Quy củ Kim gia vốn rất nghiêm cẩn. Không được phép bỏ học, không bê tha, không cờ bạc,... và đặc biệt là đã kết hôn rồi thì lại càng không được có vợ bé, hay thậm chí là chơi bời gái gú ở bên ngoài. Vì vậy, Kim Chung Hiền tuy có ham chơi trác táng nhưng đứng trước quy định nghiêm khắc của gia phụ thì anh ta vẫn là không dám vi phạm. Lại thêm cả Hoàng Mân Huyễn cứ ngày ngày lải nhải đúng sai thiệt hơn bên tai khiến anh ong hết cả đầu, nên để Diệp Thư Hoa ở lại nhà chính trong biệt phủ không quá ba ngày thì hắn đã lại phải nhanh chóng quyết định đưa người ra bên ngoài.
Lúc này, thấy Mẫn Kì đang dùng khuôn mặt lạnh tanh để nhìn mình, tâm trạng của Kim Chung Hiền lại càng thêm không vui. Anh bực tức nói:
"Cậu đi lên lầu trước đi."
Mẫn Kì giờ đây lại coi Kim Chung Hiền như người ngoài nên chả tiện cùng anh cãi lộn. Cậu nhàn nhạt nhìn qua người phụ nữ bên cạnh hắn một cái, sau đó điềm nhiên đứng dậy đi lên lầu.
"Kim thiếu gia đã mang theo người phụ nữ kia ngồi xe hơi đi ra ngoài rồi ạ. Cô ả thật trơ trẽn hết sức! Nếu còn dám quay lại đây, em sẽ điện báo cho lão gia biết."
Đối với quy định của Kim gia, Mẫn Kì đương nhiên hiểu, mà không hiểu hết thì cũng phải nắm chắc tới tám, chín phần. Kim Chung Hiền ở bên ngoài có phụ nữ khác, theo lý là đã phạm vào gia quy nên nếu mà để cha biết được hắn còn mang cả người ta về nhà chính thì nhất định là sẽ bị phạt không nhẹ. Ban đầu, Mẫn Kì vẫn còn khá tin tưởng vào cái gia quy này nên không có tức giận lâu, nhưng qua một vài đêm nằm trằn trọc không ngủ được, sự tin tưởng trong cậu đã có phần bị lung lay. Dù sao thì nếu Diệp Thư Hoa có thể hạ sinh cho Kim gia một tiểu thiếu gia kháu khỉnh thì hẳn là mọi quy tắc đều sẽ không còn là vấn đề.
Tư Duệ nghĩ Mẫn Kì vẫn còn chưa nguôi giận chuyện của Diệp Thư Hoa nên liền nhanh nhảu đề nghị đưa cậu ra ngoài phố dạo chơi.
Đông Doanh tuy chỉ là một trấn nhỏ, nhưng do toàn là những người có địa vị đến đây thành gia lập thất nên nó cũng tương đối phồn hoa. Hai ngã tư đường hoàn toàn được lát bằng đá xanh, trái phải đều có cả tá cửa hàng đang bày bán đầy đủ những mặt hàng thực phẩm, quần áo và nhiều kiện hàng hoá đắt đỏ.
Tư Duệ đi theo sau Mẫn Kì, ghé qua mấy cửa hàng nhỏ, cùng cậu thảo luận mua thêm vài thứ hay ho. Tuy là em có rất có nhiều chuyện muốn nói để làm dịu đi nỗi lòng phiền muộn của nam thiếu phu nhân nhà mình, nhưng chung quy lại vẫn là không nói lên lời.
Mẫn Kì cùng Tư Duệ dạo phố thẳng cho tới tận khi mặt trời đã nhô cao. Lúc này, cậu mới cảm thấy có chút mệt mỏi và nói muốn quay về. Tư Duệ có lẽ vì đã ám ảnh với trận ốm mới đây của cậu nên vừa nghe thấy hai chữ "mệt mỏi" thì đã sốt sắng tranh xách hết những món đồ trên tay cậu rồi căng thẳng dìu cậu về nhà. Hành động này của em vừa khiến Mẫn Kì có chút buồn cười.
Về tới Kim gia, Mẫn Kì lê từng bước mệt mỏi lên lầu. Cậu lắc đầu, thở dài. Mới đi dạo có một chút thôi mà mồ hôi đã chảy ròng ròng rồi. Cởϊ áσ khoác vứt nên giường, cậu kéo cửa bước vào nhà tắm. Mở vòi, tiếng nước ào ào xả xuống. Còn chưa cả kịp cởi xong đồ thì Mẫn Kì đã chợt nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra kêu ken két nên vội vã đóng lại vòi nước.
"Mẫn Kì." - Tiếng Kim Chung Hiền vang lên thật rõ ràng ở bên ngoài.
Mẫn Kì nghe mà luống cuống tay chân. Cậu vội cài lại khuy áo, ấp úng trả lời:
"Tôi... đang tắm, anh chớ có vào."
Ngày đó ở đình viện, Kim Chung Hiền cùng Thôi Mẫn Kì hung hăng cãi vã một trận, nháo tận qua chuyện ly hôn khiến cả hai người hiện tại đều không vui vẻ gì khi nhắc tới nhau. Bất quá, Mẫn Kì từ lúc kết hôn cho tới tận bây giờ luôn biết Kim Chung Hiền là kiểu người không nóng, không lạnh nên bất luận là mới ầm ĩ, cãi vã như thế nào thì chỉ cần qua một lúc là cậu sẽ lại lấy được tâm thế lạnh nhạt mà không thèm để ý đến hắn. Còn Kim Chung Hiền thì lúc ấy đúng là rất tức giận nên đã quyết định cho Diệp Thư Hoa ở lại ngay nhà chính để chọc tức Mẫn Kì. Nhưng chàng thiếu niên của hắn lại vô cùng cứng đầu, Diệp Thư Hoa ở lại, cậu liền tự nhốt mình trong phòng, ăn uống gì cũng đều để cho Tư Duệ mang vào chứ một bước cũng không chịu đi ra.
Sau đó, mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng bị vài lý do tác động, Kim Chung Hiền vẫn là phải đem Diệp Thư Hoa ra ngoài. Biết tin ấy, Thôi Mẫn Kì sau vài ngày không lộ mặt bỗng điềm nhiên như không bước ra, thậm chí cậu còn ra đúng lúc Kim Chung Hiền đang chuyển mấy túi hành lý của Diệp Thư Hoa cho hạ nhân mang lên xe khiến hắn tức giận không thôi. Mẫn Kì khi ấy không biết là bị làm sao mà lại có thể toát ra được một cái khí chất vô cùng cao quý. Cậu đứng trên mấy bậc thang, môi không cười, mắt không lộ rõ vui buồn, cứ thế mà im lặng nhìn thẳng xuống...
Kim Chung Hiền định bụng là hôm nay sẽ không về Kim gia nhưng vì bên ngoài trời quá nắng nóng mà hắn lại chưa khám phá ra được nơi nào mới lạ để đi nên đành phải không tình nguyện mà quay về. Không ngờ vừa về tới nơi thì Tư Duệ đã lại sốt sắng chạy ra nói với hắn là Mẫn Kì đang khó chịu trong người, vừa ra ngoài đổi gió chưa được bao lâu thì đã lại đòi về. Hắn nghe xong cũng chỉ ậm ừ cho qua, vốn không định để ý tới, nhưng ai ngờ vừa mới vào phòng thì đã lại nghe thấy tiếng nước chảy nên bất tri bất giác gọi một tiếng. Hắn không ngờ là Mẫn Kì lại đáp lại một câu như vậy.
Hắn đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó lại vô tình nhìn thấy hơi nước nhàn nhạt từ khe cửa tràn ra ngoài, còn có cả một mùi hương yếu ớt chăng biết là từ đâu tới mà cứ lượn lờ, quẩn quanh khiến hắn không tránh được có cảm giác nhu mì, ướŧ áŧ. Trái tim không hiểu sao lại đập thình thịch.
Mẫn Kì lưng dựa vào cửa, nghe thử động tĩnh bên ngoài, tuy không thấy có tiếng động gì thêm nhưng cậu vẫn không dám chắc là Kim Chung Hiền đã đi hay chưa. Đang lúc cảm thấy thấp thỏm, bất an thì tay nắm cửa lại bỗng nhiên chuyển động khiến cậu bị dọa cho giật mình.
Kim Chung Hiền ở bên ngoài bất ngờ lên tiếng, trong giọng nói lại còn mang theo cả một chút ý cười ranh ma:
"Em mở cửa ra đi, tôi cũng muốn tắm rửa một chút. Chúng ta... cùng tắm chung luôn."
Mẫn Kì còn chưa ngâm nước ấm mà sau khi nghe lọt câu nói không đứng đắn của ai kia thì mặt mũi đều đã đỏ hết cả lên, y như một trái cà chua chín mọng. Cậu thẹn quá hóa giận, từ bên trong hét lên:
"Không được."
Kim Chung Hiền vẫn không biết xấu hổ mà còn ngả ngớn:
"Tốt thôi. Tôi cởi sẵn y phục trước, chờ em tắm xong, tôi liền vào tắm."
Mẫn Kì vừa thở phào nhẹ nhõm và di bước chân ra xa cửa thì thật không ngờ Kim Chung Hiền lại là kiểu người nói một đằng, làm một nẻo... Hắn thế mà lại dùng hết sức phá cửa? Mẫn Kì thật sự là không kịp đề phòng, lưng dựa vào sát tường, hai mắt mở to nhìn cánh cửa vốn cứng rắn nay đã bị Kim Chung Hiền phá đến hỏng hết toàn bộ các chốt.
Cửa bật mở, Kim Chung Hiền hai mắt sáng rỡ, vô cùng lưu manh nhìn từ mái tóc rối vẫn chưa dính nước phất phơ qua lại trên trán Mẫn Kì, đến gương mặt đỏ hồng và cuối cùng là dừng lại dưới đôi chân trắng ngần. Thật ra Mẫn Kì tuy vẫn chưa cởϊ áσ sơ mi nhưng lại đã cởi xong quần âu, cậu hiện tại là đang trong trạng thái trên dưới không đồng đều vô cùng gợi cảm. Chiếc áo sơ mi trắng trên người cậu không quá dài nhưng cũng chẳng quá ngắn mà rất vừa đủ, vừa đủ để che đi chiếc quần trong nhưng lại vừa khéo để lộ đôi chân thon dài...
Thôi Mẫn Kì vẫn chưa hết bàng hoàng, chân tay luống cuống đứng ở đó, trông vừa đáng yêu lại vừa dụ hoặc. Kim Chung Hiền không nói thêm gì mà liền ôm lấy cậu, bế lên. Thôi Mẫn Kì tuy giãy giụa rất mạnh, nhưng vẫn bị hắn dùng sức kìm lại và thả cậu xuống bồn tắm lớn. Trong nháy mắt, nước bắn tung tóe, Mẫn Kì cả người chìm trong bồn tắm, quần áo đều đã ướt đẫm. Cậu ngoi lên, thở hổn hển. Suýt nữa là bị sặc nước rồi! Cậu vừa sợ lại vừa giận, hai tay nhanh chóng kéo phần áo bị nước quấn lên ấy xuống che đi nơi tư mật rồi trừng mắt giận giữ với người đàn ông đang đứng ở bên cạnh. Thấy vậy, Kim Chung Hiền vẫn không biết hối lỗi mà còn cười nói vui vẻ:
"Không cần phải ngại. Tôi cũng chưa sẵn sàng làm gì em đâu."
Chỉ là tắm thôi vậy mà cũng đã mất gần hai giờ... Hai người cứ dây dưa qua lại mãi chẳng xong.
Không biết là đã bao lâu rồi Kim Chung Hiền mới lại ngủ tại căn phòng này. Hắn nằm bên cạnh Mẫn Kì, ngủ thật say. Nhưng cậu thì giờ này lại vẫn còn mở to mắt, không buồn ngủ chút nào. Tay Kim Chung Hiền vắt ngang bên hông cậu, nặng trịch khiến cậu hít thở có chút không thông. Vốn cậu đã đẩy được tay của hắn ra một lúc rồi, thế nhưng không lâu sau, hắn trở mình, cánh tay lại lần nữa đặt về vị trí cũ...
Mẫn Kì còn nhớ gần một năm trước, thời gian lúc còn tân hôn, vào đêm tối, cậu rất hay nằm mơ thấy ác mộng, thậm chí có đôi lúc còn từ trong mộng khóc đến tỉnh, hắn lúc ấy vô cùng ân cần, hết vỗ lưng an ủi rồi lại ngồi dậy lấy cho cậu một chén trà nóng để cậu định thần ngủ tiếp. Thế nhưng, qua tháng sau, Kim Chung Hiền có mới nới cũ đã lộ ra nguyên hình, hắn đối với cậu càng ngày càng quái tính. Mà cậu lại chẳng đủ kiên nhẫn để khoan dung hết lần này đến lần khác nên rốt cuộc cũng sẽ đến một ngày chẳng chịu nổi nhau nữa mà thôi.
Nhẫn nhịn tuy cũng đã đi đến giới hạn, nhưng ai ngờ vẫn có thể kéo dài được đến gần năm trời, chỉ là không ngờ kiếp này Mẫn Kì vẫn còn có thể gặp lại được Cẩm Mộ Đạt Đào thêm một lần nữa ở Tô Châu.
Đã có lần Kim Chung Hiền bóng gió nói chuyện xem xét có nên đưa Cẩm Mộ Đạt Đào về Kim gia hay không với cậu. Hắn nói anh học rộng tài cao, lại có lý tưởng, nên nếu có anh ở bên cạnh hỗ trợ thì chẳng mấy chốc hắn sẽ có cả một cơ nghiệp rộng mở.Mẫn Kì khi ấy cũng chỉ nói là không có hứng thú xen vào việc của hắn, hắn muốn sao thì cứ làm. Nhưng thật ra trong thâm tâm cậu lại đang vô cùng sợ hãi. Với cái tính khí quái đản này, nếu Kim Chung Hiền biết được mối quan hệ trước đó giữa cậu và anh thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.
Tự an ủi lòng mình, Mẫn Kì nghĩ là Cẩm Mộ Đạt Đào nếu không ngốc thì chắc chắn sẽ không chấp nhận lời đề nghị của Kim Chung Hiền, nếu như Cẩm Mộ Đạt Đào thật sự muốn mở rộng tiền đồ thì có thể gặp Quách Duẫn Minh. Chứ chẳng lẽ anh ta còn ngu ngốc, hồ đồ tới nỗi muốn tới đây tìm chỗ chết?