Nhân Sinh Như Mộng - smoothie95

Chương 5: Một đêm say



Xán Phổ quy định mỗi buổi tối sau khi ăn xong thì tất cả đều phải nhanh chóng quay về phòng, nghiêm cấm lảng vảng trốn ra ngoài.

Ban sáng bị phạt chạy hai mươi vòng nên hai chân Hoàng Mân Huyễn bây giờ đã nhũn hết cả ra, không thể đi lại hay vận động thêm chút gì nữa. Nằm trên giường, tuy tay chân bất lực nhưng mà miệng cậu vẫn còn hoạt động rất tốt nha.

"Đồ tồi tệ." - Hoàng Mân Huyễn đau khổ mắng mỏ.

Hẳn là cậu vẫn chưa thể nguôi ngoai vụ bị chơi xấu ban sáng, vẫn còn giận anh trai Kim ghê lắm. Từ lúc ấy cho đến tận bây giờ, ba chữ Hoàng Mân Huyễn nói nhiều nhất chính là "Đồ tồi tệ!" khiến Kim Chung Hiền nhức hết cả đầu.

"Chú lắm mồm quá đấy. Chạy có tí mà cũng kêu từ sáng đến trưa, từ trưa đến tối."

Kim Chung Hiền vốn đã chẳng muốn đến đây học chút nào, lại còn vướng chân thêm Hoàng Mân Huyễn khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Đối với hắn, chàng thiếu niên này không chỉ phiền phức mà còn rất lắm lời, nhiều chuyện. Hắn đã luôn tự hỏi xem rốt cuộc hắn với đứa em trai khác họ này có thật sự là anh em họ hay không, mà sao lại khác nhau một trời một vực đến vậy?


Cốc... Cốc...

"Ai đấy? Ra ngay đây."

"Anh, Mân Huyễn có trong phòng không?" - Một tên thiếu niên mặt mũi thanh tú nào đó có chút dè dặt hỏi.

Kim Chung Hiền lướt mắt nhìn qua ba người Ngô Quang Thạc, Chí Hàn Suất, Hàn Hải Bân đang đứng dàn hàng trước cửa để tìm Hoàng Mân Huyễn mà không biết phải nói thêm gì...

Hoàng Mân Huyễn nằm trên giường nghe thấy có tiếng người tìm mình thì không cần nhìn cũng biết chắc chắn là hội bạn đến thăm đây mà.

"Các cậu vào đi."

Kim Chung Hiền vẫn không nói câu gì, chỉ di chân đứng sang một bên để bọn họ đi vào, mặt ngạc nhiên kiểu "làm gì mới đến mà đã quen thân nhau nhanh vậy?". Tự nhiên Kim thiếu gia lại thấy mất tự tin hẳn. Mang tiếng làm anh mà lại để thằng em của mình nhanh nhảu đi kết bái khắp thiên hạ trước.

Kim Chung Hiền ngó vào, nói:


"Anh ra ngoài hóng gió. Mấy chú cứ tự nhiên."

"Vâng anh."

Một đám đàn ông nhao nhao vâng dạ ngoan ngoãn sau đó lại bu vào hỏi thăm Hoàng Mân Huyễn, hoàn toàn không quan tâm đến việc Kim Chung Hiền còn ở hay đã đi.

"Có vụ này muốn rủ cậu đi cùng."

"Nói nghe xem."

"Quang Thạc nói ở ngoài kí túc xá có quán bán rượu Thánh Cẩm..."

---

Đêm tối, Hoàng Mân Huyễn dẫn đầu một đám đàn ông cao to, lén la lén lút chạy ra khỏi phòng. Cậu ta nấp sau một bụi cây lớn, hai mắt nhớn nhác nhìn ngó, xác định ông anh họ nhà mình đang thảnh thơi ngồi ở ghế đá phía xa xa thả hồn theo gió trời, không quan tâm thế sự thì mới dám thở phào một hơi. Cậu tóm lấy cơ hội, nhón chân chạy nhẹ ra tới bãi huấn luyện diễn tập. Ở góc bên trái bãi huấn luyện là chỗ để mấy cái thùng gỗ khá lớn. Nếu có thể trèo lên đấy thì sẽ thật dễ dàng để vượt tường ra ngoài.


Chí Hàn Suất hạ giọng thì thầm:

"Ai leo trước đây?"

"Để tôi." - Hàn Hải Bân tiến lên trước mấy bước - "Tôi ra ngoài trước, sau đó đến Mân Huyễn. Chân Mân Huyễn còn đang đau. Các cậu ở bên này còn tôi ở bên kia hỗ trợ cậu ấy ra ngoài."

"Được!" - Hoàng Mân Huyễn không một chút phàn nàn khi bị cho là yếu thế. Vì bây giờ chân cậu thật sự là vẫn rất đau đó.

Trong khi ấy, Kim Chung Hiền vẫn hoàn toàn không biết đến sự vắng mặt của bọn họ. Hắn vừa đưa mắt ngắm trăng, vừa nghĩ ánh sáng dịu nhẹ của trăng kia là một điều gì đó không chắc chắn, rất mơ hồ, không thể xác định... khiến hắn có chút hỗn loạn.

Nghe theo lời Hàn Hải Bân, Hoàng Mân Huyễn cùng hội bạn tới một quán nhỏ phía sau khu tập thể học viện để nếm thử cái hương vị ngon tuyệt đỉnh của rượu Thánh Cẩm nổi tiếng. Trong khi ấy, Kim Chung Hiền khi quay về phòng không thấy họ đâu thì lại lắc đầu, thở dài. Tiểu thiếu gia sở nội vụ Bắc Bình từ khi nào lại mang tâm thái vô lo vô nghĩ thế này?
Trong quán, Hoàng Mân Huyễn uống vô cùng nhiệt tình. Cậu đây chính là nghĩ mình có tửu lượng tốt nên phét lác không còn biết trời đất là gì.

Tàn cuộc rượu thì cả bốn tên ngốc đều đã hoàn toàn say khướt. Ngô Quang Thạc nhận dìu Hoàng Mân Huyễn, lắc đầu thầm trách cậu đã say đến mức này rồi mà còn dám đòi thi đấu chén chú chén anh.

Vậy là người say một dìu người say hai, bước đi xiêu vẹo, ngênh ngang tiến vào cổng chính của học viện.

Họ vừa đi vừa hát... Mà cũng chẳng biết có hát ra đúng nhịp điệu bài nào hay không. Lúc đi còn phải thập thò trèo tường, vậy mà lúc về đã có cổng lớn mở rộng đón chào.

Hoàng thiếu gia gật gù... Đúng là trường học cao cấp có khác, biết Hoàng Mân Huyễn cậu đây có người chống lưng nên thật sự đặc biệt ưu ái.

Cảnh vật dưới trăng nào đâu có kém hấp dẫn so với nụ cười ngây ngô của Hoàng Mân Huyễn. Ở phía trước kí túc xá, bãi cỏ được ánh trăng chiếu vào sáng rực lên như tấm thảm nhung xanh. Gió lay động lá xào xạc tựa một khúc nhạc tâm tình. Trước thềm, mấy khóm hoa phấn trắng, vàng rung rinh như muốn điểm xuyến vào bức tranh quyến rũ của thiên nhiên ấy.
Đi được một đoạn, đến gần sát bậc thềm, Chí Hàn Suất đột nhiên lăn đùng ra đất, cậu ta nặng trịch nên kéo theo cả bọn ngã nhào xuống bãi cỏ.

Ba tên ngốc bị ngã một vố lăn quay, còn may xương cốt trẻ khoẻ lại có thêm thảm cỏ dày làm đệm đỡ chứ không thì đã kêu toáng lên rồi. Còn một tên ngốc nữa cũng ngã nhưng mà không phải ngã úp mặt xuống đất mà thay vào đó là ngã vào một lồng ngực rắn chắc mang hơi ấm quyện mùi gỗ sồi đầy nam tính.

"Khương thiếu gia, nên xử trí bọn họ thế nào đây?" - Một tên lính mặc quân trang vừa hỏi vừa chỉ tay về phía ba tên ngốc đang nằm trên thảm cỏ.

Ra là hội rượu chè đã bị Khương Đông Hạo tóm tại trận... Giờ nên giải quyết như thế nào? Nếu để quản giáo biết được thì nhất định bọn họ sẽ bị đòn nát mông. Còn nếu như anh nhắm mắt làm ngơ, đưa họ về phòng và coi như không có chuyện gì xảy ra thì... Không được... Đây là học viện quân sự, cần phải có quy củ phép tắc, đã sai là phải chịu. Hơn nữa, Khương Đông Hạo chưa tốt đến mức bao che tội phạm. Anh từ trước tới giờ luôn sống thẳng thắn theo phương châm có làm thì phải có chịu...
"Nhốt hết vào nhà kho bên hậu cần."

Uống một ly rượu ngon, cả đời mãi chẳng quên. Rượu này đã uống thì khó mà tỉnh. Dù cho có nằm cả đêm trong nhà kho thì cũng sẽ ngủ như chết mà thôi. Bởi vậy bọn họ đương nhiên không thể biết, ngay sau khi tỉnh dậy là sẽ có thể tận mắt kiểm chứng xem học viện quân sự Xán Phổ có phải là nơi gϊếŧ người không dao như trong lời đồn hay không...

Cứ đúng giờ là cái chuông trên cột sân huấn luyện lại đánh vang mấy hồi liền, các thiếu gia thân mặc quân trang nhanh chóng chạy vù ra sân, xếp hàng ngay ngắn. Khi báo danh sĩ số thì lại thấy thiếu bốn người khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên. Cứ tưởng hôm qua một tên bị phạt thì tất cả đều đã biết chừa rồi chứ, thế mà hôm nay lại còn thiếu mất tận bốn tên. Chả có nhẽ hình phạt nhẹ nhàng quá nên bọn họ không sợ?
Trời còn chưa đổ nắng, những vệt xanh tím giăng khắp không trung, hoà cùng với đám sương mù mỏng nhẹ tạo nên một tầng khí sắc mệt mỏi. Cạnh luống hoa ở trong sân tập, khi bọn họ đứng xếp hàng thì vẫn còn có thể thấy một vài người nào đó ngáp ngủ, hoàn toàn không quan tâm đến việc có bao nhiêu người vắng mặt và những người vắng mặt ấy là ai.

Bỗng phía sau có tiếng xe ầm ầm đi đến, dừng lại trước sân tập, cuốn lên một đám khói bụi mỏng. Cửa xe từ từ mở ra, một đôi giày quân nhân, một tư trang phẳng gọn cùng gương mặt lạnh băng xuất hiện.

"Giáo quan." - Cả lớp đồng thanh hô.

Ông ta chỉ gật đầu một cái rồi đứng giẫm chân lên nền đất. Còn trên mặt thì hoàn toàn chỉ thấy sát khí đáng sợ...

"Đưa ra đây." - Ông ta ra lệnh.

Lữ giáo quay mặt, phía sau ông ta xuất hiện ba bóng người lếch thếch tiến lại gần sân tập. Cả lớp ngạc nhiên trợn tròn mắt... Đây chẳng phải là hội thiếu gia Ngô Quang Thạc, Hàn Hải Bân, Chí Hàn Suất hay sao? Ai nấy đều muốn hỏi là tại sao ba người lại xuất hiện ở đây trong mấy bộ thường phục như thế này.
Bang. Bang. Bang.

Ba tiếng súng đinh tai vang lên giữa không trung khiến toàn sân học viện rộng trăm thước im lặng như tờ, thậm chí còn nghe được cả tiếng tim đập thình thịch vì sợ. Khẩu súng trên tay lữ giáo ở yên trên tầng trung rồi xoay một lèo đến trước mặt Ngô Quang Thạc, găm trúng đỉnh đầu cậu. Chỉ cần một động tác bóp cò đơn giản thì đã có thể ngay lập tức đổ máu...

"Các cậu đã học được mấy chữ mà dám trốn ra ngoài uống rượu? Cậu... cậu... cả cậu nữa... gánh một trăm thùng nước tưới sạch nhẵn tảng đá lớn ngoài kia nhanh cho tôi."

Giáo quan bỏ đi, lớp học liền giải tán. Ba thiếu gia đứng ôm nhau khóc thầm... Đến mãi khi tưới nước được nửa chặng thì bọn họ mới phát hiện ra Hoàng Mân Huyễn đã thành công tẩu thoát, bỏ rơi anh em từ bao giờ. Tội phản huynh đệ này nhất định phải truy đến cùng...
Kí túc xá yên tĩnh vào giờ nghỉ trưa, Kim Chung Hiền vừa tắm xong đang để mình trần ngồi trên giường lau khô tóc thì lại lơ đãng nhìn sang Hoàng Mân Huyễn một chút. Cậu hiện tại vẫn đang còn quấn chăn ngủ say như chết. Hắn nhẹ lắc đầu rồi ném luôn chiếc khăn lau tóc đang ướt nhẹp lên mặt cậu, gọi:

"Dậy đi, chú ngủ kĩ quá đấy!"

Giọng nói không quá lớn nhưng lại hét ngay chính diện lỗ tai ửng hồng nên Hoàng Mân Huyễn lập tức giật mình bật dậy. Cậu vứt vội cái chăn ấm sang một bên, rồi mệt mỏi vươn vai, dụi dụi mắt.

Ở trong phòng, Kim Chung Hiền không hề mở rèm nên lúc này dù đã quá trưa thì không gian cũng chỉ như mới tờ mờ sáng.

Cơn rượu đêm qua để lại cho Hoàng Mân Huyễn cú đau nổ đầu. Nếu biết trước sẽ mệt mỏi, ê ẩm cả người thế này thì dù có bị dụ dỗ đến thế nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ nhất định không đi chè chén với ba tên ngốc kia.
"Mấy người các chú giỏi thật! Nhất là chú đấy, đêm qua mồm kêu đau chân mà vẫn còn dám trèo tường ra ngoài rượu chè."

"Anh biết rồi à? Đúng là bọn em có đi ra ngoài thật, nhưng mà uống có tí thôi mà... Em thề!"

Hoàng Mân Huyễn giơ ngón tay lên đầu gật một cái chắc nịch, vô cùng cố gắng khẳng định là bản thân uống rất ít, chỉ tại một vấn đề khó hiểu nào đó nên mới thành ra thế này mà thôi.

"Ba tên kia bị phạt gánh một trăm thùng nước tưới tảng đá nên chắc rượu vào cũng không ít đâu nhỉ?"

Kim Chung Hiền chỉ dùng một câu ngắn gọn là đã có thể hoàn hảo đập tan mấy lời thề thốt vụng về của Hoàng Mân Huyễn khiến cậu giờ chỉ còn biết cười ngốc lấy lòng. Thật không ngờ hội bốn tên đi chè chén lại chỉ có cậu thoát nạn còn ba tên kia lại phải đi gánh nước...
"Có tí thôi mà... Chỉ tại ba tên đó đã chẳng biết uống lại còn đòi uống rượu Thánh Cẩm." - Hoàng Mân Huyễn cười trừ.

Kim Chung Hiền nằm đọc báo trên giường, trưng ra cái bộ dạng ông đây không thèm để ý đến chú làm Hoàng Mân Huyễn phải bật chế độ làm nũng, nhảy bổ lên người hắn, cọ cọ cái đầu to vào vai anh trai mình, nịnh nọt ngọt xớt:

"Em biết là anh thương em nhất mà... Anh biết em đau chân nên đã vác cái xác em về phòng đúng không? Chứ em mà đi gánh nước cùng mấy tên kia thì có lẽ cả xác cũng không có mà nhặt."

Ai bảo Hoàng Mân Huyễn chỉ tuấn mỹ mà không mau mồm mau miệng? Rõ là cậu đang vô cùng thành thục lấy lòng Kim Chung Hiền... Dù sao thì cũng nhờ anh mà bây giờ cậu mới được cuộn tròn trong chăn ấm đệm êm.

"Chú nghĩ anh là nhà tình thương sao?"

Kim Chung Hiền đặt tờ báo sang bên cạnh, nháy nháy mắt với Hoàng Mân Huyễn đang nằm gọn trên ngực mình. Hoàng Mân Huyễn này chỉ khi ở cạnh anh trai Kim thì mới có thể tỏ rõ vẻ nhõng nhẽo, đòi hỏi và mè nheo mà thôi.
"Thế sao em về được?"

"Khương Đông Hạo nói với anh là tiện tay nhặt chú ở ngoài sân trường đem về..."

"Khương Đông Hạo?"

Nghe đến tên người ta mà Hoàng Mân Huyễn đang từ trên giường lại như bị phỏng mà nhảy phịch xuống đất. Mặt mày rõ ràng đang tươi tỉnh lấy lòng chợt đại biến, chuyển sang há hốc miệng kinh ngạc.

"Biết hết chuyện rồi thì mau chuẩn bị lên lớp. Đừng để anh phải gọi."

"Không cần phải dặn, đồ tồi!"

Rõ là tức, cứ tưởng anh trai Kim đã biết lỗi sau vụ chuông báo thức nên mới hảo tâm cứu cậu thoát khỏi vụ say rượu lần này... Hoá ra vẫn là nhờ người ngoài. Hoàng Mân Huyễn dậm chân thật mạnh xuống đất, chu miệng một cái rồi vớ quần áo quay vào trong nhà vệ sinh.

Ở ngoài, Kim Chung Hiền nhẹ cười ngán ngẩm. Tự dưng hắn lại phải rước thêm cái của nợ kia... Thế mà cha hắn còn nói muốn cậu em họ này đi học cùng là để trông coi, giúp đỡ hắn cơ đấy. Rồi giờ chẳng biết là ai trông ai đây?
---

Tìm hiểu cấu tạo súng chiến là bài học cơ bản. Đối với những người từng rèn luyện qua ở trường lớp quân đội hẳn là không còn gì để nói. Mỗi môn ở học viện Xán Phổ sắp xếp một giáo quan khác nhau, còn chỗ ngồi trong lớp thì đều là tự các vị thiếu gia này lựa chọn.

"Hàn Hải Bân, cậu đổi chỗ qua bên này giúp tôi hôm nay đi."

Hoàng Mân Huyễn vừa bước vào lớp đã chạy tọt ngay xuống bên cạnh Hàn Hải Bân xin đổi chỗ. Bình thường những tiết học liên quan đến thực hành như thế này, Hoàng thiếu luôn kè kè bên cạnh anh trai Kim, nhưng hôm nay người ta xin đổi chỗ là có lý do nha.

"Cậu... Cậu..."

"Cậu cái gì mà cậu? Vụ các cậu bị phạt không liên quan tới tôi đâu."

Trong hội anh em thân thiết, Hàn Hải Bân là tên thiếu gia hiền lành nhất. Cậu ta ăn nói vụng về, nghĩ sao nói vậy, đã thế còn bị tật nói lắp nữa chứ.
Thực ra việc Hoàng Mân Huyễn muốn đổi chỗ với Hàn Hải Bân đương nhiên là không khó khăn gì, nhưng là nghĩ lại chuyện Hoàng Mân Huyễn trốn phạt ban sáng, cậu bạn chỉ định thắc mắc thôi. Cơ mà còn chưa kịp nói gì thì cậu ta đã bị Hoàng Mân Huyễn kéo ra khỏi ghế mất rồi.

Hàn Hải Bân cũng đành chịu vậy. Ai bảo cậu chơi với cái tên Hoàng Mân Huyễn nhanh chân, nhanh tay, nhanh cả miệng này cơ chứ. Hoàng Mân Huyễn lợi hại như vậy, phận làm bạn tốt như Hàn Hải Bân đây đành phải nhường nhịn đôi chút.

"... Hàn Hải Bân, sao cậu lại ngồi đây?"

"Kim thiếu gia, Mân Huyễn đòi đổi chỗ với em, chứ không phải em tự tiện lên đây ngồi cùng anh đâu."

Lúc nãy Hoàng Mân Huyễn không chờ được Kim Chung Hiền chuẩn bị sách vở nên đã chạy qua lớp học, đổi chỗ với Hàn Hải Bân trước khiến Kim Chung Hiền bây giờ cứ lơ mơ, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hắn trả lời ậm ừ cho qua, trong lòng nghĩ chắc do hôm nay học thực hành nên Hoàng Mân Huyễn mới sợ hãi mà trốn xuống cuối lớp ngồi. Nếu mà như thế thì thật mất mặt Hoàng thị. Đã cho cậu đến lớp huấn luyện quân đội mà lại còn sợ sệt môn kĩ thuật súng thì ở nhà đi chứ đi học làm cái gì nữa.

Anh Kim thật sự chỉ giỏi nghĩ xấu cho em Hoàng thôi. Rõ ràng là người ta hôm nay muốn ngồi cùng vị thiếu gia họ Khương tốt bụng cơ mà. Cũng tại tiết học hôm nay là cơ bản, giáo viên cũng không quá khắt khe như những môn khác.

Phía cuối lớp...

"Hoàng Mân Huyễn, cậu to gan thật đấy, dám trốn phạt."

Bàn cuối không chỉ có Hàn Hải Bân đâu mà còn dính theo cả cái đuôi Chí Hàn Suất nhiều lời nữa cơ.

"Cậu im lặng chút đi... Ai bảo các cậu uống say khướt, không biết đường về phòng cơ chứ."
Câu giải thích ngắn gọn, đương nhiên không thể nào giải tỏa được nỗi ấm ức gánh một trăm thùng nước của ai kia.

Chí Hàn Suất nhất định bám lấy bả vai Hoàng Mân Huyễn lung lay đến muốn rụng cả xương ra ngoài. Cậu ta cứ mãi lải nhải bên tai khiến Hoàng Mân Huyễn ong hết cả đầu.

Tức giận, Hoàng Mân Huyễn đập mạnh tay xuống bàn, lia qua bên cạnh một ánh mắt đe doạ khiến Chí Hàn Suất có hơi run sợ. Cậu ta ngay lập tức bịt miệng quay đi, trong lòng ấm ức, nhưng không biết phải làm thế nào.

Hoàng Mân Huyễn sau khi thành công dọa sợ Chí Hàn Suất thì lại trở về với cái dáng vẻ vô hại mà hé mắt nhìn sang bên cạnh... Khương Đông Hạo trang phục chỉnh tề đang chăm chú ngồi đọc sách. Dưới ánh nắng mặt trời hắt vào từ khung cửa sổ, bả vai rộng cùng ánh mắt thâm sâu của anh dường như càng thêm chí khí, lãnh đạm...
"Chuyện gì?"

Hoàng Mân Huyễn giật mình, tai tự dưng lại đỏ bừng lên. Số cũng thật xui xẻo, cậu mới chỉ nhìn trộm người ta một chút thôi mà đã bị bắt tại trận luôn rồi. Ho khan hai tiếng để hắng lại giọng, Hoàng Mân Huyễn tươi cười quay sang Khương Đông Hạo, nói:

"Hôm qua anh đưa tôi về à? Nói thật, tôi rất biết ơn."

Đáp lại giọng nói vui vẻ của Hoàng Mân Huyễn chỉ là một cái gật đầu vô cùng đơn giản.

Ai cũng biết Khương thiếu bản chất lạnh lùng, nhưng có cần lạnh đến mức ấy không? Ban nãy đấu khẩu với Kim Chung Hiền quả thực tổn hao rất nhiều sức lực, cộng với thời gian ngủ nhiều quá chưa kịp ăn uống gì nên Hoàng Mân Huyễn đã vô cùng mỏi mệt. Nay người ở bên cạnh lại như tảng băng nghìn năm lạnh lẽo khiến cậu có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.
Số lần Hoàng Mân Huyễn giao tiếp với Khương Đông Hạo hoàn toàn có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng anh lại nổi tiếng khó tính nên thành ra trước khi nói câu gì cậu đều phải lựa lời vô cùng cẩn thận. Không hiểu sao cậu lại có cảm giác nếu như bản thân nói chuyện với anh như nói với bạn bè bình thường thì chắc chắn sẽ bị anh đá văng ra ngoài ngay lập tức.

Vậy mà còn chưa kịp làm gì thì hai viên phấn từ trên bàn giáo quan đã lao nhanh như vận tốc nhả đạn của súng lục tới chỗ hai học viên Hoàng Mân Huyễn và Khương Đông Hạo...

Hôm nay thời tiết cũng không tệ, có chút nắng vàng hắt qua kẽ lá. Xán Phổ tuy là trường quân đội nhưng xây dựng hạ tầng không hề khô khan như bản chất nên có của nó một chút nào. Ở đây vẫn trồng cây và trồng cả hoa. Những khóm tử đinh hương mọc thưa thớt đằng sau nhà hậu cần Xán Phổ đã cao lên tới ngang bụng của một thiếu niên.
Trong cái không gian ấy, Hoàng Mân Huyễn cùng Khương Đông Hạo lại phải ra khỏi lớp học và đứng nghiêm bên ngoài cửa lớp.

Tuy có hơi ngượng ngùng vì tại mình nói chuyện riêng trong giờ nên mới hại Khương thiếu gia chăm học bị phạt cùng phải ra ngoài đứng, nhưng Hoàng thiếu lại đột nhiên cảm thấy có chút vui vẻ kì lạ...

Không hiểu sao, khi đứng cạnh Khương Đông Hạo và cảm nhận được hương gỗ sồi thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể nam tính của anh, Hoàng Mân Huyễn lại trở lên suy tư đến lạ.

Cậu đút hai tay vào túi quần, dựa tấm lưng thẳng tắp vào bức tường phía sau rồi ngước mắt lên nhìn bầu trời cao xanh vời vợi, khẽ thở dài...

Hết lần này tới lần khác chứng kiến bi thương cùng đau đớn, những vết thương giờ đã kết thành một lớp vảy dày mang đầy những phiền muộn cùng hoài nghi. Lớp vảy ấy hay cũng chính là một lớp bảo vệ xù xì như trên một thân cây già cỗi. Thi thoảng đặt tay lên đó, chỉ còn thoáng qua một chút kỉ niệm mông lung như có như không, chứ không còn nhớ nổi cảm giác đau lòng nữa rồi.
Giờ đây, những nụ cười lại dường như có thể cất lên bất cứ lúc nào. Nó nhiều đến nỗi đã hoàn toàn thay thế phiền muộn và khổ đau. Chỉ có điều, thỉnh thoảng vẫn chẳng thể giấu được những cái nhìn xa vời vợi, những cái cúi đầu một mình trong khoảng không đầy chua chát, trộn lẫn giữa mùi đất với những hơi thở thấm mùi men.