Sau khi Nguyễn Long Duy rời đi, Thẩm Bình An tiến đến chỗ Cao Bá Thành, đỡ đối phương ngồi dậy rồi đặt một viên đan dược vào tay hắn.
Cao Bá Thành ngẩn người, không hiểu, bản tính vốn luôn sợ hãi người khác tính kế chính mình nên vội vàng đẩy đan dược trả về:
"Thẩm sư huynh. Đan dược này là...?"
Thẩm Bình An dúi đan dược trở lại tay Cao Bá Thành, giúp bàn tay hắn khép chặt lại:
"Thứ là Hồi Linh Đan của Chử sư đệ đưa cho ngươi. Đây là đan dược bổ sung linh lực cho tu sĩ trong tình huống khẩn yếu, do Tiêu Thủy thương minh của đệ ấy luyện chế và phân phối. Chử sư đệ chỉ có hai viên trong người, đã lấy ra một viên này cho ngươi. Ban đầu hắn nghe nói ngươi đột phá đến Luyện khí kỳ tầng 6 nên muốn đem đan dược này làm quà mừng. Không ngờ lại thành ra như vậy."
"Đáng tiếc... Đáng tiếc..."
Cao Bá Thành nghe lời này như bị sét đánh bên tai. Hắn yên lặng tiếp nhận đan dược, không nói lời nào rất lâu. Thẩm Bình An thì không có quan tâm đến việc này, đưa đan dược xong thì nói câu cáo từ rồi rời đi.
Trên không trung, Thẩm Bình An ngự kiếm phi hành, đuổi theo Nguyễn Long Duy đang đạp không mà đứng ở trên cao, ngoài miệng khen ngợi không ngớt:
"Sư đệ, đạp thiên chi thuật này của ngươi thật soái. Ta mới đầu nhìn qua còn cảm thấy rất kinh ngạc. Dùng thuật này để trang bức thì không còn gì hơn."
Nguyễn Long Duy nhìn thấy phao cứu sinh đến, vội vàng nhảy lên kiếm của Thẩm Bình An.
"Sư huynh, cái thuật pháp này ta do sáng tạo ra còn có nhiều chỗ chưa ổn dịnh. Chỉ có thể dùng một thời gian ngắn, tốc độ bay không nhanh, pháp lực lại tiêu hao nhiều. Tốt nhất vẫn nên dốc lòng tu hành, đột phá Trúc cơ kỳ để có thể ngự kiếm mà bay. Đây mới là chính đạo."
- "Được, ngươi nói đều đúng. Khoan hãy nói vấn đề này đi. Tiểu tử kia tính như thế nào đây?"
"Không việc gì, cứ mặc kệ hắn tiếp tục phát triển. Việc cần làm thì ta đều đã làm, hi vọng hắn có thể hiểu. Nhịn nhất thời, trời cao biển rộng. Đều vì muốn tốt cho hắn mà thôi, nếu hắn cố chấp không muốn thì đành thuận theo tự nhiên. Mỗi người đều có số, do quyết định của người đó tạo thành." Nguyễn Long Duy vẫy tay nói ra. Thật ra vẫn còn thiếu một câu cuối. Nói nhiều không nghe cũng vậy thôi, hắn còn có nhiều việc chưa làm, lười quản Cao Bá Thành.
- "Được, vậy tiếp theo chúng ta đi đến động phủ của ngươi. Đệ tử ngoại môn đều sẽ ở trong động phủ nhỏ cạnh nhau, ta không biết có còn nơi nào vị trí đẹp không nữa. Nếu không có thì ta sẽ tìm kiếm Thiết trưởng lão hỏi thăm."
Nguyễn Long Duy nghe nói vậy, liền đưa pháp lực vào lệnh bài đệ tử để tìm hiểu. Pháp lực vừa đưa vào lệnh bài liền hiện ra nhiều khung chữ chiếu lên không trung. Đây giống như khi dùng kính VR, đưa tay nhấn vào chọn là được.
Trên phi kiếm, Nguyễn Long Duy đưa tay vừa vuốt vuốt không khí, vừa chỉ đường cho sư huynh.
"Sư đệ, ngươi chọn động phủ này? Tuy là nơi đây cách xa các động phủ khác nhưng cũng cách xa các điện của ngoại môn, bình thường sẽ không ai lui tới. Bởi vì nằm sâu trong rừng nên linh khí cũng không được phân bổ nhiều. Thứ dư dả nhất ở nơi chỉ có Mộc linh khí mà thôi. Ngay cả Phong linh khí cũng là như thế."
Nguyễn Long Duy gật đầu, vui vẻ giải thích: "Sư huynh, nơi đây vừa vặn hợp ý ta. Ta từ nhỏ đã sống ở rừng, nơi đây chính là nơi ở tốt nhất."
Thẩm Bình An thấy vậy cũng không khuyên nhiều nữa, hắn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật mười lá cờ, bên trên mặt cờ đều ghi một chữ "Phong".
Nguyễn Long Duy phát hiện Thẩm Bình An lấy ra trận kỳ, thắc mắc mà hỏi:
"Sư huynh, trận kỳ này là của ngươi sao? Hay là do tông môn ban cho đệ tử nhập? Ta đã đọc qua môn quy trước, không hề có mục nào ghi chép về việc ban thưởng trận kỳ cho đệ tử mới nhập môn."
Thẩm Bình An không trả lời, trên miệng chăm chú niệm pháp quyết, thi triển thuật pháp điều khiển trận kỳ. Chín lá cờ lần lượt bay về chín vị trí khác nhau, còn một lá cờ vẫn ở lại, lơ lửng trên tay Thẩm Bình An.
Nguyễn Long Duy vốn có một ít hiểu biết về việc bố trí trận pháp khi đi vào Hải Triều bí cảnh trước đó nên tự đưa ra một ít suy đoán. Nơi chín lá cờ bay đến đều là nơi có nguồn nước, chắc là một loại nào đó Thủy trận pháp. Lá cờ còn lại là trung tâm, nhiệm vụ cân bằng linh lực của 9 lá cờ, cũng như hấp thu linh lực từ chúng.
Thẩm Bình An tiếp tục làm việc, đưa tay chỉ hướng động phủ. Lá cờ bay thẳng vào bên trong, cắm thẳng xuống. Cờ vừa cắm xuống, trên mặt đất liền hiện ra từng vòng tròn phù văn, linh khí xung quanh tràn vào bên trong, tự động bổ sung linh lực.
Bên trên lá cờ, linh khí bắt đầu ngưng tụ lại, hóa thành hình một chiếc chuông treo lơ lửng trên không. Chuông gió không ngừng đung đưa, tiếng động không lớn nhưng truyền xa. Ở phương hướng của 9 lá cờ kia, thủy thuộc tính bắt đầu hóa thành lốc xoáy, sau đó lại tự động chuyển hóa thành Phong linh khí truyền trở về động phủ. Động phủ nhờ vậy mà tràn ngập Phong linh khí tụ về, hiện tại dù số lượng không thể sánh bằng một phần nhỏ Mộc linh khí trong rừng nhưng vẫn dư dả cho tu sĩ bình thường tu luyện đến Trúc cơ kỳ. Đương nhiên, Nguyễn Long Duy thân mang Thiên linh căn cùng biến dị linh căn, nhu cầu càng sẽ ít hơn bình thường.
Nguyễn Long Duy kinh ngạc với trận pháp này, miệng của hắn đã há ra thành một chữ O tròn trĩnh. Thẩm Bình An hoàn thành bày trận, hạ tay giải trừ thuật pháp trên người, bắt đầu giải thích:
"Trận này tên là Thập Kỳ Tụ Phong Hóa Chuông trận. 9 lá cờ có nhiệm vụ tụ tập linh khí xung quanh, 1 lá cờ làm mắt trận trung tâm, tạo ra hư chuông chi ảnh (hình ảnh chuông giả). Nhờ đó thu thập Thủy linh khí xung quanh, dùng pháp trận nhỏ bên trong từng lá cờ chuyển hóa thành Phong linh khí sau đó quy tụ về hư chuông."
(Hư chuông: hư ở đây mang nghĩa của hư ảnh, không phải hư hỏng)
Nguyễn Long Duy cảm thấy khá giống suy nghĩ của mình, lại hỏi: "Sư huynh à. Tên này dài quá, gọi tắt là Tụ Phong Chuông đi. Lại nói, vì sao chuông lại kêu?"
- "Hừm. Tụ Phong Chuông? Tên không tệ, có thể chấp nhận."
- "Về phần lí do chuông kêu, chuông rung tạo ra dao động linh lực tần số nhỏ truyền khắp xung quanh. Tần số này vừa vặn có thể cung cấp năng lượng để kích hoạt trận pháp gắn bên trong mỗi lá cờ, giúp cho chúng hoạt động."
Thẩm Bình An nói xong, nhìn thấy Nguyễn Long Duy đang trầm ngâm suy nghĩ thì nổi lên hứng thú hỏi:
"Hóa ra sư đệ cũng có hiểu biết về trận pháp chi đạo sao? Không biết sư đệ cảm thấy quá trình bày trận của ta như thế nào? Có điểm nào sai sót hay không?"
Nguyễn Long Duy vốn là gà mờ ở lĩnh vực này, không dám múa rìu trước mắt thợ, bèn lắc đầu thành thật nói: "Không biết, ta chỉ đang tìm hiểu một chút về cơ chế của trận này thôi. Dù sao thứ này ở trong nhà ta, cần phải hiểu rõ ràng cách nó hoạt động. Về việc sư huynh bày bố trận pháp thì ta càng không lí giải nổi chứ đừng nói đến việc bình phán."
"À đúng rồi sư huynh, ngươi vẫn chưa trả lời ta. Trận kỳ này từ đâu đến?"
Thẩm Bình An trả lời mang theo tiếc nuối: "Bộ trận kỳ này là do Nhị trưởng lão bảo ta đi đến Tàng Bảo Các chọn giúp ngươi. Lúc đầu ta còn muốn lựa chọn trận pháp cấp hai cho ngươi nhưng bị nhắc nhở là chỉ được lấy trận pháp cấp một mà thôi. Ngươi cố gắng chịu thiệt, dùng đỡ trận pháp gà mờ này một thời gian, khi khác không ai để ý sư huynh ta sẽ lén lấy ra loại tốt hơn."
"Không cần đâu sư huynh, như thế này đã ổn. Ta cảm thấy trận pháp tốt hơn sẽ chỉ gây chú ý tạo nhiều phiền phức, ảnh hưởng đến việc ta tu hành trong yên tĩnh." Nguyễn Long Duy không để bụng, dù sao phải điệu thấp, có trận pháp loại này đã tính là tốt rồi.
- "Tùy sư đệ vậy. Ngươi thoải mái là được. Đăng ký thân phận và động phủ của ngươi đã xong, nhiệm vụ của ta xem như hoàn thành."
-"Nhưng không biết hôm nay sư đệ có tiện uống cùng vi huynh mấy chén không? Sắp tới ta có việc phải xuống núi lịch luyện, không thể gặp sư đệ nhiều được."
"Sư huynh ra ngoài lịch luyện sao? Cũng đúng, ngươi vừa đột phá Trúc cơ, theo sơn quy nên ra ngoài xông pha ngắm nhìn thế gian một chút, vừa vặn củng cố tâm cảnh.
Nếu sư huynh đã mở lời vậy thì tối nay sư huynh đệ chúng ta cùng uống rượu đàm luận kiếm đạo cùng trận pháp.
Chỉ có điều là hàn xá đơn sơ, chưa kịp sắm sửa gì, mong sư huynh đừng cười chê. Mời sư huynh vào."
- "Tốt, ha ha."
Nguyễn Long Duy sử dụng Kình Phong Chưởng, đem toàn bộ bụi bặm khỏi bay động phủ rồi lấy ra mấy cái đệm ngồi bên trong nhẫn trữ vật. Thẩm Bình An thì lấy ra chén cùng rượu, bắt đầu ngồi xuống. Đêm đó, một người uống nước lọc, một người uống rượu suốt đêm, cùng nhau mở lửa nướng thịt rừng, cùng nhau đàm luận và kể chuyện trên trời dưới đất.
Sau đó thời gian mấy tháng, Nguyễn Long Duy bế quan không ra ngoài, chỉ ở lại trong động phủ tu luyện, chuẩn bị đột phá luyện khí tầng sáu.
Mỗi ngày, sáng hắn đều sẽ luyện khí, tiếp đến đi ra ngoài rừng vận động, tập võ luyện tạng, kiếm chút thịt cá ăn uống, sau đó lại chui vào động phủ luyện khí, đến tối viết văn đọc thơ, củng cố đạo nghĩa, cuối cùng đêm khuya trước khi đi ngủ thì bỏ ra thời gian dùng khí dưỡng kiếm linh.
Quá trình dùng Mộc-Phong nhị khí luyện hóa kinh mạch vô cùng thuận lợi, tu vi liên tục đề thăng. Luyện tạng thì vẫn tiến đều từng bước chậm mà chắc. Hạo nhiên chính khí càng ngày càng sáng, số lượng tăng mạnh, mỗi lần Minh Nguyệt Kiếm được triệu hồi đều mạnh lên một bậc.
Tuy nhiên, hành trình dưỡng kiếm linh vẫn chỉ dừng lại một chỗ, một bước cũng không cất. Dù cho hắn sử dụng phi kiếm bình thường hay Minh Nguyệt Kiếm thì kết quả đều như nhau.
Mặc cho Nguyễn Long Duy cố gắng ra sao, hắn vẫn không hề cảm giác được cái gọi là kiếm linh.