Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 79: Chuyển hộ khẩu



Chương 78: Chuyển hộ khẩu

Bên ngoài Hải Triều bí cảnh. Di tích Hải Triều Đảo.

Nguyễn Long Duy cùng Lỗ Thâm ngồi trên phi chu, tăng hết vận tốc bỏ chạy.

Khuôn mặt của Nguyễn Long Duy bây giờ đang bị không khí đập rát mặt nhưng hắn không để tâm đến. Bởi vì ở nơi xa vừa có một t·iếng n·ổ to, mây mù hóa thành hình nấm, xông phá trời cao, vì vậy mà cả vùng biển hạ thấp đi một tấc. Vị trí v·ụ n·ổ vừa vặn lại cửa vào Hải Triều bí cảnh.

Nguyễn Long Duy mang theo tâm tình khó nói thành lời, nhìn Lỗ Thâm, hỏi: "Lỗ chấp sự, bây giờ ngài muốn làm gì? Ta cảm thấy lần tiến vào Hải Triều bí cảnh này chỉ có hai người chúng ta sống sót. Trên đường đi, không hề thấy một bóng người."

Nguyễn Long Duy và Lỗ Thâm vô tình gặp nhau lúc gần tới lối ra nên cùng nhau đào tẩu.

Lỗ Thâm không quay đầu lại, tiếp tục nhìn vào bản đồ mà suy nghĩ. Rất lâu sau, hắn mới trả lời:

"Lần này chúng ta khó thoát tội, ta sắp tới sẽ bị toàn bộ Tây Vực hỏi cung, thậm chí có thể là nghiêm hình thẩm tra. Mặc dù n·gười c·hết chỉ là mấy chục tên tu sĩ Trúc cơ và mấy ngàn tên tu sĩ Luyện Khí. Tuy nhiên lại liên đới quá rộng, nước sẽ vô cùng sâu. Lão phu dự định sẽ tiến về phía Kim Hoàn Thần Tông nhận tội, thành khẩn khai báo toàn bộ quá trình."

Lỗ Thâm nói xong, yên lặng nhìn về phía Nguyễn Long Duy, thở ra một hơi, mặt mày vô cùng buồn bã lại nói tiếp:

"Đương nhiên, toàn bộ quá trình mà ta nói sẽ chỉ là những thông tin có thể nói ra. Ngươi là đệ tử của Thanh Diệp đạo hữu, bất luận việc gì xảy ra lão phu đều sẽ không hé môi nửa lời về ngươi."

"Việc này không tính khó. Số người biết đến ngươi không nhiều, ban đầu lão phu cũng chỉ tiện tay thêm ngươi vào đội. Ngoài những người đ·ã c·hết ra, không còn ai biết được ngươi đã vào Hải Triều bí cảnh. Ký ức về ngươi ở trong đầu ta, lão phu cũng sẽ dùng bí thuật xóa đi. Cho nên ngươi có thể an tâm."

Nguyễn Long Duy hoang mang hỏi: "Lỗ chấp sự, vì sao phải giấu? Nói thật không phải tốt hơn sao?"

Lỗ Thâm lắc đầu, nói: "Chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Nếu như ngươi rơi vào tay của bọn họ, bọn họ không có lí do gì để buông tha ngươi. Bí mật trên người ngươi đều sẽ bị moi móc, điều tra. Cho dù sư phụ ngươi tu vi cao thì sao? Kim Hoàn Thần Tông là chúa tể của Tây Vực, một tay có thể che trời. Tốt nhất vẫn nên nghe theo lão phu sắp xếp. Có biết chưa?"

Nguyễn Long Duy không từ chối, vui lòng đáp ứng:

"Lỗ chấp sự, cảm ơn ngài đã suy nghĩ vì ta. Nhưng nếu vậy thì ta phải rời khỏi Thương Minh đúng không? Nếu như bây giờ trở lại Hòa quốc thì sẽ rất dễ bị phát hiện."



- "Đúng vậy, ngươi hiện tại sẽ đến Thiên Kiếm Sơn Trang, giả vờ như chưa từng rời khỏi đó. Cả tháng nay ngươi chỉ tập trung tu luyện, không hề bước chân ra ngoài."

"Nhưng ta không phải là đệ tử của Thiên Kiếm Sơn Trang, sẽ có người tin ta sao?"

- "Trên người của ngươi có tín vật của hắn, sẽ không sao."

Nguyễn Long Duy nghe vậy thì suy nghĩ, lấy ra chiếc lá trên người mình, hỏi: "Lỗ chấp sự, là chiếc lá này?"

- "Chính là nó. Chỉ cần có lá này thì những lão già kia đều sẽ hiểu."

Nguyễn Long Duy nhìn chiếc lá thật lâu, trong mắt hiện lên một chút ưu phiền. Sau khi cất đi chiếc lá, hắn mới tiếp tục hỏi: "Vậy còn Tiểu Ninh thì sao? Mục lão đã phản bội thương minh rồi. Tiếp đến ngài sẽ g·iết c·hết Tiểu Ninh sao?"

- "Việc người lớn làm, trẻ nhỏ vô tội. Chỉ có điều, bởi Mục Niên là thành viên lâu năm nên đáng lẽ tiểu cô nương này sẽ được Thương minh đưa về trụ sở ở Tây Vực bồi dưỡng. Nhưng bởi vì người này đã phản bội nên nàng sẽ mất đi cơ hội này. Về sau nàng phải tự lo cho bản thân, chức quản sự sẽ có người khác đến thay nàng phụ trách."

"Chỉ cần nàng không sao là được, chắc hẳn Vương đại ca có thể trông nom nàng." Nguyễn Long Duy thầm nghĩ, không tiếp tục bận tâm về vấn đề này.

Phi chu bay liên tục bảy ngày liền, thẳng một mạch đến Thiên Kiếm Sơn Trang. Lần này, Lỗ Thâm không khua chiêng gióng trống trước cửa. Vừa đi đến địa bàn của Thiên Kiếm Sơn Trang thì Lỗ Thâm đã lấy ra một cái lá khô, dùng pháp lực đẩy nó vào mặt đất. Chỉ trong chưa đến nửa tiếng đồng hồ, phía xa đã có hai bóng người vội vã bay đến, sau lưng đều mang theo kiếm, gương mặt tràn đầy phức. Một vị lão già bay đến phi chu, nói:

"Đạo hữu trên thuyền, Hai chúng ta là trưởng lão của Thiên Kiếm Sơn Trang. Xin ngươi đạt được vật kia từ đâu?"

Lỗ Thâm lấy ra phi kiếm, ngự không bay lên, cùng hai người đối thoại. Lúc này, Lỗ Thâm đã cải trang thành diện mạo khác, khí tức cũng giảm xuống còn Trúc cơ kỳ đỉnh phong. Nguyễn Long Duy đúng trên phi chu, cũng đã được cải trang, lắng nghe cuộc trò chuyện:

"Tiền bối Thiên Kiếm Sơn Trang, vãn bối tới đây là vì có yêu cầu của gia sư, tới trả lại một kiện đồ. Ngoài ra, vãn bối nghe danh của quý trang đã lâu, không biết có thể đi đến nhìn thử một lần hay không?"

Hai vị trưởng lão nhìn nhau, âm thầm truyền âm trao đổi, sau đó đồng ý: "Tốt. Xin mời tiểu hữu đến bản trang làm khách. Có việc gì muốn thông báo cũng có thể nói tại Sơn Trang của chúng ta."

- "Vậy vãn bối xin làm phiền quý trang."

Hai vị trưởng lão lấy ra phi chu, mời Lỗ Thâm và Nguyễn Long Duy lên, sau đó lại tiến về Thiên Kiếm Sơn Trang bằng một con đường khác. Đường này là một đường hầm, Nguyễn Long Duy cảm giác được bên trong có rất nhiều kiếm ý vô hình sắc bén, vô tình chạm phải có thể dễ dàng m·ất m·ạng.



Nhờ vào lời giới thiệu của hai vị trưởng lão, Nguyễn Long Duy ngạc nhiên khi biết được đường hầm này được tổ sư Thiên Kiếm Sơn Trang tạo ra. Nghe nói khi đó, tổ sư chỉ bằng một chỉ tay có thể tạo thành đường hầm, lưu lại kiếm ý đến ngàn năm sau, bảo hộ tông môn. Xưng hô là tổ sư cũng không có vấn đề, bởi vì thân phận của Duy hiện tại chính là đệ tử của sơn trang này.

Cũng không rõ ràng vì lí do gì, khi hai vị trưởng lão vừa nhìn thấy Nguyễn Long Duy liền cư xử hiền hòa, ân cần hỏi thăm, đối xử với hắn giống như con cháu trong nhà.

Về đến Thiên Sơn. Tại sảnh đường nghị sự.

Các vị trưởng lão tụ tập đầy đủ cùng nhìn về phía Lỗ Thâm và Nguyễn Long Duy.

Nhị trưởng lão nhìn Nguyễn Long Duy, ân cần nói:

"Ngươi là Chử Sen đúng không? Lão phu có nghe qua nói qua về ngươi. Căn cốt không tệ, khí huyết đều ổn định, tu vi không cao nhưng có thể bù đắp. Những ngày sau này, ngươi chỉ cần ở lại Thiên Kiếm Sơn Trang là được, những việc khác không cần phải lo. Lão phu sẽ gọi Bình An, bảo hắn mang ngươi đi chọn động phủ tu luyện."

Lỗ Thâm chen ngang vào lời nói:

"Không thể tùy ý như vậy. Đối với bên ngoài, Chử tiểu tử chỉ là một tên bảo tiêu của Tiêu Thủy Thương minh. Bây giờ các người lại đối đãi với hắn tốt như vậy, chắc chắn sẽ có người nhìn ra vấn đề. Tốt nhất cứ ném Chử tiểu tử vào trong đám đệ tử ngoại môn, cho hắn tự lực cánh sinh."

Một vị trưởng lão nghe thấy lời này, cầm gậy gõ vào nền đất, lớn tiếng nói: "Không được, thân phận, tư chất của hắn sao có thể ở ngoại môn?"

Nguyễn Long Duy ở chính giữa, không dám ý kiến, chỉ cúi đầu. Nơi này toàn là bậc trưởng bối, không xen vào là tốt nhất.

Lỗ Thâm cười lộ ra vẻ thâm ý, giải thích nửa chừng: "Các ngươi không hiểu rõ hắn. Hắn đến thương minh của chúng ta cũng là vì muốn cuộc sống an nhàn mà thôi, không muốn bị vướng vào minh tranh ám đấu của tông môn. Các ngươi đưa hắn lên cao sẽ chỉ trói buộc lại đôi chân của hắn, tốt nhất cứ để thuận theo tự nhiên, tin tưởng theo dõi là đủ."

Tất cả trưởng lão nghe thấy như vậy, nhìn về phía Nguyễn Long Duy đánh giá lại một lần. Nguyễn Long Duy liền biết được, thân phận đệ tử hụt của mình đã bại lộ, mà còn mất đi chữ "hụt". Bây giờ hắn được Thiên Kiếm Sơn Trang xem như trứng, nâng trong tay còn sợ bể.

Lúc này, Nhị trưởng lão lên tiếng:



"Chử Sen, như vậy thì ngươi trước hết cứ sinh hoạt với thân phận đệ tử nội môn là được. Nếu thật sự cần có gì có thể liên hệ chúng ta, linh đan, diệu dược đều được. Ngươi thấy như vậy có ổn không?"

"Còn nữa, sơn trang chúng ta không giống như những cái thế lực khắp nơi đều là tranh đấu nội bộ kia. Ở đây chúng ta coi trọng nhất là phẩm hạnh. Dù cho có chút lùm xùm thì đều chỉ là chút tiểu náo mà thôi, ngươi có thể yên tâm tu luyện, không sợ gặp phải phiền phức."

Lỗ Thâm nghe như vậy, vẫn không an tâm, truyền âm hỏi thăm. Nguyễn Long Duy nghe được lời của Lỗ Thâm thì cố gắng kiềm nén tham niệm, dùng lý trí để phán đoán, đưa tay hành lễ, nói ra suy nghĩ của mình:

"Bẩm trưởng lão, nếu như ta đã lấy thân phận đệ tử ngoại môn thì nên sinh sống như đệ tử ngoại môn. Chúng ta hiện tại ở ngoài sáng, làm gì cũng sẽ bị để ý. Chỉ cần thượng tông muốn giá·m s·át, chúng ta không thể qua mặt được. Đệ tử vốn là tu sĩ Phong linh căn, khả năng tu luyện rất ổn thỏa, có thể dễ dàng đi lên từng bước, vừa có thể mượn dịp này rèn luyện bản thân, vừa có thể tránh bị người khác dòm ngó."

Nhị trưởng lão gật đầu đồng ý:

"Được, ngươi lui ra ngoài đợi đi. Ta sẽ cho người dẫn ngươi đi đăng ký thân phận đệ tử. Từ hôm nay, Chử Sen ngươi sẽ là đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Sơn Trang."

"Trước đó ngươi đi theo Lỗ Thâm đến đây thăm quan, vô tình nhìn thấy Kiếm pháp của bản trang nên bị cuốn hút. Ngươi bỏ ra một tháng thời gian cùng Thẩm Bình An học hỏi về kiếm đạo, sau đó quyết định gia nhập bản Trang.

Bản trưởng lão nói như thế, liệu đã chuẩn xác chưa?"

Nguyễn Long Duy gật đầu, đồng ý, lại hỏi thăm thêm một chút thông tin:

"Nhị trưởng lão, những lời ngài nói hoàn toàn chính xác. Tuy nhiên, đệ tử có một thắc mắc, xin được giải đáp."

- "Ngươi nói."

"Đệ tử bái nhập Sơn Trang thì liệu có còn là người của thương minh hay không? Thêm nữa, trước đây đệ tử cũng đã có một vị sư phụ, như vậy có ổn không?"

- "Không sao, thương minh là nơi cung cấp công việc cho ngươi. Sơn trang là nơi dạy ngươi học tập, sau này cũng là nhà ngươi. Còn nữa, sư phụ là người dạy ngươi, thánh hiền không phải có câu Sự học là mãi mãi sao? Càng nhiều sư phụ thì học được càng nhiều thôi. Chỉ cần ngươi tôn sư trọng đạo thì sẽ không ai vì lí do này mà gây khó dễ với ngươi."

"Đa tạ trưởng lão giải đáp, đệ tử đã hiểu."

- "Ừ, vậy ngươi lui ra đi. Chúng ta còn có chuyện cần nói cùng Lỗ đạo hữu."

"Đệ tử xin cáo lui."

Các trưởng lão nhìn bóng lưng của Nguyễn Long Duy rời đi, vô cùng hài lòng. Bọn họ là kiếm tu, tâm tính đơn giản, mộc mạc, thường bị người đời cười nhạo, gọi là đầu đất, ít suy nghĩ. Tuy nhiên vị đệ tử mới này rất hiểu chuyện, là một mầm móng tốt, cũng sẽ tác động đến các đệ tử khác.

Lỗ Thâm ở bên cạnh, vô cùng hối hận. Hắn cảm thấy mình giống như tự đem tường nhà đào ra một lỗ, cho hàng xóm chui sang trộm đồ.