Như vậy thì cái gì được gọi là Thiên Địa Nguyên Khí?
Thiên Địa Nguyên Khí sinh ra từ khi Thiên Địa vừa thành. Thế giới được tạo thành từ những gì, Thiên Địa Nguyên Khí bao gồm những thứ đó. Cấp độ của giới diện càng cao, cấp bậc của Thiên Địa Nguyên Khí càng kinh khủng. Thiên Địa Nguyên Khí có thể diễn hóa thế giới, cũng có thể hủy diệt thế giới. Thiên Địa Nguyên Khí mang trong mình sức mạnh to lớn mà của bậc tồn tại như Hóa Thần cũng phải kiêng dè.
Hiện tại, kiếm cảnh của Hạ Hầu Trường Giang vốn đang sắp thành hình lại bị sự xuất hiện của luồng khí này làm ảnh hưởng. Hình ảnh bên trong kiếm cảnh càng ngày càng mờ nhạt, thân kiếm rung động càng kịch liệt. Hạ Hầu Trường Giang vội vã đẩy nhanh quá trình ngưng tụ kiếm cảnh, vừa gầm thét, trong giọng nói xen lẫn hai loại cảm xúc bội phục cùng hoảng sợ:
"THANH DIỆP, ngươi dám từ bỏ đạo hạnh, hiến tế linh căn, từ bỏ luân hồi, tất cả chỉ vì để triệu hồi ra Thiên địa Nguyên khí. Ngay cả đám tu sĩ Hóa Thần kia còn không dám liều mạng như ngươi. Ngươi điên rồi, ngươi muốn cùng bản tọa đồng quy vu tận hay sao? Ngươi nên nhớ tu vi của chúng ta bị áp chế xuống Luyện khí kỳ, ngươi có thể gọi ra Thiên Địa Nguyên Khí nhưng đừng nằm mơ giữa ban ngày. Ngươi không có tư cách sử dụng nó!"
Thanh Diệp chân nhân không để ý đến những lời la mắng phía đối diện, chỉ nhìn bình thản nói với Lỗ Thâm ở cạnh bên:
"Lỗ đạo hữu, ngươi có thể đi rồi. Việc còn lại cứ để cho bần đạo."
Thanh Diệp nói xong, phất tay tạo ra một chiếc lá đính vào người của Lỗ Thâm. Lỗ Thâm vẫn còn bị chấn động trước những hành động vừa rồi, không thể nghĩ được lời nào để đáp lại, chỉ có thể cúi đầu thẳng đến mũi chân.
Người vừa cúi đầu xuống, đã tan biến tại chỗ, chiếc lá nhẹ nhàng rơi, chìm dần xuống đáy biển. Lá này là Đệ Nhất biến: Diệp Độn, thuật pháp ưa thích nhất của Thiên Kiếm Sơn Trang trang chủ.
Hiện tại bởi vì linh lực trong người của Thanh Diệp chân nhân đạt được chất biến, cùng với việc bí cảnh bị mất khống chế nên Thanh Diệp dễ dàng sử dụng Diệp độn đưa Lỗ Thâm rời đi.
Hải Triều bí cảnh, trên mặt biển.
Thân hình của Lỗ Thâm hiện ra, đạp nước mà đứng. Lỗ Thâm chỉnh người thẳng lại, nhìn về phía t·hi t·hể đang trôi lơ lưng gần đó, bị ba thanh phi kiếm đâm xuyên người, bên trên còn có không ít Thủy pháp lực lưu lại. Thi thể này là Hàn Lạc, người có nhiệm vụ canh giữ nơi này. Lỗ Thâm biết được Hàn Lạc đ·ã c·hết, dùng nhẫn trữ vật thu cất t·hi t·hể của hắn vào trong, sau đó lấy ra một chiếc linh thuyền, tiến hành thoát khỏi bí cảnh.
Trên đường đi, Lỗ Thâm không dừng lại một giây khắc nào để quan tâm đến dị tượng hay t·hi t·hể trôi nổi xuất hiện xung quanh, chỉ cắm đầu hướng về phía lối ra.
Hải Triều bí cảnh, một nơi ở gần lối ra.
Nguyễn Long Duy lướt sóng về vị trí của Phí Vũ g·ặp n·ạn, mong muốn có thể tung ra đòn đánh bất ngờ, giúp đỡ Phí Vũ. Chỉ tiếc rằng khi Nguyễn Long Duy đến nơi, nơi này đã là một bãi chiến trường, Quách quản sự đã rời đi từ sớm. Sương khói đang sắp tiêu tán, trên mặt biển nổi một t·hi t·hể lềnh bềnh, nhìn không ra hình dạng. Nguyễn Long Duy cố nén nước mắt, nắm chặt hai tay, ngẩng mặt lên trời, cắn răng nghiến lợi gào thét:
"C·hết tiệt. C·hết tiệt. Tại sao?"
"Tại sao ta không thể tới sớm hơn? Mục lão, bản công tử sẽ nhớ kỹ món nợ ngày hôm nay."
Ngay lúc Nguyễn Long Duy sắp mất đi bình tĩnh, Nguyệt Ngọc Liên chớp nháy. Tâm tình của hắn theo đó mà hồi phục. Duy mỉm cười vuốt lên Nguyệt Ngọc Liên, trở lại trạng thái bình tĩnh. Lại thu cất t·hi t·hể của Phí Vũ, chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Nguyễn Long Duy lặn xuống đáy biển, vớt lên hai cỗ t·hi t·hể của Thôi Trình và Tô Ly.
"Chúng ta có duyên gặp mặt. Tại hạ nhờ có đóa sen được hai vị đưa tăng mới có thể biến nguy thành an. Vốn dĩ còn không biết nên phải báo ân như thế nào. Bây giờ lại..."
"Haiz. Đáng tiếc, mong hai vị ra đi thanh thản. Ta tu luyện có thành tựu sau này tất sẽ báo thù."
Nguyễn Long Duy lấy nhẫn trữ vật của hai người bỏ vào túi, lại đem t·hi t·hể cất vào trong nhẫn. Lấy ra hai bản kinh hắn thường hay chép khi rảnh đặt vào quần áo bọn họ, đồng thời niệm một tiếng Mô Phật rồi mới rời đi.
Trên đường tới lối ra, Nguyễn Long Duy vẫn duy trì cảnh giác, thỉnh thoảng lại nhìn về phía của Vực sâu, cầu mong cho Lỗ chấp sự và vị sư phụ trên trời rơi xuống kia bình an.
Đột nhiên, một tiếng nói từ xa truyền tới: "Tiểu Chử, mau lên thuyền, cùng ta chạy trốn."
Hải Triều bí cảnh, ở nơi lưng chừng vực sâu.
Lời nói của Thanh Diệp chân nhân vang vọng, thanh âm truyền khắp vực sâu.
"Bần đạo tên là Ngô Thừa, từ lúc bắt đầu bước lên con đường tu đạo tới nay đã qua 236 năm, lúc 8 tuổi được sư phụ đặt cho đạo hiệu là Thanh Diệp, mang ý mong muốn ta luôn như một chiếc lá xanh, có thể che nắng, che mưa, che chở mảnh nhỏ phàm nhân thiên hạ của Thiên Kiếm Sơn Trang."
"Hiện tại giữ chức trang chủ đương nhiệm của Thiên Kiếm Sơn Trang. Cả đời tu luyện Thiên Mộc Kiếm Pháp, từ đó thôi diễn thành công Diệp Cửu Biến. Bần đạo cả đời làm việc thiện nghĩa, trừ gian diệt ác, che chở chúng sinh. Hiện tại tâm nguyện chỉ có một, hi sinh bản thân vì môn phái, tình nguyện dùng thân mình khiến cho ác tặc Hạ Hầu Trường Giang cùng theo ta c·hết."
"Chỉ khi ác tặc c·hết, thế gian mới có thể yên bình!"
"Hôm nay bần đạo hiến tế đạo hạnh cả đời, dùng căn nguyên triệu hồi Thiên Địa Nguyên Khí. Lấy thân để tế."
"Bần đạo mượn dùng năng lực vô tận của Thiên Địa Nguyên Khí, cưỡng ép tăng cao thực lực bản thân, từ đó dưỡng thành kiếm ý hoàn chỉnh.
Nhưng, bần đạo không chỉ dừng lại ở đây. Mục đích cuối cùng là dưỡng thành Kiếm cảnh. Thỉnh trợ giúp bần đạo lần này."
Lời nói này của Thanh Diệp không biết là dành cho ai, nhưng trong giọng nói mộc mạc, thuần khiết lại tràn đầy vẻ khiêm nhường, chân thành.
"Bần đạo luyện khí hai năm, dưỡng thành kiếm linh. Nay xin tế kiếm linh này, phá rồi lại lập."
"Lấy thân thể ta làm kiếm, dưỡng thành kiếm linh."
Lời này nói xong, Thanh Diệp triệu hồi ra Diệp kiếm, tự tay bẻ gãy thanh kiếm, hóa thành từng mảnh vỡ. Mảnh kiếm vỡ không biến mất mà được Thiên Địa Nguyên Khí chiếu sáng vào, dùng từng sợi linh khí nhỏ như tơ nhện xâu chặt chúng đính vào thân thể. Dần dần, mảnh kiếm như hòa vào thân thể của Thanh diệp chân nhân, không còn xuất hiện máu chảy.
Thanh Diệp chân nhân nén lại cơn đau cắt thịt, tiếp tục nói:
"Bần đạo lại dùng thời gian năm năm, lấy Kiếm linh cô đọng thần hồn, chém bỏ phàm cơ, đúc thành Kiếm cơ."
Từng sợi Thiên Địa Nguyên Khí luồn vào trong cơ thể, đánh nát toàn bộ tế bào, kinh mạch, cơ quan. Sau đó, Thiên Địa Nguyên Khí sử dụng đạo vận để bắt đầu diễn hóa lại từ đầu các bộ phận trong cơ thể này.
Thanh Diệp chân nhân không thể cử động, miệng không thể nói, đành phải vận dụng Kiếm ý của mình, đưa tâm niệm truyền khắp Vực Sâu.
"Bần đạo bỏ ra mười năm, lĩnh ngộ Kiếm tâm, từ đó dưỡng dục kiếm của ta."
"Tâm ta làm kiếm, kiếm ta như tâm, thủ hộ tông môn, bảo vệ thiên hạ!"
Kiếm tâm được biểu thị, Thiên Địa Nguyên Khí phát ra hào quang cửu sắc mà tán thưởng. Thiên Địa Nguyên Khí cộng hưởng cùng Thanh Diệp chân nhân, tùy theo ý nghĩ của hắn mà vận hành.
"Bần đạo ngu dốt, cuối cùng phải mất hơn trăm năm mới luyện thành nửa bước Kiếm ý."
"Kiếm của ta tên Diệp."
"Nhất niệm sinh diệp. Diệp sinh diệp."
Thiên Địa Nguyên Khí hóa thành hình chiếc lá, lại từ đó diễn sinh ra vô số chiếc lá khác nhau. Vô số chiếc lá hóa thành Diệp kiếm, đâm xuyên vào từng nơi trên thân thể, để lộ ra xương máu.
Lúc này, ý thức của Thanh Diệp chân nhân vô cùng mơ hồ nhưng vẫn cố gắng tiếp tục:
"Đệ Bát Biến: Diệp Tế. Lấy thân luyện kiếm linh, phế kiếm cơ sinh kiếm cơ, dùng tâm dẫn lối, dùng niệm mài kiếm, tế kiếm vào cảnh."
Lời này nói xong, cơ thể của Thanh Diệp chân nhân dần dần dung hợp với các ngoại vật trên người, sau đó biến trở về lành lặn, bộ dạng không hề khác gì trước đây nhưng lại có vô số điểm bất đồng.
Thanh Diệp chân nhân dùng pháp lực hóa thành áo bào, đứng thẳng người nhìn về phía Hạ Hầu Trường Giang, chậm rãi mở ra đôi mắt.