hồ, ý thức không tỉnh táo vẫn cố gắng dùng chân khí ép chặt v·ết t·hương, ngăn máu tiếp tục tuôn ra, đồng thời liên tục tụng niệm câu nói để giúp cho chính mình tỉnh táo.

"Tâm ta là Nhàn. Tâm ta là Nhàn..."

Tiếp đến, Duy sử dụng Mộc linh lực để chữa trị thương tổn. Chính xác hơn phải gọi là tái tạo lại. Mộc linh lực kích thức cơ thể vận chuyển, tạo ra tế bào mới trám vào vị trí v·ết t·hương bị kiếm đâm xuyên. Cơ thể gặp phải c·hấn t·hương nên hao tổn rất nhiều máu khiến việc cử động vô cùng khó khăn. Dù cho cố gắng như vậy, thanh niên áo xanh vẫn chậm rãi chìm sâu xuống đáy biển. Hắn cố gắng lấy ra đan dược trong nhẫn trữ vật đưa vào miệng. Đây là đan được chữa thương và hồi phục linh lực mà Lỗ chấp sự cho hắn dùng khi tiến vào bí cảnh.

Ngón tay khẽ cử động, kích hoạt nhẫn trữ vật lấy ra đan dược, sau đó dùng chân khí trong người bao bọc lại đan dược, mượn nhờ chân khí đút đan dược vào miệng.



Trong khi Nguyễn Long Duy đang vất vả chèo chống cầu sinh thì ở trên mặt biển bất chợt xuất hiện một thân ảnh già nua. Trên mặt người này lộ ra một vẻ tham lam cùng một chút cảm khái. Đây không phải ai khác, chính là Mục Niên, hay còn được Nguyễn Long Duy gọi bằng cái tên Mục lão.

Hiển nhiên, v·ết t·hương trên bụng vừa rồi là do phi kiếm của Mục Niên gây ra. Nhờ vào yếu tố bất ngờ và chênh lệch về sức mạnh, Mục Niên có thể dễ dàng g·iết c·hết được Duy. Nhưng Mục Niên không chọn làm vậy, bởi vì hắn vẫn còn có kế hoạch của mình về sau.

Chớp mắt một cái, trên người của Mục Niên xuất hiện ra thêm 10 thanh phi kiếm. Mục Niên truyền Thủy pháp lực của mình vào bên trong, sau đó giơ tay chỉ về phía Nguyễn Long Duy. 10 thanh phi kiếm như được chỉ dẫn, phóng thẳng theo hướng đi đã định, đâm xuyên vào tứ chi, thân thể, cố định hắn tại chỗ. Sau khi hoàn thành, Mục Niên mới gật đầu hài lòng rồi rời đi.

Nguyễn Long Duy chỉ mới vừa nuốt đan dược, còn chưa kịp luyện hóa thì đã bị 10 thanh phi kiếm đâm nát thân thể, phong tỏa đường vận chuyển của khí huyết. Tuy nhiên trong cái rủi có cái may, nhờ vào lần phong tỏa này mà máu đã ngừng chảy ngoài, v·ết t·hương đã không còn nguy hiểm. Hơn nữa, 10 thanh phi kiếm lại còn truyền vào một chút ít pháp lực hỗ trợ hắn duy trì sự sống. Dù cơ thể vô cùng đau đớn, nhưng lại không thể la lên vì nơi này là biển, mở miệng liền bị hao hụt khí. Duy chỉ có thể cắn răng nhịn đau, hai mắt tuôn ra từng giọt nước mắt, hòa vào vị mặn của biển sâu. Đây là phản ứng bình thường của cơ thể khi đau, tu sĩ Luyện khí dù cho mạnh đến đâu vẫn còn chưa thể khống chế hoàn toàn được các vấn đề này.

Mười thanh phi kiếm vừa là vật giam giữ lại vừa là vật cứu mạng. Cứ như vậy, Nguyễn Long Duy trơ mắt nhìn chính mình dần dần chìm xuống đáy biển.

"Chuyện gì thế này? Vì sao đối phương có thể hiểu rõ chuyển động bay của ta như thế? Hắn chỉ cần tung ra một kiếm nhẹ nhàng chém vào ta, giống như hắn có thể nhìn rõ công pháp của ta vậy. Công pháp Phong thuộc tính được ta thôi diễn từ Phong công pháp của Mục lão đưa cho. Ừm, có thể nào là Mục lão?"

"Không đúng. Ta không tu luyện [Kinh Phong Công] mà là tự sáng tạo. Vì sao Mục lão có thể nắm bắt được quỹ đạo bay?"

Nguyễn Long Duy tự nhủ rất lâu. Chỉ có thể nghĩ đến một người, đối phương chắc chắn là Mục lão. Nguyên nhân nằm ở hai yếu tố. Một là Thủy linh lực bên trong 10 thanh phi kiếm này quá tương đồng với linh lực là Mục lão thể hiện khi thi triển công pháp trước đây. Hai là, Mục lão nắm rõ được bản Phong công pháp kia. Cho nên dù đây là đáp án khó có thể tin nổi, nhưng lại là đáp án duy nhất.



"Mục lão à, Mục lão. Vì cái gì cơ chứ? Chúng ta không thù không oán a."

"Không được, không thể bỏ cuộc chờ c·hết. Phải nghĩ cách thoát khốn. Long Duy, tỉnh táo lại mau." Nguyễn Long Duy cố gắng lấy lại tinh thần sau khi bị đáp án làm cho suy sụp, tiếp tục suy nghĩ phương án ứng đối.

Hừm, chân khí, linh khí, huyết mạch đều bị 10 kiếm kia chặn lại nhưng Hạo nhiên chính khí vẫn có thể sử dụng. Hạo nhiên trong lòng ta, làm sao có thể bị chặn lại dễ như vậy?

Nguyễn Long Duy cố mở miệng phun ra một câu: "Hạo nhiên sao có thể chịu thua cường đạo?"

Hạo nhiên chính khí trong cơ thể cộng minh theo lời nói, không ngừng tỏa sáng, chiếu rọi một vùng điểm tăm tối. Đồng thời, cơ bắp, kinh mạch đã có thể tạm thời cử động. Nguyễn Long Duy dùng hạo nhiên chính khí thu lấy thiên địa linh khí, lại luyện hóa thành linh lực cùng pháp để mở ra nhẫn trữ vật. Cơ thể hiện tại bị phong bế, không thể sử dụng.

Bạch Linh Liên xuất hiện, bông sen trắng tinh được linh lực nuôi dưỡng quanh năm trong bí cảnh lơ lửng hiện ra trước mặt Nguyễn Long Duy.

"Hạo nhiên sao có thể bị gông cùm trói buộc?"

Tiếp đến, hạo nhiên chi khí vờn quanh Bạch Linh Liên, hấp thu toàn bộ tinh chất, truyền vào bên trong người. Để ví dụ, đây giống như bệnh nhân suy yếu chỉ có thể được truyền nước biển vào tay. Hiện tại Nguyễn Long Duy cũng giống vậy, chỉ có thể mượn nhờ Hạo nhiên chi khí đem dược tính của Bạch Liên Liên truyền khắp cơ thể, khiến cho bản thân hồi phục.

Nhờ có Hạo nhiên chính khí làm ống dẫn, cơ thể dần dần chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Mộc linh lực bên trong cơ thể cũng được Bạch Linh Liên bồi dưỡng, chất lượng tăng mạnh.

Nguyễn Long Duy tiếp tục nói, trong giọng điệu càng thể hiện chính khí lẫm liệt:



"Hạo nhiên sao có thể yếu?"

Hạo nhiên chính khí chui vào 10 vết đâm mà 10 thanh phi kiếm cắm vào, điều khiển khí huyết chống lại phong ấn, tiến hành lật đổ bọn ngoại xâm này. Lúc này, Duy đã có thể cảm nhận rõ ràng được pháp lực bên trong phi kiếm kia.

"Không hề nghi ngờ, là của Mục lão."

"Khoan đã. Chờ một chút. Vì sao ta cảm thấy phi kiếm này có điểm kỳ lạ. Kiếm này có linh, nhưng lại không hề có điểm tương đồng cùng linh lực của Mục lão. Phần linh này là cái gì? Chẳng lẽ là của kẻ khác?"

Giải thích đơn giản một chút. Tu sĩ tu kiếm dùng linh khí hóa thành linh lực để dưỡng kiếm, gọi là kiếm linh. Sau đó lại biến linh lực trong cơ thể thành pháp lực để sử dụng thuật pháp. Ngoài ra, tu sĩ Trúc Cơ trở lên có thể dùng pháp lực để điều khiển phi kiếm. Thông thường, kiếm linh và linh lực bên trong kiếm đều là của người sử dụng. Tuy nhiên, kiếm linh của Mục lão lại khác biệt, rõ ràng không phải do hắn luyện thành.

Nguyễn Long Duy nảy ra 1 suy nghĩ:

"Nếu như kiếm linh này không phải của Mục lão mà hắn vẫn có thể điều khiển nó. Vậy thì đổi thành linh lực của ta có dùng được không?"

Dám nghĩ dám làm, Nguyễn Long Duy vận dụng từng chút linh lực yếu ớt đang bị ngăn cách bởi 10 thanh phi kiếm, hóa thành pháp lực, chầm chậm giao tiếp cùng kiếm linh. Pháp lực của Nguyễn Long Duy vừa chạm vào kiếm linh thì nó đã chớp nháy. Chốc lát sau, linh lực bên trong bàng bạc tuôn ra, vang lên một giọng nói lãnh đạm mà khô khốc:

"Ngươi là ai?"

Nguyễn Long Duy nổi da gà, rợn hết tóc gáy, giống như gặp phải ma quỷ tại nghĩa trang, vội vàng rút kết nối cùng phi kiếm, đưa pháp lực chạy ra ngoài. Duy sợ hãi bởi vì hắn cảm giác được người vừa hỏi kia có cảnh giới vô cùng cao. Chỉ cần dùng một cái kiếm linh kia đã đủ để g·iết lấy mạng hắn trăm ngàn lần.